Sau khi Hứa Huệ Chanh biết được tin tức này, ngay tối ngày hôm đó cô lập tức gọi điện thoại báo cho nhà biết.
Cha Hứa nghe vậy rất vui mừng.
Hứa Huệ Chanh coi đây như công việc đầu tiên của mình, cho nên cô căn bản chẳng hề so đo tiền lương. Cô giải thích cho Cha Hứa rằng, “Tiền lương thử việc không cao, khi làm chính thức rồi sẽ tốt thôi.” Công việc tốt đẹp biết bao, công việc đàng hoàng.
Chung Định ở bên cạnh lật sách, thỉnh thoảng liếc mắt qua, đều thấy cô cười đến là rạng rỡ.
Hứa Huệ Chanh nói xong điện thoại, bước đi cũng nhún nhảy, “Chung tiên sinh, lúc nào em có thể đi làm vậy?”
Ánh mắt của hắn dừng lại trên trang sách, trả lời, “Thứ hai tuần sau.”
“Vậy ban ngày Thiêm Tài ở nhà không có vấn đề gì chứ?”
“Không.”
Cô ngồi xuống bên cạnh hắn, “Anh và em ở cùng một bộ phận không?” Thật ra cô vẫn không biết rốt cuộc hắn làm công việc gì. Ngày thường hắn vẫn thảnh thơi như thế, chẳng có chút áp lực công việc gì cả.
Chung Định cũng lười nhìn cô, “Với cách biệt IQ của hai ta, em cảm thấy sao?”
Hứa Huệ Chanh nghe ra ý xem thường của hắn, không thể phản bác gì.
Tối hôm nay, Chung Định nói chuyện cứ châm biếm như thế. Bởi vì buổi chiều cô đề nghị, lúc ở công ty hai người nên giữ khoảng cách.
Sau khi Chung Định nghe thấy thế, ánh mắt đã nhạt đi, “Tại sao?”
“Nghe nói, các ông chủ đều phản đối tình yêu công sở.” Hứa Huệ Chanh trả lời rất nghiêm túc.
Chung Định bĩu môi, “Em nghe ai nói.”
“Trên mạng nói.”
“Nói nhảm nhí, chỉ em tin.”
“… Em sợ nhân viên khác nhìn thấy.” Cô đi cửa sau vào công ty, không thể quá tùy tiện được.
“Thấy thì thấy.” Vẻ mặt của Chung Định hơi kiêu ngạo, “Nhìn khắp công ty thử, trai nhà ai đẹp trai hơn trai của em chứ.”
Đối với tính tự luyến của hắn, Hứa Huệ Chanh tập mãi thành quen rồi, cô nhìn đương nét sườn mặt của hắn, đột nhiên nghiêng về phía trước, hỏi, “Chung tiên sinh, có cô nữ nhân viên nào ái mộ anh không?”
“Em nói thừa.” Nếu như đã nói đến đây rồi, thì hắn cũng tiện thể đề cao cảm giác nguy cơ của cô, “Cho nên, em quyết định vẫn giữ khoảng cách à?”
Cô vẫn còn do dự, “Nhưng mà em mới vào công ty, em lo…”
“Ờ, thì tùy.”
Sau đó, Chung Định trở nên không âm không dương, châm chọc cô đến là hăng say.
Hứa Huệ Chanh lại chẳng hề tức giận.
Sau bữa cơm tối, Chung Định lên lầu thật sớm, cũng chẳng để ý gì đến cô.
Cô ở phòng khách xem tivi một hồi, sau đó sờ đầu Thiêm Tài, nói, “Thiêm Tài, Chung tiên sinh có phải là rất ấu trĩ không?”
Thiêm Tài vẫy vẫy đuôi, “Gâu.”
“Đúng rồi, cực kỳ ấu trĩ.”
Nhưng mà dù có ấu trĩ hơn thì vẫn là người đàn ông mà cô yêu thương.
Hứa Huệ Chanh loay hoay trong bếp xong thì liền lên lầu, bước vào phòng ngủ. Không thấy bóng dáng Chung Định đâu cả. Thế là cô tìm từng phòng từng phòng một, cuối cùng dừng trước gian phẩm rượu.
Cô đẩy cửa bước vào, thấy hắn xoay lưng về phía cửa, đang chọn lựa gì đó ở kệ rượu. Trên quầy bar đã bày ba cái ly.
“Chung tiên sinh…” Cô lấy lòng gọi hắn.
Hắn mặc kệ.
Cô bước vào, tự mình ngồi xuống quầy bar, “Em làm custard cho anh rồi.”
Hắn xoay người lại, tiếp tục mặc kệ.
