Bách Mật Nhất Sơ

Chương 1: Mở đầu



Edit: Kidoisme [21.2.2022]

[Từ bây giờ, tôi sẽ gọi cậu là 'Tiểu Lan']

.

Sau khi tỉnh lại, Trầm Thì đã nằm trên đất được nửa phút. Cậu hoàn toàn không thể nhúc nhích, ngay cả đảo mắt cũng cảm thấy khó khăn.

Giống như có một cái thìa khuấy liên tục trong não, đầu Trầm Thì quay như chong chóng, trước mắt là ánh sáng màu vàng chói lòa khiến cậu chỉ hận không thể nhắm tịt, hôn mê thêm lần nữa.

[Phát hiện được người chơi tỉnh táo, các dấu hiệu sinh tồn ổn định.]

Đúng lúc này, Trầm Thì nghe được âm thanh máy móc xa lạ.

- -Cái gì cơ?

Tai ù, đáng lẽ cậu không thể nghe rõ bất cứ gì mới đúng nhưng giọng nói máy móc dường như không cần truyền qua tai mà dội thẳng từ trong não.

[Trí tuệ nhân tạo của 'Trạm mô phỏng thám tử' ràng buộc người chơi Trầm Thì, số thứ tự 0744.]

Tiếng nói nhạt nhẽo đó chưa kết thúc.

[Thế giới của những kịch bản giết chóc đã mở vì ngài, hoan nghênh thám tử ghé thăm.]

- - Thế giới của những kịch bản giết chóc?

- -Thám tử?

Hai tay Trầm Thì chống đất, khó khăn bò dậy.

Sau đó cậu bị cảnh tượng dã man trước mắt dọa sợ.

Trầm Thì phát hiện mình đang ở trong một không gian trống rỗng, dù cho trên dưới trái phải đâu đâu cũng toàn là màu đen vô tận, tựa như nơi này không có ánh sáng. Cậu có thể nhìn thấy bản thân kỹ tới từng chân tơ kẽ tóc, từ đỉnh đầu cho tới cái móng tay.

Cảm giác thật kỳ lạ.

Trầm Thì vốn đã chóng mặt, xung quanh lại chẳng có hệ quy chiếu, cảm giác nặng nề không trọng lực khiến cho lồng ngực ngột ngạt, cổ họng ngòn ngọt không nhịn được nôn ọe.

Nhưng cuối cùng cậu chẳng nhổ ra được gì.

[Phát hiện người chơi Trầm Thì không khỏe, để giảm bớt các triệu chứng, đề nghị ngài ngồi xuống.]

Trầm Thì chẳng còn sức ngạc nhiên, bất kể thứ âm thanh máy móc trong đầu có lai lịch gì, ít nhất lời khuyên của nó chính xác.

Trầm Thì cúi người dùng hai tay lục lọi xung quanh, sau khi xác định ra đâu là 'sàn nhà' mới dám ngồi xuống.

Đúng lúc này, không gian tối om đột nhiên hiện ra mấy đốm sáng màu xanh.

Mấy dấu sáng nhỏ như mấy con đom đóm đêm hè, đầu tiên bơi loạn xạ giữa không trung xung quanh Trầm Thì sau đó quây tụ thành đàn, cuối cùng hợp thể ra – đầu, thân, tứ chi, các bộ phận của con người.

Trầm Thì: "..."

Hết hơi, Trầm Thì im lặng nhìn chằm chằm 'mô hình người' do đốm sáng màu xanh tạo thành mười giây rồi mới uể oải hỏi: "Cậu là ai?"

[Trí tuệ nhân tạo số thứ tự 1314 (*), Al dành riêng cho ngài, nguyện hết lòng vì ngài phục vụ.]

(*) trong tiếng Trung, con số 1314 viết là 一生一世, phát âm là yīshēng yīshì, mang nghĩa là suốt đời.

'Mô hình người' dùng giọng nói không chút gợn sóng tự giới thiệu bản thân.

"Al dành riêng?" – Trầm Thì nhìn chằm chằm hình người không có ngũ quan, hỏi nhỏ: "Chỉ có số chứ không có tên à?"

[Đúng vậy.] – Al trả lời – [Tuy nhiên ngài có thể đặt tên cho tôi.]

"Bàn sau đi." Trầm Thì phất tay nói.

Cậu không quan tâm mấy chuyện vặt vãnh, thứ cần làm lúc này là quan sát môi trường xung quanh, liên kết với ký ức mình có.

