Bạn Gái Biến Thành Zombie Rồi Phải Làm Sao Đây

Chương 35: Lựa chọn



Lúc ấy vì quần áo trên người Kỳ Xán đã ướt sạch nên Tân Đàm cởi hết đồ của anh ra, chỉ để lại một cái quần dài, vậy nên khi đi ra Kỳ Xán vẫn phải nhịn đau mặc quần áo tử tế.

Kỳ Xán cố sức thay quần áo xong rồi đi ra, phát hiện Tân Đàm đang ngồi bên cạnh cái bếp lò đơn sơ anh dựng lúc trước, hai con zombie ngồi bên cạnh, trước mặt họ là một cái nồi đất đang bốc hơi nóng. Anh hít hà, ngửi thấy mùi thơm thanh ngọt, là Tân Đàm đang nấu cháo.

Khi Tân Đàm còn bé quan hệ giữa bố mẹ cô vẫn rất tốt, mặc dù gia cảnh không tốt như sau này nhưng cô cũng được nuông chiều từ bé. Về sau khi cô học cấp ba và đại học đều ở trọ tại trường thì càng không cần nấu cơm.

Cho nên Kỳ Xán không ngờ là Tân Đàm biết nấu cháo.

Kỳ Xán bước lên trước hai bước, cảm thấy xương bả vai hơi đau nhức, nhưng vẫn có thể chịu đựng. Anh vừa định nói chuyện, Tân Đàm đã nghe thấy tiếng bước chân của anh rồi chợt đứng dậy.

Trên mặt Kỳ Xán lộ ra nụ cười nhẹ nhõm, vẫy tay với bạn gái: "Đàm Đàm!"

Tân Đàm nhìn anh, hốc mắt hơi đỏ lên. Con ngươi cô vốn có màu đỏ, cô vừa khóc thì đôi mắt càng đỏ hơn, giống một con thỏ nhỏ yếu đuối vô hại. Đương nhiên, con thỏ này có một hàm răng và móng vuốt sắc bén nhất.

Tân Đàm chạy về phía Kỳ Xán. Đây là lần đầu tiên Kỳ Xán nhìn thấy Tân Đàm chạy về phía anh, trong lòng nhảy nhót không thôi. Sau khi Tân Đàm dừng lại trước mặt anh, anh ôm chầm lấy cô.

"Đàm Đàm." Kỳ Xán nhẹ giọng gọi tên cô, sau khi được Tân Đàm đáp lại, anh khẽ nói: "Mấy ngày nay vất vả cho cậu rồi."

Tân Đàm khẽ giật mình, hai tay đang buông thõng bên người nâng lên, nhẹ nhàng ôm lại Kỳ Xán. Cô nhẹ nhàng nói: "Xin lỗi."

"Cảm ơn cậu." Kỳ Xán trả lời.

Khóe môi Tân Đàm mím lại, rốt cuộc trên mặt cũng lộ ra nụ cười. Giọng cô bất giác trở nên nhẹ nhàng: "A Xán, mình nấu cháo cho cậu! Sắp chín rồi, chúng ta qua đó đi."

"Đàm Đàm học nấu lúc nào thế?"

Tân Đàm kinh ngạc hỏi lại anh: "Đây không phải là việc vừa nhìn là biết à?"

Kỳ Xán bị cô flex được rồi, nhưng Tân Đàm đúng là một cô gái vô cùng thông minh. Anh cười nói: "Lúc trước mình phải học rất lâu, dì Lưu còn chê mình phiền nữa."

Có thể là Tân Đàm nghĩ đến dáng vẻ thiếu niên vụng về cầm nồi đứng trước bệ bếp, cười càng thêm vui vẻ.

Thật ra cháo đã được nấu một lúc rồi, hẳn là lúc này đã ăn được. Nghe thấy Tân Đàm đồng ý, Úc Gia Trí hoan hô một tiếng rồi lập tức cầm bát múc một bát cháo hạt dẻ thanh ngọt mềm mại.

