Dường như từ hôm qua mùa đông lạnh giá mới chính thức bắt đầu, hôm qua hơi thở thành sương, hôm nay tuyết bay đầy trời. Cô gái ngã dưới nền tuyết ý thức được mình không thể tinh thần sa sút nằm ở chỗ này nữa, Kỳ Xán sẽ cóng chết mất. Thế là cô chậm rãi, cố gắng đứng lên, che trên người bạn trai.
"A Xán, cậu có lạnh không? Chắc cậu lạnh lắm." Tân Đàm khóc nức nở nói: "Nhưng mình không thể sưởi ấm cho cậu được. Mình dẫn cậu về nhà, cậu lại cố chịu một lát nhé."
Tân Đàm thật sự quá mệt mỏi. Cô thử rất nhiều lần, đều không thể nâng Kỳ Xán dậy khỏi mặt đất, thậm chí cô còn kiệt sức té ngã.
Đúng lúc này sau lưng Tân Đàm truyền đến tiếng bước chân, cùng với đó là giọng nói quen thuộc của Úc Gia Trí: "Tân Đàm! Cuối cùng tôi cũng tìm được cô rồi! Hu hu hu những con người kia thật là hung dữ, quả nhiên chỉ có Thê Thảm nhà cô không giống người, anh ta không hung dữ chút nào, còn làm đồ ăn ngon cho tôi!"
Tân Đàm ngạc nhiên nhìn qua, cô chưa từng chờ mong nhìn thấy bóng đèn Úc Gia Trí như bây giờ. Cô vội vàng nói: "Úc Gia Trí anh mau giúp tôi nâng... Anh cõng zombie nào trên lưng kia?"
Úc Gia Trí cõng Phương Dã đi lòng vòng suốt một đêm, còn phải trốn tránh người, bằng không thì anh ta đã sớm tìm được Tân Đàm rồi. Lúc này nghe cô nói vậy, anh ta ngồi bệt xuống tại chỗ, Phương Dã đang nằm trên lưng cũng ngã xuống.
Úc Gia Trí chỉ vào Phương Dã đang không biết sống chết rồi nói: "Đây là anh em tốt của tôi đó. Mặc dù anh ta lừa tôi không để ý tới tôi còn xúi tôi ăn những thứ tôi không ăn, nhưng anh ta vẫn là anh em tốt của tôi... Phương Dã! Mấy tháng trước cô không ở cạnh tôi, đều là anh ta giải buồn giúp tôi!"
Tân Đàm nhìn Phương Dã, mắt không dao động. Cô đã sớm không nhớ rõ chuyện Phương Dã tấn công cô ở cửa hàng tiện lợi, bởi vì đã trôi qua quá lâu. Cô nói: "Chúng ta phải đưa Kỳ Xán về, cậu ấy không thể ở lại nơi này được, nơi này quá lạnh!"
"Tôi cũng thấy vậy." Úc Gia Trí giật giật bả vai, nghỉ ngơi đủ rồi bò từ dưới đất dậy, nói: "Thế tôi cõng anh em của tôi, cô cõng Thê Thảm của cô."
Tân Đàm nói: "Tôi hết sức rồi."
Hiện tại đối với cô việc đứng ở đây nói chuyện với Úc Gia Trí cũng là một loại dày vò. Cô thật sự quá mệt mỏi, trên người quá nhiều vết thương, cô rất không thoải mái, chỉ muốn ngã xuống thôi.
"Hả, thế bây giờ phải làm sao? Dù sao tôi cũng không thể khiêng hai người." Úc Gia Trí ngây thơ nói: "Suy cho cùng tôi ăn không nhiều, lại gầy yếu như này."
Tân Đàm: "..."
Úc Gia Trí một bữa có thể ăn bốn hộp mì tôm đói còn có thể gặm giấy thì có gì mà không làm được chứ?
..
May mà Úc Gia Trí xuất hiện, Kỳ Xán mới không đến nỗi nằm chết giữa trời tuyết.
