Bạn Gái Trầm Cảm Của Tôi

Chương 36: Đổi cách xưng hô




Lam biết anh là người nhiệt tình, cô không biết anh đối với ai cũng vậy hay chỉ riêng cô ấy, nhưng dù gì đi nữa thì cô cũng không muốn làm phiền anh. Hai người có thời gian làm việc khác nhau, cô ấy đi làm thì Quang vẫn còn ngủ nên không dám lên tiếng nhờ vả.
“Sáng mai tôi với Trung Tá đến trại giam gặp bị can lấy lời khai, nên anh ấy đến đón tôi trước sau đó hai người cùng đi.”
Nghe cô nói thân thiết làm sao, khiến anh như người ngoài cuộc chẳng liên quan gì đến.
“Thôi đi, Trung Tá với cô đâu có thuận đường chứ, từ chỗ anh ta chạy qua đây phải mất 2km, còn tôi với cô chỉ cách nhau hai tầng.
Quang giục cô mau hủy hẹn, sáng mai anh có việc ra ngoài sớm nên đưa cô đi. Lam thật không biết nhà Trung tá nghịch đường với mình, nếu biết sớm sẽ không nhờ.
Lam lấy điện thoại ra nhắn tin hủy hẹn với Trung tá, Quang bên cạnh thấy liếc thấy đúng ý mình nên cười tủm tỉm. Đột nhiên đang nhắn cô lại ngừng, ngẩng đầu hỏi sao anh biết được nhà Trung tá cách cô ấy 2km, anh liền tắt nụ cười, gương mặt trầm xuống, giả vờ tập trung lái xe nhưng thực tế đang suy nghĩ nên trả lời thế nào.Không thể thừa nhận vì thích cô nên anh điều tra tất cả về cô bao gồm những người liên quan đến cô.
“Luật sư chúng tôi thường gặp khó khăn trong việc gặp thân chủ mình trước khi lên tòa, nên việc tạo quan hệ với công an và những người liên quan trong trại giam giúp ít chúng tôi rất nhiều. Tôi và Trung tá có qua lại với nhau, có lần anh ấy hẹn tôi qua nhà chơi cùng nhóm bạn của anh ấy nên tôi nhớ luôn tới giờ.”
Quang nói dối không chớp mắt, như đó là sự thật và anh chỉ kể lại chứ chẳng hề bịa đặt. Chính anh còn phải phục bản thân vì tài lập luận tài tình của mình. Lam ừ một tiếng có vẻ bị anh thuyết phục, cúi đầu tiếp tục soạn tin nhắn.
“Luật sư Trần này…”
Lam cất điện thoại vào túi xách nhìn anh.
“Sao vậy?”
“Nếu anh không bận cùng tôi đi ăn được không?”
Anh ngạc nhiên, nhìn cô qua kính chiếu hậu trong xe, thật không thể tin nổi cô ấy vậy mà lại hẹn anh đi ăn tối sao? Tim anh đập mạnh, hồi hộp lẫn mong chờ đang xen, song lại có chút ảo tưởng về quan hệ của hai người.
“Được chứ. Kìa, mới nhắc là đến ngay.”
Quang hào hứng chỉ tay vào nhà hàng phía trước nói hai người sẽ vào đó ăn, Lam nhìn theo tay anh, đó là một nhà hàng phố xưa ở đường Hà Nam. Tuy không phải món tây món tàu, nhưng những món ăn bên trong cầu kỳ thì nhiều mà ăn không được bao nhiêu. Lam tiếc tiền nên không đi.
“Lo cái gì? Tôi không chia bill với cô đâu.”
Vừa nói anh vừa di chuyển xe vào khu vực gửi xe của nhà hàng. Lam không có ý đó, cô biết tính anh phô trương thích thể hiện độ giàu có, nhưng cô ấy vẫn thấy tiếc thay anh, nên chỉ muốn bình yên ăn quán lề đường mà thôi.