Thân là một biên kịch, ngày thường cậu đã quen đủ loại tình huống kỳ quái ví dụ như chuyển kiếp, xuyên không vân vân... Bộ não sớm bị bào mòn nhưng khi gặp phải, phản ứng đầu tiên của Trầm Thì vẫn là – thằng khỉ nào đang chơi mình?

Đúng vậy, tháng trước Trầm Thì tròn hai mươi tư tuổi, là một biên kịch nhỏ vừa mới tốt nghiệp học viện điện ảnh chưa đầy một năm.

Với trình độ hiện tại, cậu chỉ được làm trợ lý cho giáo viên, thậm chí dù tham gia rất nhiều công việc thì tên cậu vẫn chưa đủ tuổi xuất hiện trên kịch bản.

Tuy nhiên trong giới giáo viên Trầm Thì hết sức được ưa chuộng, không vì lý do nào khác, bởi lẽ cậu thực sự rất thông minh, tình tiết nào cũng có thể xoay ổn. Giao công việc cho Trầm Thì, bất kể tài liệu cậu đã đọc qua một lần, dù là hợp đồng, dự án, tiểu thuyết cậu có thể nhớ ít nhất từ bảy mươi đến tám mươi phần trăm, thậm chí vài lần còn viết lại y hệt.

Trầm Thì hiểu rõ ý thầy giáo, hiểu ý bên A rồi đưa ra sản phẩm hài lòng bọn họ.

Ai từng dạy dỗ chắc nịch Trầm Thì sẽ nhanh chóng thông qua kỳ thực tập trở thành một biên kịch tài giỏi, tiền đồ vô hạn.

Thế nhưng chả hiểu sao, một thanh niên tươi sáng như vậy đột nhiên nộp đơn xin nghỉ việc khi kỳ thực tập chỉ còn một tháng.

Bởi vì người anh em thân thiết kiêm bạn thuở bé Ngô Cảnh Lan đột nhiên biến mất.

Sự mất tích của anh đứng trên góc độ người quen như Trầm Thì thực sự có thể miêu tả bằng hai chữ 'kỳ lạ'.

Ngô Cảnh Lan lớn hơn Trầm Thì hai tuổi, mấy ông bố là đồng nghiệp, gia đình họ cùng sống trong khu tập thể công ty phân phát. Từ khi còn quấn tã, mẫu giáo, tiểu học, cấp hai, cấp ba thậm chí đại học hai người đều học chung một trường.

Mỗi tội dù cùng học lên thạc sĩ nhưng không thể chung đường, Trầm Thì là người yêu thích nghệ thuật, tôn thờ tự do còn thành tích tự nhiên của Ngô Cảnh Lan lại cực kỳ xuất sắc. Cuối cùng anh chọn khoa Máy Tính, sau khi tốt nghiệp trở thành một lập trình viên.

Ngô Cảnh Lan làm việc cho một công ty lớn, hoàn toàn tập trung thiết kế phần mềm cho các sản phẩm điện tử. Tiền anh kiếm được rất nhiều mỗi tội cả ngày bận bịu thường xuyên 996, thỉnh thoảng chèn thêm chút 007 (*).

(*) 996: Đi làm từ 9 giờ sáng đến 9 giờ tối, 6 ngày một tuần.

(*) 007: Đi làm từ 0 giờ đêm hôm nay tới 0 giờ đêm hôm sau, 7 ngày một tuần.

Hai năm gần đây mỗi lần Trầm Thì nhìn thấy Ngô Cảnh Lan đều cảm thấy anh gầy hơn, vẻ mặt lúc nào cũng tiều tụy.

Cậu cực kỳ lo lắng ngày nào đó anh sẽ lao lực chết.

Nhiều lần Trầm Thì muốn khuyên nhủ Ngô Cảnh Lan, kiếm tiền thì phải giữ mạng mà tiêu, áp lực quá thì đừng làm nữa, từ chức đi. Mỗi tội lời lên đến miệng lại nuốt xuống, cho dù bọn họ là trúc mã cậu cũng chả có lập trường gì nói mấy lời này.

Tình cảm nhiều năm, Trầm Thì hiểu con người Ngô Cảnh Lan, anh không phải kẻ chỉ vì chút tiền trước mắt mà đánh đổi cả đời người.

Sở dĩ Ngô Cảnh Lan cam nguyện công bỏ sức như vậy, nhất định công việc đó có ý nghĩa.