Bọn họ đi thẳng về trung tâm thương mại Hưng Long. Trên đường cũng có zombie ngấp nghé Kỳ Xán, đều không ngoại lệ bị Tân Đàm dọa đi. Úc Gia Trí nhìn Tân Đàm, cảm thấy cô càng ngày càng giỏi dọa đồng loại.
Bây giờ cả người Tân Đàm toàn là máu tươi, răng nanh lộ ra ngoài, trông vô cùng hung dữ. Lại bởi vì máu tươi trên người cô cũng không thể che giấu khuôn mặt xinh đẹp của cô, khiến cô trông vừa dữ vừa đáng yêu.
Úc Gia Trí đi một đường, cũng nói suốt dọc đường: "Không ổn không ổn!"
Tân Đàm đi theo sau lưng Úc Gia Trí, chú ý để Kỳ Xán không bị anh ta làm rơi, cô nói: "Nhịn đi."
"Tôi nói là mặt của cô không ổn, mất hết thịt rồi, một anh đẹp trai như tôi đi cùng với cô cũng thấy mất mặt zombie."
Tân Đàm nhìn chằm chằm Kỳ Xán, giọng nói bị gió lạnh thổi trở nên lạnh thấu xương: "Giữ thể lực, nói ít thôi."
Lúc này Úc Gia Trí mới phát hiện cảm xúc của Tân Đàm rất tệ, anh ta hậm hực ngậm miệng, tập trung đi đường.
Tuyết rơi nhiều khiến bóng dáng họ cũng bị thổi thành màu trắng tịch liêu. Một nhiếp ảnh gia lưu lạc trong khu thất thủ trốn trong băng tuyết ngập trời ló đầu ra, sự ngạc nhiên chiến thắng nỗi sợ, khiến cô ấy vô thức dùng ống kính lưu lại một màn này.
Trong màn ảnh, những bông tuyết trắng như lông ngỗng làm mờ khung cảnh. Một bóng người gầy yếu dính đầy máu tươi chậm rãi đi về phía trước, giữa những bước đi lộ rõ vẻ mệt mỏi, mỗi nơi cô ấy đặt chân đều có máu tươi nhỏ xuống lan ra. Phía trước cô ấy là một con zombie đang khom lưng, cõng một người và một con zombie, đi rất vững, rất vững... Zombie vốn nên hung ác khát máu lại ở chung hòa hợp với con người, giúp đỡ con người và đồng loại.
Nhiếp ảnh gia trẻ tuổi nhìn hình ảnh trong máy, cô ấy dụi mắt, hình ảnh vẫn còn. Cô ấy xác định một màn vừa rồi kia không phải mình nằm mơ.
...
Có sức lực và trí nhớ của Úc Gia Trí, chẳng bao lâu sau họ đã về tới sân thượng trung tâm thương mại Hưng Long. Tân Đàm đẩy cửa sân thượng ra, bước qua trang giấy bị gặm thành mảnh vụn rồi bảo Úc Gia Trí giúp cô cõng Kỳ Xán vào nhà gỗ nhỏ, nơi ấm áp hơn bên ngoài.
Úc Gia Trí còn cõng Phương Dã, anh ta hỏi: "Thế anh em của tôi thì sao?"
"Cứ để đó đi." Tân Đàm nói: "Nếu anh ta không chết thì được nghỉ ngơi đủ sẽ tỉnh thôi."
Úc Gia Trí gật đầu rồi đặt Phương Dã lên giường, nói với Tân Đàm: "Sau đó thì sao?"
Tân Đàm kéo Phương Dã nằm qua góc giường. Nếu không phải Úc Gia Trí nhanh tay lẹ mắt đỡ một tay thì Phương Dã đã cắm đầu xuống đất rồi.
