Bác Sĩ Nguy Hiểm

Chương 907: Tuổi ngày càng lớn




Từ từ sẽ đến, từ từ sẽ đến, dù sao Trần Thương còn trẻ, ngày tháng sau này còn dài lắm...
Trần Thương khâu lại rất nhanh, cũng cực kỳ ổn, từng tầng từng tầng đóng ổ bụng.
Nói thật, đây là lần Trần Thương khâu cái bụng khó khăn nhất.
Tăng mỡ quá dày...
Mấy chủ nhiệm rảnh rỗi đến nhằm chán, đều mang tâm tư, cũng không có giao lưu, đều nhìn Trần Thương khâu lại.
Dù sao trong lòng một đám lão cáo già này đều đánh chủ ý lên người Trần Thương!
Thế nhưng mà...
Lúc đầu vốn là vô tâm nhìn Trần Thương khâu lại, nhưng vừa nhìn cái này, lại trợn tròn mắt.
Bởi vì Trần Thương khâu lại tinh tế tỉ mi, kim khâu che giấu rất tốt, hơn nữa đường chỉ và khoảng cách lựa chọn vừa đúng, giống như dùng thước cặp kẹp chặt khoảng cách chính xác!
Điều này làm cho mấy người hô hấp càng đồn dập hơn.
Một đôi tay này!
So với tay phụ nữ còn nữ tính hơn!
Đây là một đôi tay ngoại khoa trời sinh!
Hơn nữa, Trần Thương cảm giác khoảng cách và không gian thực sự là quá tốt rồi.
Chu Hoành Quang càng xem càng thấy vui!
Tiền Lượng thì càng xem càng hối hận!
Trương Hữu Phúc lại là càng xem càng trông mà thèm!
Lý Bảo Sơn thì càng nhìn mấy người... Càng sợ.
Cái này mẹ nó... Sẽ không phải là một đám sói à?
Nghĩ tới đây, bỗng nhiên Lý Bảo Sơn hơi hối hận, khi mỗi lần kéo Trần Thương đi ra ngoài khoe khoang thanh thế, luôn luôn có một đám người nhìn chằm chằm ngấp nghé.
Không được, trở về phải nghĩ một chút biện pháp!
Sau khi Trần Thương khâu lại đường chỉ cuối cùng, tất cả mọi người lại lần nữa nhìn vết khâu, nhịn không được hít một hơi thật sâu.
Chu Hoành Quang nhịn không được cảm khái một tiếng, cao thủ là cái gì?
Vế trên là: Trên có thể bên trong phẫu thuật nghỉ nan vẽ mắt cho rồng.
Vế dưới là: Dưới có thế trong lúc khâu lại vùng bụng biếu hiện tỉnh diệu.
Hoành phi là: Đúng là tài năng tuyệt vời!
Khâu lại này, nếu ở 301, cũng là cực kỳ xinh đẹp.
Trương Hữu Phúc như không có học thức, trong lòng nói thầm một câu: Mẹ nó, 66666 6666...
Tiền Lượng cũng thở dài, ông phát hiện, tiểu Trần này chỗ nào cũng tốt, chỉ có mỗi một cái không tốt là thích giấu dốt.
Rõ ràng có bản lãnh lớn như vậy, thế nhưng vì sao đều giấu đi.
Mỗi lần gặp đều là một lần phát hiện mới.
Tiền Lượng nhịn không được lắc đầu.
Mà thôi, mà thôi!
Nhưng lời nói trong thế giới của người trưởng thành được chôn giấu ở trong lòng!
Tuổi ngày càng lớn,
Thì những lời nói đó chôn càng sâu!
Cũng giống như bên trong phòng phẫu thuật lúc này, rõ ràng bốn người đều thèm muốn có được Trần Thương, thế nhưng vẫn chuyện trò vui vẻ với nhau như cũ, một chút cũng không có cái gọi là tư thế chuẩn bị đánh nhau giữa “tình địch".
Ca phẫu thuật thành công khiến tâm trạng của tất cả mọi người đều buông lỏng ra rất nhiều.
Chu Hoành Quang nhìn Lý Bảo Sơn nở nụ cười:. harry potter fanfic
- Chủ nhiệm Lý, bệnh viện Tỉnh Nhị Viện của các ông thật sự là địa linh nhân kiệt, tiểu Trần ở đây chắc chắn có thể tiến xa hơn! Đây thực sự là cái một nền tảng vững chắc.
Lý Bảo Sơn cười nói:
- Chủ nhiệm Chu đang chê cười chúng tôi à, bệnh viện 301 ai mà không biết? Sau này nếu có cơ hội đi thực tập ở bệnh viện của chủ nhiệm Chu, chắc chắn phải tạo điều kiện cho chúng tôi.
Chu Hoành Quang gật đầu mỉm cười"
- Chắc chắn, chắc chắn!
...
Y tá Viện Viện thở dài nhìn hai người giả vờ, anh một câu tôi một câu.
Tôi cũng không dám hỏi, cũng không tiện nói, nhưng mà... Các người sao mặt lại dày như vậy?
Rõ ràng là ca phẫu thuật của bác sĩ Trăn đã ngăn cơn sóng dữ, nhưng bây giờ các người lại ở chỗ này vờ, ai...
Các người nhìn thử báo sĩ Trần một chút đi, người đã đến hội phòng, xuống được phòng bếp, tốc độ tay khéo léo kinh người, sức mạnh cũng tuyệt vô củng.
Nhưng mà, sau khi phẫu thuật kết thúc, y tá trưởng vội vàng thúc giục thu dọn đồ đạc, chuẩn bị bắt đầu ca phẫu thuật tiếp theo, Viện Viện lắc đầu, bắt đầu chuẩn bị làm tiếp công
Còn Trần Thương và mấy người thì từ trong phòng phẫu thuật đi ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.