Trầm Thì tò mò lắm mà mỗi lần đặt câu hỏi Ngô Cảnh Lan chỉ cười cười rồi đổi chủ đề cho qua chuyện, không moi nổi thông tin quan trọng.

- -Haiz, anh Lan thích là được.

Dù lòng Trầm Thì đau như cắt nhưng chỉ có thể bày tỏ thái độ đứng sau ủng hộ.

Nếu cậu biết trước có ngày Ngô Cảnh Lan sẽ mất tích, thì cho có phải trói anh chặt trên ghế cậu cũng phải cậy họng tỉ mỉ hỏi chàng 'trúc mã' nhà mình.

Tháng trước, bình thường cuối tuần cậu hay tới nhà trọ Ngô Cảnh Lan tìm anh, cơ mà bấm chuông cửa mãi chẳng có ai trả lời.

Cũng may có chìa khóa nhà, Trầm Thì trực tiếp đi thẳng vào phòng.

Máy tính mở toang, điện thoại di động đặt trên bàn sách, tiền với giấy chứng nhận ngay ngắn trong ngăn kéo. Bước vào phòng ăn, đập vào mắt là hộp sữa bò mới uống một nửa cùng cốc mì gói bị máy đọc chữ Kindle đè lên, nước canh đã khô, sợi mình nhão nhoét.

Nhưng Trầm Thì không thấy Ngô Cảnh Lan.

Anh Lan của cậu dường như hóa thành hơi nước biến mất ngay trong chính căn phòng mà không có bất kỳ dấu hiệu nào sót lại.

Sau đó Trầm Thì nộp đơn kết thúc kỳ thực tập bắt đầu đi khắp thế giới tìm anh.

Không ai biết Ngô Cảnh Lan đang ở nơi nào.

Dù cho là người thân, bạn bè, bạn học, đồng nghiệp thì ký ức về anh đều dừng tại cuối tuần hôm đó.

Suốt một tháng, Trầm Thì dùng đủ mọi cách có thể vẫn không nhận được tin tức về Ngô Cảnh Lan, mãi tới hôm qua, có người tự xưng là đồng nghiệp của anh tới tìm cậu, giao cho Trầm Thì một cái ổ cứng.

"Tiểu Ngô bỏ việc lâu quá, công ty cho cậu ấy nghỉ." Người đàn ông chỉ vào cái ổ cứng: "Lúc tôi dọn đồ hộ cậu ấy vô tình nhặt được."

Trầm Thì hỏi: "Anh xem thử chưa?"

"Chưa." Người đàn ông lắc đầu: "Bên trong cài mật mã, tôi không mở nổi."

Vì thế Trầm Thì mang ổ cứng về, nhanh chóng kết nối với máy tính của mình.

Cậu biết mấy mật mã Ngô Cảnh Lan hay dùng, thử từng cái một. Ba lần ấn đi ấn lại cuối cùng cũng mở được nó ra.

Bên trong, một tập tài liệu duy nhất được đặt tên là [LARP] có thể chạy, Trầm Thì di chuột, click hai lần tính xem bên trong có gì...

...Sau đó thì sao?

Sau đó...không có sau đó.

Lần này mở mắt, Trầm Thì bị đưa tới chiều không gian đen ngòm không thể giải thích bằng khoa học, bên cạnh chỉ có đốm xanh tự xưng là hệ thống trí tuệ nhân tạo 1314.

- -Đây không phải trò đùa đâu nhỉ?

Trầm Thì giơ tay xoa huyệt thái dương đau nhức, định để mình tập trung tinh thần tiến hành suy tính.

"Cậu nói...Thế giới của những kịch bản giết chóc? Tôi là thám tử?"

Vì muốn biết rõ tình hình, Trầm Thì quyết định bắt đầu từ những chi tiết quan trọng.

[Đúng vậy.] Trí tuệ nhân tạo 1314 trả lời: [Trước mặt ngài là thế giới mô phỏng những kịch bản giết chóc, ngài cần lấy thân phận khác nhau tiến vào bên trong kịch bản, dựa theo nhắc nhở của hệ thống vừa đóng vai bốc trúng vừa tham gia điều tra phá án, truy tìm hung thủ ẩn giấu sau màn.]

Sóng âm dừng một lát rồi hỏi lại: [Ngài có cần tôi cung cấp cặn kẽ quy tắc không ạ?]

Dĩ nhiên Trầm Thì gật đầu không chút do dự: "Được, tôi cần."