Tân Đàm mặt không cảm xúc cẩn thận cởi áo khoác trên người Kỳ Xán ra. Anh mặc một cái áo len bên trong, hơi ẩm. Cô ngẫm nghĩ rồi trực tiếp dùng móng vuốt sắc nhọn của mình rạch rách áo len ném sang một bên.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Úc Gia Trí la oai oái: "Trời ạ! Sao cô lại thiếu mất hai cái móng rồi? Sau này đói bụng thì sao mà vui vẻ gặm móng được?"
Tân Đàm mặc kệ Úc Gia Trí đang hô to gọi nhỏ. Cô tung cái chăn đang được gấp gọn gàng ra rồi đắp lên người Kỳ Xán, hy vọng anh có thể cảm thấy ấm áp hơn.
Sau đó Tân Đàm tìm ra than củi mà Kỳ Xán nhặt từ bên ngoài về hôm qua, thử đốt than trong nhà gỗ nhỏ, muốn cho Kỳ Xán ấm áp hơn. Nhưng cô lại nghĩ đến việc đốt than củi sẽ sinh ra khí CO2, bèn mở hé cửa sổ ra. Cô ngồi xuống bên cửa sổ, bảo đảm lúc gió lạnh thổi tới sẽ không thổi trúng Kỳ Xán.
Ngay từ đầu Úc Gia Trí còn cùng chen chúc với Tân Đàm trong nhà gỗ nhỏ, nhưng sau đó anh ta thật sự không chịu nổi cơn đói, bèn chạy ra ngoài tìm xem có gì có thể gặm đỡ đói không.
Tân Đàm mặc kệ anh ta, từ đầu tới cuối ánh mắt cô đều chưa từng dịch khỏi người Kỳ Xán.
A Xán, phải mất bao lâu cậu mới có thể tỉnh lại đây?
Tân Đàm ngồi ngơ ngẩn, mãi đến khi bóng tối thay thế ban ngày, bóng đêm càng trở nên thâm trầm, trên giường bỗng truyền tới động tĩnh. Cô bị bừng tỉnh, ngạc nhiên nhìn qua, sau đó thất vọng khôn nguôi, bởi vì người tỉnh lại là Phương Dã.
Thân thể zombie cường tráng, có năng lực tự lành rất mạnh, chỉ cần không phải bị thương não bộ thì vết thương nghiêm trọng đến đâu cũng sẽ không nguy hiểm tới tính mạng. Cho nên sau khi nằm một lúc lâu, cơ thể Phương Dã chậm rãi khôi phục lại.
Sau khi tỉnh lại suy nghĩ đầu tiên của Phương Dã là đói. Lục Khiếu không làm người, gần như không cho hắn ta ăn, nên việc đầu tiên anh ta nghĩ tới khi tỉnh dậy là muốn ăn. Vừa lúc trong xoang mũi bay vào mùi hương máu thịt tươi mới, Phương Dã nhìn cũng chưa nhìn tình huống xung quanh lấy một cái đã muốn nhào qua.
Bất thình lình, sườn cổ Phương Dã bị móng vuốt sắc bén của Tân Đàm cào một cái rất tàn nhẫn, sau đó bị cô dùng sức đẩy xuống giường. Phương Dã chật vật đứng dậy muốn tấn công Tân Đàm, lại đối diện với đôi mắt giống như bị máu nhuộm đỏ của Tân Đàm.
Trong lòng Phương Dã chấn động, sinh ra lòng kiêng kỵ. Nếu như đổi lại là hắn ta của trước kia thì nhất định sẽ nhào tới không chút do dự, nhưng trong khoảng thời gian này hắn ta đã chịu quá nhiều thiệt thòi, khiến hắn ta rút ra được kinh nghiệm. Phương Dã nhìn Tân Đàm một cái, tông cửa xông ra ngoài.
Tân Đàm đi tới cạnh cửa, đóng lại, vuốt phẳng những nếp uốn trên giường do Phương Dã tạo ra rồi đắp kín chăn cho Kỳ Xán, sau đó đưa tay sờ lên trán anh, không phát hiện điều bất thường cô mới đi tới bên cửa sổ ngồi xuống.
