Vân Hãi vốn đã thu cờ hiệu, thẳng đến núi Thái Nhân, muốn chạy đến Linh Đài. Hắn muốn gặp Tiên thủ trên Linh Đài một lần, muốn nhìn đối phương nghiêm trang ngồi trên ghế cao, bên cạnh là ngọn đèn chiếu thế và hươu trắng hóa sinh từ tiên khí.
Nhưng hắn đi vài bước đã thả chậm bước chân.
Không biết vì sao hắn lại nghĩ đến câu "Ái đồ" kia, nhớ đến ánh mắt người nọ nhìn hắn khi sát chiêu đâm thẳng đến. Còn có lúc người kia vội vàng chạy đến giúp đỡ bật thốt lên gọi "Minh Vô Tiên thủ", giọng nói giống như đang kinh hoàng hơn là tính kế.
Huống hồ...
Vì sao lại có tà ma biết một tiếng "Minh Vô Tiên thủ" có thể khiến hắn tinh thần bất an?
Vân Hãi đột ngột dừng bước.
Sau một lúc, hắn xoay người đi ngược hướng về phía Đại Bi cốc. Thân hình như sấm chớp.
Cả đời này của hắn chưa bao giờ đuổi nhanh đến vậy, nhanh đến mức hắn gần như không thở nổi, chờ đến khi hắn trở lại đáy cốc, đôi mắt đã đỏ hoe.
Hắn vòng qua vách núi quanh co, rẽ đến một vách đá, vừa vặn nhìn thấy bóng kiếm vàng kim của Thiên Túc ầm ầm rơi xuống.
Tiếng kiếm ong ong vang lên, chấn động toàn bộ lòng đất Đại Bi cốc.
Vân Hãi mờ mịt đứng thẳng bất động trong ảo ảnh, thật lâu sau mới hiểu được...
Đó là âm thanh từ truy vấn của Thiên Túc thượng tiên.