[Vâng.] Trí tuệ nhân tạo 1314 đáp: [Đang tải quy tắc trò chơi...]

Vừa dứt lời, một tấm màn hình trong suốt xuất hiện trước mắt Trầm Thì.

Cậu sợ hết hồn, đồng thời cảm thán may mắn lúc nãy nghe lời 1314 ngồi xuống – nếu không giờ mà đứng một trăm phần trăm sẽ bị ngã chổng vó.

Màn hình trong suốt hệt giao diện người dùng máy tính, phía trên chằng chịt chữ viết màu xanh theo hàng dọc, cực kỳ dễ liên tưởng tới bộ phim [The Matrix] nổi tiếng năm nào.

Trầm Thì nhịn không được vươn tay thử chạm lên màn hình trong suốt.

Đầu ngón tay không có xúc cảm, thế nhưng chữ viết lại có thể theo tay cậu trượt lên trượt xuống.

"...Má ơi." Trầm Thì nhỏ giọng lẩm bẩm: "Công nghệ cao quá..."

Từ bé đến lớn cậu tự thấy tâm lý mình rất vững, dù gặp chuyện gì cũng không hoang mang lo sợ.

Cậu nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, bắt đầu đọc chữ trên màn hình.

Theo như lời trí tuệ nhân tạo nói, đây quả thực là thế giới của những vở kịch giết chóc với quy tắc cực kỳ tỉ mỉ.

Toàn thế giới sẽ được chia làm ba phe: 'Thám tử' 'Hung thủ' và 'Dân thường'.

Từ khi bị hệ thống ràng buộc, Trầm Thì đã mang trên người danh hiệu 'thám tử', chuyên gia tìm hung thủ sau màn.

Kẻ phạm tội cuối cùng được quyết định bởi lá phiếu của 'người chơi'. Thám tử vừa phải điều tra chân tướng vừa phải thuyết phục dân thường dồn phiếu cho nghi phạm.

Quy định về người chơi không nhiều, quan trọng nhất chắc chắn không được OOC.

Cái gọi là OOC hay Out Of Character tức là người chơi phải hòa mình vào nhân vật trong kịch bản, tuyệt đối không làm ra mấy hành động suy luận ảnh hưởng tới thám tử.

Dựa trên nguyên tắc, người chơi cần xuất hiện để làm kịch bản giết chóc trở nên cao trào, ví dụ có mặt tại địa điểm gây án, hoạt động vân vân.

Nếu người chơi từ chối không thực hiện nhiệm vụ, hệ thống sẽ tiếp quản cơ thể và thay người chơi 'hoàn thành' nốt chi tiết trong kịch bản.

Ngoài ra, sau khi 'từ chối' người chơi sẽ bị trừ điểm tích lũy.

Đúng thế, điểm tích lũy.

Đây cũng là một bộ phận quan trọng trong thế giới những vở kịch giết chóc.

Người chơi cần đạt được số điểm yêu cầu. Có thể nói điểm tích lũy giống như tấm vé, sống hay chết tùy thuộc vào nó.

Điểm tích lũy có thể dùng đổi đạo cụ, thăng cấp kỹ năng, mà chỉ khi đủ điểm tích lũy mới có thể rời khỏi thế giới, trở về với cuộc sống thật. Khi điểm tích lũy rơi xuống con số âm người chơi sẽ bị hệ thống xóa sổ, tương đương với cái chết.

Trò chơi thắng lợi cũng tức là tìm ra hung thủ sẽ nhận được số điểm cao nhất. Ngoài ra tiêu chí đánh giá điểm còn dựa trên tiến độ thăm dò quan hệ nhân vật, động cơ phạm tội để đạt số điểm tương ứng.

Ngược lại xác định sai lầm, hoặc thân là diễn viên mà toàn nói mấy lời không nên nói, làm chuyện không nên làm hay còn được gọi là OOC cũng sẽ bị trừ điểm.

"À..." Nhìn tới đây, đầu ngón tay Trầm Thì nhẹ nhàng vuốt cằm: "1314, tôi có thể đặt câu hỏi không?"

Trí tuệ nhân tạo đứng bên cạnh cậu, khô khan đáp: [Mời ngài.]

"Quy tắc chỉ rõ 'không được tiết lộ với bất kỳ NPC nào thân phận của mình, nếu không sẽ bị coi là OOC nghiêm trọng, trừ nặng điểm tích lũy..."

