Cho hắn một chút thời gian là có thể hoàn toàn đột phá đến Đại Tuyệt Siêu Phàm, hắn có thể tàn sát đâm máu trăm vạn Đại La quân!
Sự tự tin mà Sở Ninh toát ra khiến đôi mắt An Vương tỏa sáng kỳ lạ.
"An yêu tinh, ngươi vẫn luôn tìm hiểu lai lịch của người này".
"Bây giờ hăn đã lộ diện thật rồi, ngươi còn không mau đánh hắn ngay tại chỗ và tìm cho Đại Hạ Võ Chủ một vị rể hiền".
Lúc này, Tân Hoa Ngữ nhấc chân ngọc thon dài bước tới, lời nói trong trẻo lạnh lùng kích thích thần kinh của An Vương.
"Hai nữ nhân này sẽ không đánh nhau chứ?”
Lời nói mạnh mẽ của Tân Hoa Ngữ khiến khóe miệng Nhân Đồ giật giật.
Bắc Cảnh.
An Vương đã đến đây nhiều lần.
Tân Hoa Ngữ và An Vương không hợp nhau và gọi đối phương là yêu tinh.
Dáng người rung động lòng người của An Vương đúng là xứng đáng với hai chữ yêu tỉnh.
"Khanh khách!"
"Tân muội muội, tỷ thật muốn đánh nhưng chỉ sợ Bắc Vương đệ đệ không cho cơ hội thôi."
An Vương không hề để ý xưng hô của Tần Hoa Ngữ mà còn rất hưởng thụ.
Nàng ta vừa đến gần Sở Ninh vừa duỗi thẳng vòng eo yếu ớt không xương, để lộ đường cong quyến rũ khiến binh lính của An Vương quân cau mày.
Nàng ta là đích nữ của Đại Hạ Võ Chủ, đồng thời cũng là kiều nữ.
Người theo đuổi An Vương nhiều không đếm xuể, trong đó có rất nhiều người trẻ tuổi tài năng nhưng không có ngoại lệ, tất cả đều bị An Vương từ chối.
Thậm chí bọn họ từng cho rằng, An Vương chán ghét nam tử.
Nhưng An Vương lại thân thiết với Đại Hạ Bắc Vương hết lần này tới lần khác, bỏ qua cao. lãnh mà tỏ ra thái độ quyến rũ.
"Nếu vậy thì có muốn ta bỏ độc giúp ngươi không?”
"Đan thuật của ta đã tiến bộ, không chừng có thể đánh ngã hän".
'Thấy An Vương khiêu khích như thế, Tân Hoa Ngữ híp mắt lại.
"Hả?"
"Thì ra Tân muội muội nghiên cứu đan thuật là có ý đồ này".
Nụ cười của An Vương càng tươi hơn: "Ngươi đã quen đường như vậy, xem ra trước đây đã thành công rồi".
'Tân Hoa Ngữ nghe vậy thì tức giận: "An yêu tinh, đừng nghĩ người khác không biết xấu hổ giống ngươi, nếu hắn dám chạm vào ta, ta sẽ chặt hắn!"
"Được rồi". Sở Ninh vội vàng lên tiếng ngăn lại.
Hai nữ nhân này vừa gặp đã cãi nhau, đủ loại từ ngữ hung dữ, hän không tiếp nổi.
"Bắc Vương đệ đệ, cuối cùng cũng nhìn thấy gương mặt thật của ngươi, tỷ tỷ ái mộ không thôi, phải làm sao bây giờ?"
An Vương không đấu võ mồm với Tân Hoa Ngữ nữa mà đong đưa vòng hông đầy đặn về phía Sở Ninh.
"An Vương, đây là chiến trường!"
Sở Ninh lui về sau mấy bước, giữ khoảng cách.
Tân Hoa Ngữ đánh giá không sai.
An Vương đúng là một yêu tinh, từng lời nói cử chỉ giờ phút này đều khiến hẳn không chịu nổi
"Đúng vậy".
"Đây là chiến trường!", An Vương dừng lại, ánh mắt nhìn về phương xa có chút buồn bã.
Lần này.
Khí thế của Đại La Vũ Triều hung hăng, tuy Sở Ninh cứu viện kịp thời nhưng An Vương quân dưới trướng nàng ta vẫn thương vong nặng nề, sao nàng ta có thể không đau lòng chứ.
Cử chỉ như vậy của An Vương khiến Sở Ninh trầm mặc.
An Vương là đích nữ của Đại Hạ Võ Chủ nhưng nàng ta không biết nhiều về chuyện Sở gia
Suy nghĩ một hồi, Sở Ninh đi thẳng vào vấn đề, hỏi thăm tình hình.
"Lần này Đại La phái ra năm Siêu Phàm, bốn người là Trung Tuyệt Siêu Phàm, một người là Đại Tuyệt Siêu Phàm?”
"Bọn họ thực sự đã bỏ không ít vốn!"
Đôi mắt Sở Ninh lóe lên tia lạnh lùng khi biết được hoàn cảnh của địch.
Sức mạnh tổng thể của vương giả Đại La Võ Triều hơn hẳn Đại Hạ.
Nếu không có Đại Hạ Võ Chủ uy hiếp thì Siêu Phàm của Đại La đã đưa ra hết.
Đội hình Siêu Phàm phái ra lần này có thể nói là kinh ngạc, nếu không phải công lực của hắn tiến bộ vượt bậc thì tuyệt đối không đỡ được.
“Nghỉ ngơi hai ngày"
"Hai ngày sau phát động phản công, ta muốn Đại La Vũ Triều không còn quân xuất binh, không còn tướng chiến đấu!"
Sở Ninh siết chặt nắm đấm.
Đại Hạ và Đại La đã giao chiến với nhau trong nhiều năm và chưa bao giờ để Siêu Phàm phải chiến đấu.
Lần này phái ra năm Siêu Phàm cùng một lúc, mà chư vương Đại Hạ không tới cứu viện, điều này rất kỳ lạ.
Hắn sợ rằng muộn thì lại có phát sinh biến cố nên hẳn phải tốc chiến tốc thắng!