...
Sau khi Phương Dã đi ra ngoài, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Úc Gia Trí đang ngồi trong hành lang hoa giống như đang ăn gì đó. Lúc này hắn ta mới hoảng hốt nghĩ đến, hình như là con zombie bị hắn ta coi như đệm lưng này đã cứu hắn ta.
Phương Dã cũng không phải là kẻ tri ân không báo đáp, hắn ta vô cùng cảm kích, đi qua rồi chân thành đặt câu hỏi: "Anh em, cậu đang ăn gì thế?"
Úc Gia Trí nghe thấy âm thanh thì quay đầu, trong miệng còn ngậm nửa nhánh hoa khô héo. Anh ta há miệng, nhánh hoa bị gặm đến nát nhừ trong miệng rơi xuống mặt đất: "Anh em, cuối cùng anh cũng tỉnh rồi! Tốt quá rồi! Tôi đang gặm gỗ chống đói, anh biết nấu cơm không? Nấu cho tôi một nồi!"
"Đôi tay của tôi không phải là dùng để nấu cơm."
Úc Gia Trí nghe vậy thì thất vọng không thôi, một lần nữa nhặt nhánh hoa lên thả vào trong miệng gặm. Anh ta thở dài nói: "Không biết làm thì không biết làm, anh em, gặm cùng không?"
Phương Dã nhìn Úc Gia Trí gặm rất ngon lành bèn đi qua, cũng thử nhặt một nhánh lên gặm. Răng thì đỡ nghiện, nhưng chẳng có mùi vị gì, chắc chắn là hắn ta không thể ăn thứ này đỡ đói được.
Nhưng hắn ta là zombie hung ác xấu xa mà! Sao có thể ở đây gặm nhánh cây chứ?!
Phương Dã hít mạnh một hơi, sau đó đứng dậy nhào về phía đống vật tư trong hành lang hoa: "Tôi đi kiếm ăn!"
"Đồ ăn? Ở đâu? Anh em chờ tôi một chút... Không phải, thịt này sống mà anh mau ngậm miệng lại đi mất vệ sinh quá, ọe..."
Phương Dã không thèm để ý. Cười chết, zombie để ý vệ sinh làm gì?
...
Cảnh nhốn nháo bên ngoài không có liên quan gì tới Tân Đàm. Từ đầu tới cuối cô vẫn yên lặng ngồi bên cửa sổ, nhìn chằm chằm Kỳ Xán. Mãi đến sáng hôm sau, lửa than dập tắt một tia ấm áp cuối cùng, cô mới phục hồi tinh thần, đóng cửa sổ lại.
Tân Đàm đổ tro than lên trên phần đất cằn cỗi trong hành lang hoa, về phòng, Kỳ Xán vẫn chưa tỉnh.
"Đã một ngày một đêm, chừng nào cậu mới có thể tỉnh vậy?" Tân Đàm sợ khí lạnh trên người cô quá dày sẽ khiến Kỳ Xán bị lạnh, bèn ngồi xuống góc tường nhìn chằm chằm Kỳ Xán thì thào.
Quá trình chờ đợi bao giờ cũng dài lâu, nhưng...
"Chờ đợi là một từ vô cùng đẹp, nó cũng sẽ không khiến mình thất vọng."
Tân Đàm nhớ rõ lúc gặp lại Kỳ Xán đã nói với cô câu này, nhưng hiện tại cô mới bỗng nhiên nhớ tới, câu nói này, trước kia Kỳ Xán cũng đã từng nói với cô.
Cũng là ở công viên trò chơi Vân Thành.