Mắt Trầm Thì liếc từ màn hình trong suốt tới đốm sáng bên cạnh: "Nếu như tôi tiết lộ thân phận cho người chơi thì có phạm quy không?"

Trí tuệ nhân tạo đáp: [Không.]

Nó dừng một lát, đột ngột bổ sung: [Tuy nhiên tôi cực kỳ đề nghị ngài đừng tùy tiện thẳng thắn thân phận với người chơi khác.]

Giọng nói máy móc dừng hẳn.

Trầm Thì: "???"

Cậu nhìn chằm chằm trí tuệ nhân tạo, chờ đối phương tiếp tục giải thích. Ấy vậy mà 1314 im tiếp mười giây, hoàn toàn không nói chuyện.

Trầm Thì đành phải mở lời: "Tại sao?"

Lần này nó không đáp.

"Thôi được rồi..." Trầm Thì bĩu môi: "Xem ra đây là vấn đề người chơi tự thăm dò phải không?"

Trí tuệ nhân tạo 1314 tích chữ như vàng.

Trầm Thì không có cách nào quan sát biểu cảm của nó, hơn nữa cậu cảm thấy ý định nhìn ra cảm xúc từ một hệ thống thực sự rất ngu xuẩn.

Vì thế cậu mặc kệ, tiếp tục đọc nốt nửa đoạn quy tắc hướng dẫn.

Càng đọc Trầm Thì càng thấy mấy quy tắc khiến cậu sợ hãi.

Hệ thống không chỉ loại bỏ người chơi khi điểm tích lũy âm mà khi chết trong vở kịch người chơi có thể mất mạng hoàn toàn ở thế giới thật.

Nói cách khác, chết là hết.

Trầm Thì không muốn chết.

Cậu mới hai mươi bốn tuổi, có người thân, có tương lai, có bố mẹ chưa kịp báo hiếu, có chuyến du lịch vòng quanh thế giới chưa kịp lên lịch trình, có rất nhiều rất nhiều chuyện muốn làm... Và còn chưa tìm thấy anh bạn Ngô Cảnh Lan đã mất tích.

Nhưng quy tắc trò chơi nói cho cậu biết mỗi lần tham gia kịch bản giết chóc thì đó là mỗi lần bọn họ đặt cược mạng sống.

Sống hay chết do cả đám chung nhau quyết định.

Hung thủ...

Người chơi thực hiện theo nguyên tắc thiểu số phục tùng đa số, bầu lên một 'hung thủ' cuối cùng.

Còn 'hung thủ' kia có thật sự là hung thủ – hay là dân thường, thám tử, NPC...ai quan tâm? Dù sao bị bầu đồng nghĩa với xóa bỏ.

"Thì ra là vậy..." Trầm Thì sờ cằm, lẩm bẩm: "Với quy tắc này, việc đầu tiên người chơi phải đảm bảo họ không bị nghi ngờ, vì vậy họ sẽ cố gắng hết sức che giấu hành vi..."

Trong các kịch bản giết người Trầm Thì từng đọc có một motip rất quen thuộc, hung thủ thường có thù oán với người đã khuất sau đó bị hoài nghi, thậm chí cố gắng tìm chứng cứ chứng tỏ người đó đưa nạn nhân vào chỗ chết.

Nếu theo kịch bản thông thường, sau khi bị phát hiện hung thủ sẽ cười lăn cười bò rồi thú nhận – vâng, chính tôi đã bắn anh ta, cơ mà anh ta bị đập vỡ đầu trước, tôi chỉ tiện tay xông vào bồi thêm phát súng.

Những lúc như vậy việc mọi người cần làm đó là xác định thứ tự trước sau xem ai thực sự là hung thủ.

Nhưng ở thế giới này...

Trầm Thì nhếch môi cười tự giễu.

Cậu nghĩ, trong hoàn cảnh bị có người bị bắn chết sợ là chả ai dám mở mồm thừa nhận mình đã làm gì.

Với lại...

Trầm Thì nhíu mày, vẻ mặt nặng nề.

Chỉ cần còn quy tắc giết người như thế, mọi chuyện sẽ không đơn giản.

Mặc dù có trí nhớ cực tốt, Trầm Thì vẫn bỏ ra mười phút đồng hồ nghiêm túc đọc đi đọc lại quy tắc ba lần để chắc chắn chúng đã in sâu vào não. Xong xuôi, cậu nói với hệ thống hình người im thin thít bên cạnh: "Tôi đọc xong rồi, chúng ta làm gì tiếp?"