Tân Đàm cũng cầm bát, múc một bát cháo. Cô vừa định đưa cho Kỳ Xán lại nhìn thấy Úc Gia Trí đưa bát cháo anh ta vừa múc xong cho Kỳ Xán, cô kinh ngạc không thôi.

Kỳ Xán cũng rất ngạc nhiên vì điều này, dù sao bình thường Úc Gia Trí chẳng khác nào quỷ chết đói đầu thai, hận không thể nuốt chửng cả nồi.

Úc Gia Trí vô cùng cố chấp bảo Kỳ Xán nhận lấy tấm lòng của anh ta, đồng thời cảm động nói với Kỳ Xán: "Đi ra ngoài một chuyến tôi mới biết, hóa ra con người là giống loài đáng sợ như vậy! Thê Thảm sau này anh tuyệt đối đừng trở nên giống bọn họ nhé!"

Tân Đàm và Phương Dã rất tán đồng.

"Bọn họ thật sự quá hung dữ."

"Đúng vậy, bọn họ làm hại chúng ta, còn tổn thương đồng loại của chúng ta."

Kỳ Xán chợt ngừng lại, nhìn ba con zombie trước mặt. Tâm trạng anh hơi phức tạp, sau đó nhận lấy chén cháo kia dưới sự thúc giục của Úc Gia Trí.

Kỳ Xán đặt bát cháo lên chiếc bàn nhỏ bên cạnh, chờ nhiệt độ nóng hổi nguội hơn một chút. Lúc này Tân Đàm hỏi anh: "A Xán, cậu đói không?"

"Hả?"

Tân Đàm dùng tay trái cầm lấy thìa, múc một thìa cháo giơ lên gần miệng nhẹ nhàng thổi vài lần. Kỳ Xán nhìn cô phồng miệng lên, dằn suy nghĩ muốn chọc một cái xuống.

Chẳng mấy chốc Tân Đàm đã đưa thìa cháo tới bên môi anh, cô nói: "Giờ hết nóng rồi."

Kỳ Xán vứt suy nghĩ phức tạp mới nảy lên vì nghe được cuộc nói chuyện của họ ra sau đầu, yên tâm để bạn gái bón ăn... Nhưng Đàm Đàm bắt đầu dùng tay trái từ bao giờ vậy?

Úc Gia Trí ăn xong một ngụm cháo nóng hổi, hỏi Phương Dã: "Nóng không?"

Zombie Phương Dã da dày thịt béo húp một ngụm cháo nóng hổi to, nhẫn nhịn xúc động muốn bổ nhào lên người Kỳ Xán, trả lời: "Không nóng."

Một nồi cháo có nhiều đi nữa thì thêm một tên Phương Dã đã đói bụng nhiều ngày cũng có vẻ không đủ ăn. Sau khi Kỳ Xán nhét đầy bao tử thì đi nhìn lu gạo một cái, cảm giác nếu như tên zombie này ở lại thì sinh hoạt sẽ càng gian nan.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

...

Kỳ Xán chưa lo lắng bao lâu Tân Đàm đã đuổi anh về nhà gỗ nhỏ nghỉ ngơi. Nhưng Kỳ Xán ngủ hơn hai ngày, căn bản không ngủ được, anh nhìn cô bạn gái hơi tiều tụy của mình rồi nói: "Đàm Đàm chẳng bao giờ biết tự chăm sóc bản thân."

Trận biến cố vài ngày trước khiến trên người Tân Đàm nhiều ra rất nhiều vết thương, khuôn mặt nhỏ cũng dính đầy máu. Cô một mực trông chừng Kỳ Xán, chưa xử lý vết thương, quần áo cũng không thay, bẩn thỉu, khiến người đau lòng.

Tân Đàm lau mặt, khiến mình biến thành một con mèo mướp ngây ngốc, giọng điệu nhẹ nhàng nói: "Thân thể của mình tốt hơn cậu nhiều, vết thương đã sắp khép lại hết rồi, nhưng cậu lại nằm suốt ba ngày."

