Hai Đại Tuyệt Siêu Phàm tung đòn rất nhanh, tựa như tầng tầng lớp lớp tiếng sấm rung chuyển bầu trời đêm.
Mỗi một lần chống trả. Thân thể Cát Quan đều run lên.
Khi chân Sở Ninh tiếp đất cũng là lúc thân thể của Cát Quan ngã quy, hai tay gần như sắp bị bẻ gấy.
Có Hỗn Nguyên Bạo Sát Quyền, lại thêm Tạo Hóa Bảo Thể. giúp sức, Cát Quan hoàn toàn không phải là đối thủ của Sở Ninh!
“Ngươi đi giúp Bắc Vương quân của ta đi!”
Thấy Hoàng Kim Ma Điêu định xông tới, Sở Ninh khế mấp. máy môi, đứng trên cao nhìn xuống Cát Quan.
“Sở Ninh, tha cho ta đi!”
Ham muốn sinh tồn mãnh liệt thôi thúc Cát Quan ra sức giấy giụa.
“Nếu tha cho ngươi thì ta làm sao xứng với những chiến sĩ đã liều chết bảo vệ biên cương của Đại Hại”
Sở Ninh đấm mạnh một cú khiến Cát Quan vừa đứng dậy được lại ngã quy xuống.
“Từ ngày Đại Hạ Vũ Triều dựng nước tới nay không hề mong muốn xưng hùng xưng bá trên cõi đời này, chỉ mong che chở cho con dân an cư lạc nghiệp”.
“Thế mà vì Đại La Vũ Triều của ngươi mà ngọn lửa chiến tranh bùng lên, dẫn tới biết bao người vô tội đã bị thiệt mạng!”
Sở Ninh vừa tuyên bố đanh thép vừa đấm thêm một quyền nữa.
Cát Quan rú lên thê thảm, hắn ta gập lưng xuống, nôn ra máu, cơ thể ngã dúi dụi xuống đất, không biết đã bị gãy mất bao nhiêu khúc xương rồi.
Biểu cảm của Sở Ninh đầy lạnh lùng, hẳn tiếp tục vung quyền.
Hắn không phải hạng người ham giết chóc.
Như trong trận chiến phong vương nửa năm trước chẳng hạn.
Hắn siêu thoát Bể Khổ, đột phá đến cảnh giới Siêu Phàm, thay đổi càn khôn, đánh tan quân địch xong thì thu tay lại.
Kết quả.
Chẳng những Đại La Vũ Triều dám bội ước mà còn được đăng chân lân đăng đầu!
Lần này, nếu không phải tu vi của hắn đã đại thành.
Thì tên Cát Quan mới trở thành Đại Tuyệt Siêu Phàm này. sẽ giết hại hàng loạt lê dân.
Cho nên, hắn sẽ không nhân từ nữa, dùng Cát Quan để giết gà dọa khỉ, nói cho Đại La Vũ Triều biết.
Đại Hạ có Sở Ninh hắn.
Siêu phàm không thể xâm phạm.
Nếu dám xâm phạm thì sẽ phải chết!
Từng cú đấm của Sở Ninh đều nện thẳng vào người Cát Quan, tạo thành những tiếng trầm đục vang vọng khắp chỗ đóng quân của Đại La, khiến sĩ khí của quân Đại La hoàn toàn rã rời.
Đầu tiên là Sở Ninh cưỡi Hoàng Kim Ma Điêu, sau đó lại đấm Đại Tuyệt Siêu Phàm!
Đại Hạ có Bắc Vương. Ai có thể xâm phạm được Bắc Cảnh hùng quan?
Tiếng kêu rên vang lên khắp nơi trong chỗ đóng quân của Đại La.
Nhân Đồ, Dương Diệp, Yến Tử Lăng và các vị mãnh tướng của Bắc Cảnh tả xung hữu đột, lại có Hoàng Kim Ma Điêu bễ nghễ tung hoành khắp chiến trường, kết cục của trận chiến này đã không còn gì phải nghỉ ngờ nữa.
Hết cái xác này tới cái xác khác chất lên thành núi, sương máu bản lên trời nhuộm đỏ cả ánh trăng.
“Bắc Vương đệ đệ!”
An Vương run rẩy xách kiếm chạy tới chỗ Sở Ninh, vừa xúc động lại vừa mừng rỡ.
Sở Ninh mới mười chín tuổi.
Nhưng đã một mình giết chết chủ soái của Đại La!
Cát Quan là kẻ mạnh nhất nhưng cũng chỉ còn nước năm như một con chó chết dưới hố sâu, mặt mày hoàn toàn biến dạng.
“Ta thay mặt phụ thân lễ bái Bắc Vương!”
An Vương không nén nổi xúc động, khom lưng cúi mình trước Sở Ninh.
Đại Hạ có bậc vương giả này là may mắn của lê dân.