Trí tuệ nhân tạo 1314 như chiếc loa bluetooth kết nối kém, nó im lặng hai giây rồi mới lên tiếng: [Tiếp theo sẽ phổ cập đến 'hệ thống phụ trợ' người chơi.]

'Hệ thống phụ trợ' – từ này Trầm Thì đọc được trong bảng quy tắc ban nãy, biết đây vốn là thứ ràng buộc với điểm tích lũy.

Sau khi nói xong câu này, giọng nói hệ thống khôi phục sự lưu loát.

[Mật khẩu ban đầu của 'hệ thống phụ trợ' là 'Mở hệ thống phụ trợ' sau này ngài có thể tự ý đặt lại trong vòng sáu từ cơ bản.] – 1314 nói: [Bây giờ, mời ngài lặp lại một lần 'mở hệ thống phụ trợ']

Trầm Thì làm theo: "Mở hệ thống phụ trợ."

Mấy chữ màu xanh lam trên màn hình biến mất, sau đó màn hình di động cậu quen thuộc mở ra.

Màn hình được chia theo tỷ lệ 1: 2: 3, phần trên cùng hiển thị thời gian nhưng không phải đồng hồ thông thường mà là đồng hồ đếm ngược, chạy từ 13: 48 giảm xuống.

Phần thứ hai là nơi để ghi chú điện tử, ô "Nhiệm vụ hiện tại" còn đang để trống.

Phần thứ ba chỉ có ba ứng dụng, 'App store', 'Al độc quyền' và 'Bạn có sợ không?'.

Trầm Thì: "Quào, tính ra cũng gần gũi đấy nhỉ?"

Không đợi 1314 giải thích thêm, cậu thuần thục bấm luôn vào ứng dụng 'Bạn có sợ không?'...

Đơn giản mà nói hệ thống phụ trợ giống hệt giả lập trên điện thoại di động, có thể tải các ứng dụng khác từ App Store và có thể sử dụng chúng chống lại sự hạn chế trong trò chơi.

Mỗi tội dù là ứng dụng hay chức năng bên trong ứng dụng đều cần dùng để tích lũy 'thanh toán'.

Trầm Thì chỉ là người mới, không có điểm, đương nhiên bấm vào cũng chả để làm gì.

Tất cả mọi thứ ngoại trừ ứng dụng 'Al độc quyền' và chức năng 'Bảo vệ người mới' trong ứng dụng 'Bạn có sợ không?' ra thì đều bị tô xám.

Lúc này, đồng hồ đếm ngược hiển thị 5:04 giây.

[Khi đồng hồ về 0, ngài sẽ bước vào kịch bản giết chóc đầu tiên.] – Trí tuệ nhân tạo nhắc nhở: [Ngài có câu hỏi nào nữa không?]

"Không." Trầm Thì cười nhẹ: "Dù sao trong vở kịch chỉ cần không ảnh hưởng tới tiến độ vụ án thì tôi có thể gọi cậu bất kỳ lúc nào mà nhỉ?"

[Đúng vậy.]

Trầm Thì vỗ đùi: "À, còn chuyện đặt tên nữa."

1314: [Phải.]

Trầm Thì: "Ok."

Đối với Trầm Thì khẩu lệnh mở 'hệ thống phụ trợ' không quan trọng, chỉ là cậu không thích mỗi lần gọi trí tuệ nhân tạo là phải xổ ra con số khiến mình hơi lúng túng.

"Để tôi nghĩ xem nên gọi cậu là gì..."

Trầm Thì vừa nói vừa dạo vòng quanh người 1314.

"...Lan." Không hiểu tại sao cậu lại nghĩ ngay tới anh 'trúc mã' đã mất tích.

"Được rồi, 'Lan' đi, 'Lan' trong Hoa Lan."

Trầm Thì gật đầu, sau đó mỉm cười rực rỡ với trí tuệ nhân tạo độc quyền của riêng mình.

"Sau này tôi sẽ gọi cậu là Tiểu Lan."

Hết chương 1

Tác giả có điều muốn nói: Thật ra thì ai cũng đoán được công đã xuất hiện rồi, ~ = w =

Kidoisme: Tui sẽ cố gắng chạy theo raw nhanh nhất có thể, vì truyện trinh thám nên chúng ta hông sì poi trong cmt nha, chỉ bàn luận về nội dung chương đó thôi nè:3 Lời tác giả tui chỉ edit mấy câu liên quan tới truyện, hông thì thôi nhaaa ~