"Mình biết." Kỳ Xán giả vờ thở dài với Tân Đàm, nói: "Sau khi Đàm Đàm biến thành zombie thì quá lợi hại, mình cao to như vậy mà cậu cũng có thể vác mình chạy."

Tuy Tân Đàm không phải là người thích làm bộ làm tịch, nhưng ở trước mặt bạn trai cô cũng từng là một cô gái nhỏ yếu đuối không vặn nắp chai ra được. Có điều hiện tại... Tân Đàm bẹp miệng, nói: "Mình cũng hết cách, sức lực của mình ngày càng mạnh hơn."

"Chúng ta so một lần được không?"

Tân Đàm ngơ ngác chớp mắt: "So gì cơ?"

"Vật tay." Kỳ Xán liếc nhìn tay phải Tân Đàm đang giấu sau lưng, vừa há mồm đã nghĩ ra cách.

"Được thôi, chơi với cậu." Tân Đàm đồng ý hết.

Bọn hắn ngồi xuống cạnh giường. Đầu tiên Tân Đàm đặt tay trái lên giường, chống khuỷu tay xuống, mở tay ra.

"Hướng này không đúng lắm, tay trái của mình còn không cử động được. Cậu đổi tay đi."

Tân Đàm không nghĩ nhiều. Cô vừa giơ tay phải lên mới kịp phản ứng, sau đó giật mình muốn rụt tay về, nhưng Kỳ Xán phản ứng càng nhanh, trực tiếp cầm lấy tay cô.

Tân Đàm giằng co, Kỳ Xán la oai oái nói Tân Đàm kéo căng vết thương của anh. Tân Đàm lập tức ngừng lại, nhưng cũng ý thức được Kỳ Xán đang lừa cô: "Rõ ràng là cậu đang dùng tay phải!"

"Móng vuốt cậu đâu?" Kỳ Xán nắm ngón tay cô, vội vàng hỏi.

"Mình giấu đi là vì không muốn cho cậu biết mà, sao cậu còn hỏi rõ ngọn nguồn chứ." Tân Đàm ấp úng nói, bởi vì Kỳ Xán vẫn luôn nhìn vào phần móng vuốt cắt vô cùng lởm chởm của cô, cô mới tiếp tục nói: "Bẻ lúc lấy đạn giúp cậu, nếu không thì cậu sẽ lây nhiễm."

Ban đầu Kỳ Xán còn tưởng là cô bị gãy móng trong lúc đánh nhau, sợ anh lo lắng nên mới không cho anh nhìn, lại không ngờ chân tướng là như vậy. Ngón tay anh chậm rãi nới lỏng.

Tân Đàm khẽ nói: "A Xán, nghỉ ngơi cho tốt."

Tân Đàm đứng dậy, lấy một bộ quần áo sạch sẽ trong tủ quần áo rồi chạy ra ngoài.

Kỳ Xán ngồi bệt trên mặt đất, đau đầu xoa xoa huyệt thái dương. Vết thương sau lưng vừa ngứa vừa đau, nhưng lại kém xa nỗi dày vò trong lòng.

...

Thật ra Tân Đàm cũng không thèm để ý việc mình mất hai cái móng vuốt, bởi vì sớm muộn gì cũng sẽ mọc lại, hơn nữa cô cũng không cảm thấy đau. Cô chỉ không biết nên đối mặt với ánh mắt áy náy của Kỳ Xán như thế nào.

Cô sang căn nhà gỗ nhỏ của Úc Gia Trí mượn nhà vệ sinh, nấu nước nóng tắm rửa. Nước ấm xối lên miệng vết thương khiến cô cảm thấy tê ngứa, nhưng vẫn có thể chịu đựng.

Đứng trước gương, cô phát hiện làn da bình thường trên người mình lại bắt đầu lan xuống phía dưới. Không biết còn bao lâu nữa cơ thể cô mới có thể khôi phục dáng vẻ bình thường, lại hoặc là… không biết bao lâu nữa cô sẽ lại phải chịu nỗi đau tựa như cái chết kia.

