Bạn Gái Trầm Cảm Của Tôi

Chương 1: Gặp gỡ




Có một cô gái trẻ mặc chiếc áo khoác dày khoanh tay tựa người lên bậu cửa sổ ngắm khung cảnh đầu đông bên ngoài, tận hưởng những âm thanh tiếng cười, tiếng nói xung quanh, hòa cùng tiếng gió ngoài cửa sổ. Có lẽ cái lạnh của mùa Đông khiến người ta muốn tìm một tách cà phê nóng.
Chị chủ quán ghé qua và rót cho cô ấy một tách cà phê nóng, đột nhiên bên tai một giọng nói nhẹ nhàng ấm áp cất lên: “Cho anh ngồi chung bàn được không?”
Không phải giọng chị chủ, cô gái quay mặt lại quan sát một lúc. Anh chàng trước mặt khá điển trai, độ ba mươi, một tay cầm tài liệu, một tay cầm điện thoại di động. Người này cao ráo, bên ngoài áo khoác da đen, bên trong sơ mi xám, tóc chải gọn gàng ra sau, trông rất trí thức.
Cô gái nuốt nước bọt, hít một hơi thật sâu tự dưng hét: “Tôi không muốn ngủ với anh, đồ biến thái!”
Không biết là hiểu lầm hay cố ý, nhưng dù với bất kỳ lý do gì đi nữa cũng kinh động đến khách trong quán, họ hiếu kỳ hướng về phía phát ra âm thanh. Anh chàng ngẩn người ra đó, không tránh khỏi ngạc nhiên khi bị gán cho cái mác “biến thái”.
Hai người ở bàn bên cạnh nghe vậy nhanh chóng đứng dậy đi đến quầy thanh toán. Nhìn thấy chỗ trống, anh ấy bước tới ngồi xuống còn không quên nhìn cô gái kia. Thấy anh chàng vẫn đang nhìn mình, cô gái nhếch môi cười khiêu khích.
Người ở đầu bên kia điện thoại lên tiếng trước: “Alo! Sao ồn ào quá vậy cậu còn ở đó không?” Chàng trai vội tìm bút ghi chép. “Con đây chú nói tiếp đi!”
Người trong điện thoại bắt đầu đọc gì đó, chàng trai cặm cụi viết, sau khi uống xong cốc cà phê, cô gái đưa tay vào túi áo lấy ra tờ năm mươi nghìn dằn xuống cốc đứng dậy. Cô gái đang định rời đi thì chàng trai đột nhiên gọi, cô có vẻ bối rối nhưng sau đó lại bước tới xem anh ta còn muốn gì nữa. Cô ấy thầm nghĩ sẽ khiến anh bẽ mặt thêm lần nữa.
“Chuyên ngành của tôi là tâm lý học và tôi biết tổng đàn ông các anh muốn gì.” - Cô gái khom người xuống nói chuyện với chàng trai vì không muốn làm ồn đến mọi người xung quanh, lại vô tình trở thành điểm yếu chí mạng.
“Một triệu hai một đêm hả! Chém đứt cổ người ta còn gì?”- Anh ta tắt điện thoại tự nhiên hét lên.
“Anh…” - Tên này láo thật.
Mọi người trong quán đổ dồn ánh kinh ngạc lên người cô, chàng trai cười khinh đứng lên di chuyển đến gần cô gái. Cô đề phòng lùi bước ra sau, chàng trai thô lỗ giữ tay cô lại, bỏ điện thoại vào túi áo thì thầm vào tai cô, giọng điệu đắc ý: “Cô có thể là một chuyên gia tâm lý học…. Nhưng tôi là một luật sư và tôi biết cách biến một người vô tội thành có tội.”
Nói xong chàng trai đứng lên gom hết số tài liệu trên bàn, khi đi qua vỗ vào vai cô một cái. “Em còn non lắm cô gái à!”
Khi quay người chỉ còn thấy bóng lưng anh ta, cô gái tức giận nắm chặt tay áo thầm rũa nếu còn để cô bắt gặp thêm lần thứ hai sẽ cho anh đẹp mặt.
______________________________
Tại Trụ sở Công an Thành Phố Hà Nam.