Tân Đàm nhớ rõ pháo hoa rực rỡ thắp sáng bầu trời trong đêm tối, nhớ kỹ đám đông ồn ào không ngớt, nhớ kỹ nụ cười xán lạn trên mặt thiếu niên Kỳ Xán mười bảy tuổi, nhớ kỹ vẻ mặt cô đơn của anh lúc bị cô từ chối.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cuối cùng cô mới nhớ tới, thiếu niên cô đơn xong, lại bùng lên ý chí chiến đấu, nói với cô bằng chất giọng kiên định: "Đàm Đàm, mình có thể chờ. Bởi vì chờ đợi là một từ rất đẹp, nó cũng sẽ không khiến mình thất vọng."
Tân Đàm nhẹ nhàng nhắm mặt lại, cô nói với mình, động viên bản thân: "Mình sẽ chờ đợi, bởi vì cậu sẽ tỉnh lại."
Lại một ngày một đêm trôi qua, Tân Đàm ngồi yên không nhúc nhích. Mãi đến đêm ngày thứ ba, cuối cùng cô cũng không thể kiềm nén cảm xúc được nữa.
Tân Đàm cố nén xúc động muốn khóc. Cô chợt nhớ tới trước đây không lâu vì vấn đề của thân thể mà cô ngồi yên trong phòng ba ngày ba đêm, im lặng không nói, giống như đã chết. Kỳ Xán lại dùng tâm trạng gì để vượt qua quãng thời gian chờ đợi dài đằng đẵng này?
Tân Đàm hoạt động cơ thể cứng ngắc, chậm rãi tới gần Kỳ Xán. Cô ngồi xuống cạnh giường, bắt đầu nhẹ giọng nói chuyện với Kỳ Xán: "A Xán, xin lỗi, lúc trước sau khi thất lạc mình cũng không biết cậu đang tìm mình, hoặc là nói, mình không ý thức được là cậu đang tìm mình. Nhưng mình muốn tìm cậu. Trong quá trình này mình lại nghĩ, mình tìm được cậu rồi có thể làm được gì chứ? Sau đó khi mình nhặt được cậu rồi đưa cậu đến phòng y tế, thật ra cũng không phải mình muốn không từ mà biệt, chỉ là mình không biết nên đối mặt với cậu như thế nào. Bởi vì mình là zombie."
"Mình cũng không biết cậu vẫn luôn chưa hề từ bỏ tìm kiếm mình. Mình nói mình vẫn luôn đi, vẫn luôn không dừng lại, là bởi vì mình cho rằng nếu như mình dừng lại, thì sẽ biến thành một cái xác không hồn chỉ biết lảng vảng lung tung không mục đích. Mình kháng cự cảm giác này, cho nên mình không muốn dừng lại, không muốn nghỉ chân."
"Sau khi đi khỏi nhà tù Bắc Sơn, mình nhặt được thông báo tìm mình của cậu. Khi đó mình mới biết được cậu vẫn luôn không hề từ bỏ việc tìm kiếm mình. Thật ra mình biết rõ là mình đã trở thành zombie, không nên dính dáng gì tới cậu nữa, nhưng tư tâm quấy phá, mình không nhịn được. Cho nên mình nghe theo lời Úc Gia Trí, đi vào trung tâm thành phố tìm cậu, may mắn là... mình cũng tìm được cậu."
"Sau khi gặp lại, cậu đối xử với mình tốt như vậy, nhưng mình... mình không những không thể làm gì cho cậu, còn khiến cậu đỡ đạn thay mình... Nếu như biết cậu có thể sẽ không tỉnh lại vì mình, mình tuyệt đối sẽ không xuất hiện trong cuộc đời của cậu nữa. Mình không nên tìm cậu, là sự ích kỷ của mình đã hại cậu."
Những lời lúc trước Kỳ Xán nói với cô sau khi gặp lại, cô đều nhớ rất rõ, bây giờ cô nghiêm túc đáp lại mỗi một câu Kỳ Xán từng nói lúc đó, hi vọng Kỳ Xán có thể tỉnh lại.