Hứa Huệ Chanh cầm một ly rượu lên, nhấp một miếng, vị chua chua. Cô uống một ngụm lớn, khi vị chua ban đầu tan mất, thì đến vị ngọt. Đối với rượu mà Chung Định pha chế, trước nay cô rất tán thưởng, thế là một ly hai ly đã thấy đáy.
Chung Định nhìn cô chẳng hỏi một câu đã uống sạch, bèn ngừng động tác tung hứng ly lại, “Em uống cũng tự giác quá đó.”
Cô cười, “Chung tiên sinh, rượu anh pha là ngon nhất.”
Hắn hừ khẽ, vẻ mặt vẫn lành lạnh.
Hứa Huệ Chanh lại càng cười càng vui vẻ.
“Đừng có chỉ cười ngốc thế.” Chung Định đẩy một ly rượu mới cho cô, “Custard đâu?”
Cô lập tức đứng dậy, “Ở nhà bếp ấy, em xuống bưng lên cho anh.” Nói xong cô liền chạy bước nhỏ ra ngoài.
Hắn rũ mắt nhìn ly pha chế trong tay, “Cẩn thận đừng để vấp ngã.”
Hứa Huệ Chanh nghe thế, quay đầu lại cười thật xán lạn với hắn, “Vâng.”
Kết quả, bởi vì quay đầu lại, cô không để ý phía trước, suýt tí thì đụng vào cạnh cửa. Cô vội vàng lùi lại một bước, quay đầu lại liếc nhìn hắn. May mà hắn không nhìn thấy cô lỗ mảng thế này, nếu không chắc là lại độc mồm độc miệng một phen cho coi.
Đợi khi cô bưng custard lên, trên quầy ba đã có thêm mấy ly rượu màu mới. Là mùi vị mà cô thích.
Thế là, hắn một muỗng một muỗng múc custard ăn, cô một ly một ly nâng cocktail uống.
Ngày trước lúc hầu rượu, Hứa Huệ Chanh tự nhận tửu lượng cũng tạm. Nhưng mà sau khi nếm rượu của Chung Định pha, cô lại dễ dàng say. Huống chi, cô còn uống như uống nước trái cây vậy.
Chẳng mấy chốc, cô nâng má lên, hi hi cười nói, “Custard em trưng có phải là ngon lắm không?”
Chung Định liếc cô một cái, “Bỏ ít đường rồi.”
“Nói bậy.” Cô phản bác, “Rất ngọt rất ngọt rồi đó.”
Hắn đặt muỗng xuống, đẩy chén qua một bên, “Uống say rồi thì về phòng ngủ đi.”
“Em không có say. Chung tiên sinh…” Hứa Huệ Chanh ngồi dậy, muốn níu lấy vai của hắn, nhưng không với tới, “Em nói anh nghe…”
“Anh không muốn nghe.”
Hứa Huệ Chanh hơi sửng lại một chút, sau đó tự động bỏ lơ lời hắn nói. Cô bò lên quầy bar, hai tay ôm lấy cánh tay của hắn, “Em nói anh nghe này…”
Hắn liếc nhìn tư thế ôm ấp của cô, “Em là gấu Koala à?”
“Không phải Koala, em là… Tiểu Sơn Trà.” Cô cười, “Em còn nhớ… anh ở đây len lén… hôn em.” Lúc đó hắn và cô còn chưa thành đôi thành cặp, nhưng hắn đã hôn cô, còn hôn rất nồng nhiệt nữa. Cô lờ mờ nhớ đến chi tiết, cười càng thêm vui.
Chung Định nhìn đôi mắt mơ màng say của cô, “Em nhớ nhầm rồi.”
“Không có nhầm.” Cô lắc đầu như trống bỏi, “Chính là ở đây… anh hôn lén em!” Bốn chữ cuối cùng cô tăng thêm âm điệu.
Hắn nhìn đầu gối cô quỳ trên mặt quầy bar cứng chắc, bèn một phắc ôm lấy cô, “Con mèo say, đi ngủ.” Hắn ôm lấy cô đi ra ngoài.
Hứa Huệ Chanh rất tự nhiên ôm lấy vai hắn. Vẻ mặt hắn lạnh đạm, thế nhưng cô nhìn vẫn cười lên, “Chung tiên sinh, sau này em biết được… biết được nụ hôn đầu là anh, em… vui lắm…”
Nhắc đến nụ hôn đầu của cô, Chung Định liền nhớ đến tên Kiều tiên sinh gì đó, “Em có mấy cái nụ hôn đầu?”
“Một cái!” Cô vỗ vỗ vai hắn, ý bảo hắn cúi đầu xuống.
Nhưng hắn lại không nhúc nhích, mỉa mai rằng, “Xem ra kỹ năng hôn hít của Kiều tiên sinh rất tệ.”