Qua quá trình khám nghiệm hiện trường, Cơ quan Cảnh sát điều tra đã phát hiện và thu giữ một số dấu vết, vật chứng. Đồng thời xác lập chuyên án 152T và báo cáo lãnh đạo Bộ Công an, Cục Cảnh sát Hình sự để thành lập Ban chỉ đạo chuyên án để điều tra.
Tham gia cuộc họp có Thiếu tướng, giám đốc Công an, và những cán bộ khác. Những người khác một bên lắng nghe trưởng ban chuyên án trình bày một bên xem giấy tờ liên quan đến vụ án. Trưởng ban chuyên án đứng phía trước màn hình chiếu tóm tắt lại vụ án.
“Vào chiều../11/202…, bà Huỳnh Tuyết Nhi - chủ xe khách mang BS: 53L-62xx, mặt mày tái nhợt, chân tay lạnh, co rúm rồi ngất xỉu phải nhập viện khẩn cấp tại bệnh viện Hà Nam.
Tại bệnh viện, các bác sĩ xác định bà Nhi bị “ngộ độc thức ăn”, các bác sĩ tiến hành cấp cứu cho bà. Mặc dù được đưa đi cấp cứu kịp thời nhưng vào 9 giờ 15 phút cùng ngày bà đã qua đời ở bệnh viện.
Thời điểm bà Xinh đang nằm viện tại Hà Nam, ông Hùng (chồng bà) lúc này vẫn còn sống và đã đến thăm vợ, tuy nhiên trong cùng ngày ông Hùng bất ngờ bị đột quỵ và hôn mê. Mặc dù được các bác sĩ tập trung cấp cứu nhưng ông cũng đã không qua khỏi.”
Sau nhiều ngày xác minh, cùng với việc thu thập tài liệu chứng cứ cuối cùng cùng cũng đã khoanh vùng được đối tượng tình nghi.
“Qua lời kể của gia đình, vào ngày đang tổ chức đám tang cho bà Nhi thì bất ngờ một người phụ nữ tên là Nguyễn Thu Thảo xuất hiện, với một tờ giấy viết tay có nội dung ông Hùng đã bán cho Thảo chiếc ô tô mà gia đình bà đang sở hữu với giá 1 tỷ đồng. Thời gian bán là 7 ngày trước đó danh tính cô gái được xác nhận là con gái nuôi bà Nhi.”
Màn hình hiện lên hình ảnh của tình nghi, kế bên có sơ yếu lý lịch tuổi tác, tên và nghề nghiệp Thảo.
“Tôi muốn bắt đầu từ cô gái ấy, vụ án này sẽ do Trung tá Thành Nghị chỉ đạo!”
Trung tá đứng lên nghiêm trang đưa tay lên thực hiện động tác chào.
“Rõ.”
Trưởng ban chuyên án bỏ điều khiển xuống bàn dặn thêm: “À, hãy liên lạc với cô Lam, tôi muốn cô ấy tham gia vào chuyên án này.”
______________________________
Phòng pháp y…
Tống Nghi Lam và Trung tá Nghi đang trên đường đến phòng pháp y. Cô ấy là một nhà tâm lý học trẻ, bước vào chuyên ngành tội phạm học và điều tra tội phạm khi ở tuổi 28, cô hoạt động trong ngành đã hơn 3 năm. Chuyên nghiên cứu các hiện tượng, đặc điểm, các khía cạnh tâm lý đã phát sinh trong quá trình phạm tội. Phân tích tâm lý của hành vi tội phạm để làm rõ các động cơ, mục đích, hậu quả của hành vi. Nên sẽ giúp ích tổ điều tra nhiều trong quá trình điều tra vụ án.
Vừa đi họ vừa thảo luận, Trung tá nói với nhà tâm lý học: “Lần này anh mời em tới là muốn em phối hợp cùng nhóm anh phá giải vụ án này.
Lam nhàn nhạt đáp: “Lúc nhận được lời mời em đã xem qua hồ sơ, cũng hiểu được đôi chút rồi.” - Trước khi đến đây cô có thu thập dữ liệu, thông tin, hồ sơ liên quan đến vụ án cũng như bảng điều tra nhân chứng.
Trung tá cười hài lòng khen ngợi: “Em lúc nào cũng chỉnh chu, đầu tiên anh đưa em tới gặp tiến sĩ Hoàng để lấy xét nghiệm.”