Tân Đàm chưa từng hết lo lắng về cơ thể mình, nhưng bây giờ cũng không còn cách nào khác, bởi vì Lương Thiên đã bị bắt. Cô cũng không thể đi đối đầu trực tiếp với Lục Khiếu, hiện tại chỉ có thể đến đâu hay đến đó.

Tân Đàm vừa nghĩ vừa mặc một cái váy đông sạch sẽ xinh đẹp. Sau khi cô thay đồ xong thì đi ra nhà gỗ nhỏ. Úc Gia Trí đang nói chuyện với Phương Dã. Phương Dã không quan tâm, ánh mắt lại nhìn chòng chọc vào cửa sân thượng.

Hình như Phương Dã muốn chạy.

Tân Đàm không muốn xen vào việc của người khác. Cô quay về nhà gỗ nhỏ Kỳ Xán ở, lại phát hiện Kỳ Xán vẫn chưa nghỉ ngơi. Anh còn đang duy trì tư thế lúc cô rời đi, ngồi dưới đất không nhúc nhích.

Anh còn đang áy náy ư?

Tân Đàm không biết, bởi vì đến nay cô vẫn không nhạy cảm và cảm thấy mơ hồ với rất nhiều cảm xúc. Cô không biết mình có nên đi vào không, đi vào lại nên nói gì.

Kỳ Xán không kiên nhẫn như Tân Đàm, anh đã sớm phát hiện Tân Đàm bước tới. Anh không nhịn được nói: "Đàm Đàm, cậu tới rồi thì vào đi, mình chờ cậu từ nãy tới giờ, mình có lời muốn nói với cậu."

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Lúc này Tân Đàm mới chậm rãi đi vào.

Vừa rồi lúc Tân Đàm đi tắm Kỳ Xán đã nghĩ kỹ rồi. Tân Đàm đi đến bên cạnh anh, anh bèn hỏi cô: "Đàm Đàm, có phải cậu cảm thấy mình ngồi ở chỗ này là vẫn đang áy náy không?"

Tân Đàm không biết Kỳ Xán muốn làm gì, bèn im lặng chờ anh nói tiếp.

"Mình sẽ áy náy, nhưng Đàm Đàm, mình sẽ không giống cậu, nhốt bản thân trong loại cảm xúc này." Kỳ Xán nghiêm túc nhìn Tân Đàm, trong đôi mắt đen nhánh của anh giống như có ánh sáng: "Nếu như mình cũng không thông suốt, vậy thì hai chúng ta sẽ mãi mãi chìm trong loại tâm trạng này... Cậu áy náy vì cảm thấy liên lụy mình, mình áy náy vì cậu bị thương vì mình."

"Cứ thế mãi, giữa chúng ta sẽ xuất hiện vấn đề."

Tân Đàm khẽ nói: "Xin lỗi, mình lúc nào cũng dễ dàng khiến bản thân đi vào ngõ cụt. Đạo lý thì mình hiểu, nhưng mình..."

"Đàm Đàm, cậu đừng nói xin lỗi. Mình chỉ muốn nói chuyện rõ ràng với cậu." Lần đầu tiên Kỳ Xán ngắt lời Tân Đàm, giọng anh chậm rãi dịu xuống: "Cậu luôn cho rằng một phần tình cảm chỉ có cả hai bên đều cố gắng mới có thể dài lâu. Nhưng cậu lại cảm thấy sau khi gặp lại cậu không thể làm gì cho mình, cậu nhốt mình trong loại suy nghĩ này. Nhưng Đàm Đàm, không phải vậy đâu."

Kỳ Xán nói rành mạch từng chữ: "Chúng ta vẫn luôn là đến từ hai phía. Tất cả những gì từng trải qua giữa chúng ta không phải là minh chứng tốt nhất sao?"

"Đàm Đàm, cậu bỏ quên những gì bản thân làm. Cậu không phải không đúng tý nào, cậu rất tuyệt. Cậu thật sự giống như những gì cậu từng nói, có thể một mình đảm đương một phía. Cô gái nhỏ của mình đã sớm lớn lên rồi, có thể cứu mạng mình trong tình huống gian nan như vậy. Mình bảo vệ cậu, cậu cũng có thể bảo vệ mình."