Cô lắc đầu, “Không phải…”
“Hửm?” Âm cuối kéo dài của hắn đã nhuốm lên phần nguy hiểm.
“Em bây giờ… thích Chung tiên sinh của… Chung tiên sinh.” Lúc này suy nghĩ của Hứa Huệ Chanh đã rất lẫn lộn, cái gì nên nói cái gì không, đã hoàn toàn mất đi sự phán đoán, “Không thích… Kiều tiên sinh… của Chung tiên sinh.”
Nét mặt của Chung Định đông lại.
Cô vẫn còn đang lẩm bẩm, giãy dụa muốn hôn hắn.
Hắn hỏi với giọng trầm thấp, “Tiểu Sơn Trà, em đã biết những gì?”
“Em biết!” Cô không hôn được hắn, không được vui lắm, cô lặp lại, “Thích Chung tiên sinh… của… Chung tiên sinh.”
Chung Định lẳng lặng nhìn cô.
Vào lúc này, hắn ý thức được cô và hắn, cách việc đối đãi thẳng thắn với nhau, còn xa lắm.
Hắn có chuyện giấu cô.
Cô cũng vậy.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
----
Sau khi tỉnh rượu, Hứa Huệ Chanh chẳng còn nhớ được bao nhiêu chuyện sau khi say nữa. Cho nên cô không nhớ được mình đã nói những gì. Chỉ biết rằng, sau cùng Chung Định ôm lấy cô lăn lộn trên giường.
Nhưng mà cô phát hiện ra, sau đêm hôm đó, có lúc ánh mắt Chung Định nhìn cô như có điều gì suy nghĩ.
Buổi chiều chủ nhật, Trần Hành Quy gọi điện đến hẹn ăn tối.
Chung Định đưa cô gái nhỏ nhà mình theo cùng.
Hứa Huệ Chanh tưởng công việc ở Sách Lan Câu là Trần Hành Quy giới thiệu cho, cho nên sau khi nhìn thấy anh, cô rất khách khí, còn nói tiếng cảm ơn anh.
Trần Hành Quy kinh ngạc nhìn về phía Chung Định.
Vẻ mặt Chung Định bình thản.
Sau khi hiểu ra, Trần Hành Quy cười cười với Hứa Huệ Chanh, “Chỉ là chút công cỏn con.” Tuy rằng, thật ra căn bản chẳng phải là “công” của anh.
Kiều Lăng ôm lấy một cô gái có dáng vẻ như nữ sinh đại học.
Cô gái cười rất miễn cưỡng, bày rõ ra là không tình không nguyện.
Lúc ăn cơm, Kiều Lăng tỏ ra rất săn sóc, ân cần gắp rau cho cô gái, gắp đến cái chén của cô đầy ụ.
Cô gái chẳng đụng đũa mấy, một miếng thịt thôi cũng ăn rất lâu. Thỉnh thoảng cô nàng gẩy gẩy thức ăn trong chén. Gẩy rồi lại gẩy, miếng thịt rơi ra bên ngoài.
Kiều Lăng chợt “ầm” một tiếng, đôi đũa nặng nề đặt xuống, “Ăn!”
Cô gái nhìn gã một cái, vội vàng gắp rau bỏ vào trong miệng. Miệng cô phồng lên, ăn đến là cực khổ, miếng này còn chưa hoàn toàn nuốt xuống, thì đã nhét miếng khác vào.
Kiều Lăng nổi giận cực kỳ, “Không ăn nữa!” Gã chợt bóp miệng cô gái, ép đến cô phun cả một miệng đầy đồ ăn ra ngoài.
Vào giây phút này, mọi người đang cười nói đều ngừng lại.
Bởi vì chính diện của cô gái hướng về Hứa Huệ Chanh, cho nên lúc phun ra, mấy vụn thức ăn văng đến tay áo của cô.
Giây kế tiếp, Chung Định lạnh lùng quét mắt về phía cô gái.
Trần Hành Quy lập tức kêu phục vụ đến dọn dẹp đống hỗn độn.
Kiều Lăng chán ghét đẩy cô gái một cái, “Đi rửa mặt đi, bẩn chết được.”
Cô gái đứng dậy, đi ra phía ngoài.
Hứa Huệ Chanh nhìn thấy sắc mặt ảm đạm của Chung Định, cô nắm nắm lấy tay hắn, khẽ tiếng nói, “Không sao, đừng giận. Em đi phòng vệ sinh rửa tí là được.”
Chung Định liếc nhìn Kiều Lăng một cái, cuối cùng gật đầu.
Đợi khi hai người phụ nữ lần lượt rời khỏi, Kiều Lăng cáu kỉnh đốt điếu thuốc, nói với Chung Định, “Vợ của mày (1) đối với mày một lòng một dạ thật đấy.”