Lam ngạc nhiên: “Chẳng phải trong hồ sơ ghi là…”
Trung tá đột ngột thay đổi sắc mặt, cắt ngang câu nói dang dở bằng suy luận của mình: “Anh không nghĩ chỉ đơn giản là ngộ độc thức ăn hay đột khụy… phía sau chắc chắn có một sự thật đang bị che giấu, và anh sẽ tìm ra nó bằng mọi cách!”
Hai người đang khỏe mạnh bỗng dưng t.ử v.ong đã tạo ra không ít sự hoài nghi cho Thành Nghị. Lam mở cửa bước vào phòng pháp y, cô ấy đối với nơi đây có thể gọi là thông thạo. Sau khi tốt nghiệp cha cô nhờ vào quan hệ của mình, giúp con gái thuận lợi vào sở công an tỉnh làm việc.
Tiến sĩ pháp y vừa lột găng tay ra, đoán được lý do họ xuất hiện ở đây vì kết quả khám nghiệm. Tiến sĩ bước đến bàn cầm một tờ giấy mỏng vẫn còn trong máy in đưa họ. Trung tá cầm trên tay tờ giấy vẫn còn ấm, tiện miệng đùa: “Chà, giấy vẫn nóng này!”
Tiến sĩ cười chỉ về phía hai người. “Hai người nhanh lắm, mới có kết quả thôi.”
Nghi Lam nghiêng người nhìn kết quả khám nghiệm hai nạn nhân, nó chẳng khác gì so với kết quả giám định từ Bộ Y tế trả về khiến hai người họ kinh ngạc, không lẽ những suy đoán của Trung tá Nghị trước đó đã đi sai hướng?
“Tôi nghĩ vụ án này không cần điều tra nữa, phí thời gian nhân lực vào những chuyện không đáng trong khi bên ngoài còn nhiều trường hợp thật sự đang cần chúng ta. Tôi nghĩ do gia đình quá sốc trước cái chết của người thân nên mới nghi ngờ thôi.”
Nghi Lam bị những lời khuyên của tiến sĩ thuyết phục, cô quay sang hỏi Trung tá: “Giờ sao anh?”
Trung tá quyết giữ một mực như đã định: “Người cũng đã mời tới rồi, phải thử mới biết được chứ?”
Hai người nhìn nhau như đọc được suy nghĩ của đối phương, không ai nói gì tự động rời khỏi phòng đến phòng thẩm vấn gặp tình nghi đang chờ. Tiến sĩ vứt găng tay vào sọt rác dưới chân lắc đầu nhìn theo.
______________________________
Trong một căn phòng sáng sủa, có một chiếc camera được đặt trước mặt Nguyễn Thu Thảo. Tình nghi đặt cả hai tay lên bàn và ngồi đối diện với Trung tá Nghị. Bên ngoài, Trưởng ban chuyên án và anh công an Minh Mẫn từ bên ngoài bước vào.
Trung tá bắt đầu cuộc điều tra bằng một số câu hỏi đơn giản: “Cô là con gái nuôi của nhà bà Nhi ông Hùng?”
Thu Thảo thong dong gật đầu. Trung tá lại hỏi: “Trước thời điểm nạn nhân tử vong cô có gặp họ không?”
Thảo lắc đầu, Nghi Lam ngồi bên ngoài theo dõi từng nhất cử nhất động của cô ây qua màn hình máy tính, thi thoảng lại nhướn người nhìn vào trong qua cửa sổ gần đó, cô có thể thấy những gì đang diễn ra bên trong vì cửa sổ đó được làm bằng kính.
Trong quá trình thẩm vấn này sẽ có những lời khai đúng nhưng cũng sẽ có những lời khai sai sự thật. Những nhà tâm lý học sẽ tiến hành phân tích dựa vào các phản ứng của nghi phạm thông qua trò chuyện. Tâm lý học sẽ dựa vào các kiến thức cũng như kinh nghiệm và phân tích để tìm ra sự thật. Đó là lý do vì sao Nghi Lam có mặt ở đây.
“Qua camera của một quán ăn gần nhà, trưa hôm đó bà Nhi ngồi ăn hủ tiếu cùng cô. Tuy nhiên sau khi ăn xong, bà có dấu hiệu nôn mửa, khó chịu, mệt mỏi. Đến chiều cùng ngày đã “ngất xỉu” cô muốn giải thích gì không?”