Nước mắt Tân Đàm từng giọt từng giọt rơi xuống mặt đất, cô nói tiếp: "Nhưng việc đã đến nước này, mình cũng không thể cứu vãn được nữa, mình chỉ có thể chờ đợi, chờ đợi cậu thức tỉnh. Mình sẽ vẫn luôn chờ, giống như cậu vẫn luôn chờ đợi mình."
"A Xán, lần trước cậu đợi mình ba ngày, hiện tại mình cũng sắp chờ cậu ba ngày rồi. Cậu nhất định không nỡ để mình đợi cậu lâu như vậy, cậu mau tỉnh lại đi."
Tân Đàm chậm rãi đứng dậy, đặt thứ lạnh lẽo cô vẫn luôn nắm chặt trong tay vào lòng bàn tay Kỳ Xán. Cô nhẹ nhàng nói: "Bây giờ mình phải đi ăn chút gì đó, nếu không thì mình sẽ không chịu nổi mất. Hi vọng lúc mình quay lại cậu đã tỉnh rồi."
Sau khi Tân Đàm rời đi, Kỳ Xán chậm rãi mở mắt, ánh mắt phức tạp. Thật ra vào chạng vạng tối ngày thứ ba anh đã mơ hồ có ý thức, nhưng vẫn không thể mở được mắt, bởi vì cơ thể anh quá yếu ớt.
Lúc đó anh chảy quá nhiều máu, Tân Đàm cũng không phải bác sĩ chuyên nghiệp, có thể cầm máu và khâu vết thương lại cho anh đã không dễ dàng gì. Nhưng bởi vì chữa trị sơ sài, dù sức khỏe anh có tốt thì cũng không thể khôi phục nhanh được, nên mới hôn mê hơn hai ngày.
Sau đó rốt cuộc anh cũng có thể mở mắt, Tân Đàm lại bắt đầu nói chuyện. Kỳ Xán có tư tâm, muốn nghe xem Tân Đàm sẽ nói gì với anh, cho nên vẫn không mở mắt ra.
Tân Đàm nói một đoạn rất dài. Kỳ Xán nghe ra được cảm xúc giãy giụa trong lời nói của cô, biết được những đấu tranh trong nội tâm cô suốt khoảng thời gian này, biết cô cũng không dễ chịu, không phải chỉ một mình anh đau khổ.
Tân Đàm vốn là một cô gái bướng bỉnh cứng đầu, rất dễ dàng nhốt bản thân trong ngõ cụt không ra được, giống như lúc cô học cấp ba.
Cho nên Kỳ Xán lại cho rằng lần bị thương này là chuyện tốt. Anh có thể dẫn Tân Đàm ra khỏi ngõ cụt đó. Anh phải tìm cơ hội nói chuyện với Tân Đàm.
Sau khi nghĩ thông điểm này, nội tâm Kỳ Xán cũng thả lỏng. Anh giãy giụa ngồi dậy, lại chợt nhớ tới thứ Tân Đàm nhét vào trong tay anh trước khi rời đi.
Kỳ Xán xòe tay ra nhìn, một cái khóa tình yêu lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay anh. Mặt trước là tên của anh và Tân Đàm, mặt sau là mười một chữ Tân Đàm dùng móng vuốt khắc ra... Tình yêu mọc lên ở phương đông lặn về phía tây.
Kỳ Xán nhớ rõ, trước kia anh từng viết rất nhiều thư tình cho Tân Đàm, một bức cuối cùng, Tân Đàm đáp lại anh bằng mười một chữ này. Anh đến hỏi Tân Đàm đây là có ý gì, Tân Đàm nói... Tình yêu của mình đối với cậu tựa như mặt trời, mọc lên ở phương đông, lặn về phía tây, mãi mãi không tan biến.
Đó là lời âu yếm đẹp nhất Tân Đàm từng nói với anh. Hiện tại, cô khắc dòng chữ này lên chiếc khóa sắt cứng rắn, tặng lại anh một bức thư tình đời đời bất hủ.