“Nói thừa, nếu không thì sao là vợ tao được.” Giọng điệu của Chung Định hơi lạnh.
“Làm sao cưa được vậy.” Kiều Lăng cũng buồn bực. Lúc đầu gã và Chung Định đều chỉnh qua Hứa Huệ Chanh, Chung Định còn hai lần ba lượt đẩy cô vào chỗ chết, thế nào mà sau cùng, cô ta lại theo Chung Định chứ.
“Công tâm vi thượng.” (2) Chung Định tuy rằng tính cách tồi tệ, nhưng như thế không có nghĩa là hắn không biết đối xử tử tế là thế nào. Ở những mặt khác, hắn thật sự rất u ám cổ quái, máu lạnh tàn nhẫn, nhưng trên con đường tình cảm thì, hắn lại đi rất quang minh chính đại. Hắn không muốn và cũng không thèm dùng những thủ đoạn hèn hạ lên người Hứa Huệ Chanh. Thứ hắn giành lấy là trái tim của cô, tất nhiên phải mọi thứ đều lấy cô làm đầu, thì mới có thể kháng chiến trường kỳ thành công được.
Kiều Lăng rít một hơi thuốc, rồi nhả ra, “Cũng chỉ có mày có cái can đảm tiếp nhận cô ta.”
Một người đàn ông, tất cả bạn bè của hắn đều biết trước kia người phụ nữ của hắn đã làm qua những chuyện gì, đây hẳn là một chuyện rất mất mặt. Chung Định thì giỏi rồi, đưa Hứa Huệ Chanh đi khắp nơi, cứ như sợ người ta không biết cô và hắn có quan hệ gì không bằng.
“Không dũng cảm không thành công.” Cái gọi là áp lực, cần đương sự thật sự để tâm thì mới hình thành được. Chung Định căn bản là lười để ý đến những thứ chỉ trích đó. Cuộc sống là của mình hắn, hắn sống thoải mái là được, không liên quan đến người khác.
Kiều Lăng cười cười. Tuy rằng gã đã chấp nhận sự thật rằng Chung Định một lòng hướng về Hứa Huệ Chanh, thế nhưng gã lại không cách nào thấu hiểu được Chung Định. Bản thân Kiều Lăng sẽ chọn lựa một cô gái trong sạch để lấy làm vợ, dù cho chính gã thì lại phóng túng buông thả.
Chẳng mấy chốc thì Hứa Huệ Chanh đã quay lại.
Nhưng cô gái lại chậm chạp không xuất hiện.
Kiều Lăng lại không hề để tâm, tiếp tục tán phét nói dóc với mấy người bạn. Gã nhớ ra chuyện của Chung Định và gia tộc, đột nhiên hỏi, “Sao mày đem đồ của Kiều Diên cho Trần Thư Cần vậy?”
Cũng một khoảng thời gian rồi Chung Định không tụ tập với bạn bè, bởi thế những quyết định của hắn, mọi người đều rất kinh ngạc.
Giọng điệu của Chung Định lại lơ đãng bình thường, tựa như khoản cổ phần đó chẳng chút quan trọng, “Bây giờ cô ta chẳng khác gì quả phụ thờ A Diên, cho cô ta cũng là đương nhiên.”
“Đó là vì cô ta còn trẻ, nghĩ chưa thông. Sau này dù sao cũng phải gả đi thôi.” Kiều Lăng trần thuật nói, “Gần đây cô ta ngon lành rồi, một đám đàn ông quay mòng mòng quanh cô ta.”
“Vậy thì cứ tùy cô ta.” Chung Định cười cười, “Tao đối với cô ta đã tận tình tận nghĩa rồi.”
Lúc Hứa Huệ Chanh nghe đến cái tên Trần Thư Cần, một loại trực giác xẹt qua, có lẽ đây chính là người có bóng lưng từa tựa như mình chăng.
Nghe giọng điệu của Chung Định, dường như hắn và Trần Thư Cần chẳng có quan hệ gì nhiều. Thế nhưng tại sao khi trở thành Kiều Diên, thì lại tỏ ra giao tình không cạn chứ.
(1) Raw là “người phụ nữ của mày”, nhưng để vậy không thuận, lại dài dòng, nên tớ chuyển thành “vợ”. Dù sao thì hai anh chị cũng uống rượu giao bôi rồi, Kiều Lăng cũng có mặt làm chứng nữa.
(2) Hai vế đầy đủ là “Công thành vi hạ, công tâm vi thượng”: đánh thành là hạ sách, đánh vào lòng người mới là thượng sách. Câu này trong Binh pháp Tôn Tử.