"Cho nên từ trước đến nay giữa chúng ta không phải là ai mắc nợ ai, mà là chúng ta đều cần nhau."

"Nếu như mình không có cậu, mình sẽ quay về khu an toàn, làm một con rùa đen rút đầu được che chở dưới cánh chim cả đời, mãi mãi cũng không thể trưởng thành. Mình sẽ sợ hãi zombie, sợ hãi tận thế. Nhưng vì có cậu, khiến mình biết zombie cũng có thể thân thiện, tận thế vẫn ấm áp."

Kỳ Xán luôn luôn biết nói lời âu yếm dễ nghe, Tân Đàm cũng rất thích nghe anh nói. Không thể phủ nhận là cô không thể không bị Kỳ Xán làm cảm động, nhưng sau khi Kỳ Xán nói xong thì nghiêm túc nhìn chằm chằm vào cô, muốn cô lên tiếng.

Tân Đàm há to miệng, không biết nên nói gì.

Ngay từ đầu Kỳ Xán còn có thể chờ, lúc sau thì không nhịn được thúc giục: "Đàm Đàm, mình muốn nghe cậu nói. Mình đã nói hết suy nghĩ trong lòng ra cho cậu nghe rồi. Cậu cũng nói suy nghĩ của cậu ra là được."

Đầu óc Tân Đàm chết máy, cô ngơ ngác nói: "Hiện tại mình không nghĩ gì cả, mình chỉ cảm thấy... rất thả lỏng. Mình rất vui vẻ."

"Tại sao lại vui?"

"Bởi vì có cậu." Tân Đàm nhẹ nhàng nói: "Mình từng suýt nữa trở thành cái xác không hồn, giống như những đồng loại không lý trí, ăn lông ở lỗ, có lẽ cả đời sẽ đều như vậy. Nhưng mình nghĩ tới cậu, cậu là mục tiêu của mình. Trong những ngày mình chưa từng dừng bước, mình đã lặng lẽ mong đợi con đường phía trước sẽ có cậu. Có lẽ cậu không biết, mình vẫn luôn giấu tâm trạng mâu thuẫn trong lòng, muốn tìm được cậu, lại không biết nên đối mặt với cậu thế nào."

Khi câu nói đầu tiên thốt ra khỏi miệng, những lời nói tiếp theo cũng đã không còn khó nói nữa, Tân Đàm tiếp tục nói: "Nhưng khi chúng ta thực sự gặp lại, cậu không khiến mình khó xử. Mình không cần suy nghĩ nên đối mặt với cậu thế nào, bởi vì cho dù mình là zombie cả người thối rữa, hay là Tân Đàm do dự lo lắng của lúc này… cậu đều sẽ chấp nhận, chỉ vì đó là mình."

Sau khi Tân Đàm nói một chuỗi dài, qua một lúc lâu Kỳ Xán cũng không trả lời cô. Cô mờ mịt nhìn sang, đôi mắt ngơ ngác đối diện với cặp mắt sáng rực của Kỳ Xán. Trong mắt anh thật sự có ánh sáng, ánh sáng đó chiếu vào trong mắt cô, thắp sáng thế giới xám xịt trong mắt cô.

Giờ phút này, Tân Đàm biết, cô đã buông bỏ. Kỳ Xán lại một lần nữa kéo cô ra khỏi ngõ cụt.

Mỗi một ngày cô từng trải qua đều bao phủ trong khói mù xám xịt, cô quên mất tên của mình, suýt nữa trở thành cái xác không hồn. Mãi đến khi Kỳ Xán tới, anh vì cô xua tan khói mù mang đến ấm áp, để cô biết cô là Tân Đàm, cô sống.

Bởi vì trong thế giới cô chưa từng ôm hi vọng này, trước sau vẫn có một người bao dung và chấp nhận tất cả những dáng vẻ của cô, quyết chí thề yêu cô không thay đổi. Bởi vì có Kỳ Xán ở đây, cô vẫn luôn may mắn.