Thảo bình tĩnh trả lời: “Tôi nghe các em trong gia đình bố mẹ nuôi kể lại mẹ mất vì ngộ độc thức ăn, việc tôi gặp bà trước hôm bà mất chẳng liên quan gì. Đáng ra người nên điều tra phải là người bán hủ tiếu kia mới đúng chứ?”
Xác định được đối tượng nghi vấn đã khó, chứng minh hành vi phạm tội của chúng càng không dễ dàng. Thảo đã khiến Trung tá tâm phục, khẩu phục bằng chính lập luận sắc bén của mình.
Không vòng vo nữa, Trung tá đã trực tiếp xét hỏi "nóng" Thảo: “Trong tờ giấy viết tay, với nội dung ông Hùng đã bán cho cô chiếc ô tô mà gia đình đang sở hữu, với giá 1 tỷ đồng và ngày hôm đó cô đến nhận xe phải không?”
Thảo tiếp tục gật đầu, tìm mọi cách che giấu hành vi phạm tội bằng những lời nói dối. Trung tá cười khinh nói:
“Tôi vừa cho người đến ngân hàng sao kê tài khoản của ông Hùng, bên trong chỉ có 15 triệu là số tiền lương cộng dồn của hai tháng qua, ngoài ra không phát sinh giao dịch chuyển hay nhận tiền nào cả.”
Lúc này Thảo mới chịu mở miệng giải thích: “Tôi trả bằng tiền mặt.” - Xem ra cô ta vẫn ngoan cố.
Trưởng ban chuyên án tỏ vẻ ngạc nhiên, đột ngột lên tiếng: “Một lần luôn sao?”
Thảo nhìn theo hướng phát ra giọng nói, Thảo hơi nhướng chân mày, Lam lập tức rời mắt khỏi màn hình nhìn qua cửa sổ. Cô ấy dễ dàng nắm bắt được diễn biến tâm lý của tội phạm chỉ qua ánh mắt hay một cử chỉ. Cái nhướng mày kia cho thấy sự lo lắng.
Trung tá tiếp lời: “Tôi cũng cho người điều tra và đã xác minh, hiện tại cô đang thất nghiệp nên hoàn toàn không có khả năng tài chính để mua ô tô, và tờ “giấy bán xe” của ông Hùng được chuyển đến Phân viện Khoa học hình sự Bộ Công an tại Hà Nam giám định, được xác định là... giấy gian.”
Trưởng ban chuyên án nhân lúc Thảo bấn loạn tìm lý do chính đáng để đối phó câu nói Trung tá vừa đưa ra mà hỏi dồn:
“Có ai con gái nuôi mà bố mẹ vừa mất chưa bao lâu đã xách giấy tới đòi lấy xe chứ hả? Nếu bây giờ cô chịu nhận tội thì sẽ được khoan hồng. Các tình tiết trùng hợp cộng với kết quả giám định cho thấy khả năng cao là cô có ý đồ chiếm đoạt chiếc xe Honda Accord, rất có thể cô đã đầu độc hai nạn nhân để thực hiện hành vi phạm pháp trên.”
Tưởng chừng đã ép hung thủ thú nhận hành vi phạm tội, có ngờ cô ta vẫn còn sáng suốt trong từng hành động, suy nghĩ, một mực phủ nhận:
“Tôi không có, những lời các anh nói đều là suy đoán, nếu nói tôi đầu độc vợ chồng ông Hùng thì đưa ra bằng chứng đi! Mẹ Nhi rất tốt với tôi thì lý do gì khiến tôi vì một chiếc Honda Accord mà nhẫn tâm xuống tay với người yêu thương, xem mình như con gái ruột?”
Thảo ngang nhiên buông lời thách thức, những lời nói đầy tình cảm kia đã làm Trung tá và Trưởng ban chuyên án cũng đuối lý với câu trả lời trên. Vì kết quả giám định từ nhiều phía vẫn không tìm thấy độc chất trong cơ thể ông Hùng bà Nhi nên chỉ có thể trả tự do, cho Thảo được tại ngoại.
Xét hỏi không thuận lợi do Thảo vẫn không thừa nhận những vụ án trên có liên quan đến mình, nên việc điều tra vụ án vẫn không tiến triển và cái ch.ết bí ẩn vẫn chưa được làm sáng tỏ. Điều đó khiến cho công an tỉnh Hà Nam như ngồi trên đống lửa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.