“Như vậy sao được chứ, hiếm khi cô mở lời hẹn đi ăn, đương nhiên tôi phải mời cô một bữa cho tử tế. Nào, tới chỗ rồi, xuống xe thôi!”
Quang khá phóng khoáng trong tình yêu. Quang vừa mở cửa xuống xe, cô nhìn vào kiến trúc bên trong nhà hàng quá đỗi sang trọng, cô thấy không phù hợp với nơi này chút nào nên hoài lưỡng lự. Anh bước qua mở cửa xe, đưa tay về hướng cô ấy. Lam mím môi, anh ấy cứng đầu ai mà không biết, cô không kì kèo nữa, miễn cưỡng nắm tay anh bước xuống xe.
Quang cười thích thú nhìn Lam, cô thì chẳng thể cười nổi rồi, cô giận không để lộ ra mặt nhưng anh vẫn nhận ra, anh thật không muốn làm trái ý khiến cô buồn, nhưng anh muốn mang đến cho cô ấy những điều tốt nhất có thể, vì cô xứng đáng với nó.
“Nè, cô khoác áo vào đi, để người ta thấy hai đứa mình đi chung với nhau lỡ lên báo nữa thì xong.”
Vừa nói anh vừa cởi vest ra khoát đưa cho Lam, cô ấy đang mặc đồng phục Kiểm sát viên nên khi bước vào trong ít nhiều cũng bị chú ý. Lam cầm áo vest mặc vào, đây đã là lần thứ hai mặc áo Quang rồi, không biết lần này cái áo này ở lại cô mấy ngày nữa đây.
Lam định đi vào bỗng anh giữ cái cặp da của cô lại quăn ngược vào trong xe rồi đóng cửa lại. Lam lo lắng vừa đi vừa ngoảnh đầu nhìn lại, bên trong toàn tài liệu liên quan đến vụ kiện sắp tới, chẳng may mất là có chuyện lớn. Quang hiểu nỗi lo trong cô, nên đưa luôn cái chìa khóa thông minh đang cầm trong tay cho cô ấy giữ để khỏi bận tâm.
“Chiếc xe này bảo mật tốt lắm, không ai trộm đi được đâu.”
Lam bật cười quên luôn chuyện không hài lòng về anh khi nãy, cô nhìn chìa khóa trong tay xong cất vào túi áo vest. Bước vào nhà hàng cô thấy cũng đông đúc, khách ngồi rải rác chừng năm sáu chục người.
Quang nói đúng, bộ trang phục cô đang mặc quá thu hút, từ lúc hai người mới đi vào ai cũng chong mắt, quay đầu lại nhìn, rồi khi ngồi xuống người ta lại cũng cứ nhìn hoài nữa.
Có lẽ thấy người ta nhìn nên cô e lệ, không biết có phải vì vụ kiện của cô không mà nhìn cô với ánh mắt kì lạ như vậy. Quang để ý cô có vẻ không tự nhiên liền quan sát xung quanh, thấy nhiều người nhìn về hướng này, dù là lí do gì đi nữa cũng không được.
Anh kéo ghế có tình ngồi lệch qua để che Lam lại, vậy mà bị cô hiểu lầm anh muốn làm chuyện mập mờ nên nhíu mày kêu anh qua phía đối diện mà ngồi. Anh chỉ tay ra phía sau giải thích lý do mình làm vậy, lúc đó cô mới chịu bỏ qua.
Phục vụ đem menu ra, Quang nhường cô gọi trước, bên trái hình ảnh món ăn, bên phải kèm theo giá. Lam nhìn thấy liền quay sang Quang, anh không chút thay đổi, gật đầu nháy mắt ra hiệu cô cứ gọi tùy ý. Lam chỉ gọi hai món với giá thấp nhất trong số các món ăn thôi, đến lượt Quang thì anh toàn gọi mấy món đắt. Lam nghĩ anh ăn nên không ý kiến, nào ngờ lên món anh đều gắp mỗi thứ một ít bỏ vào chén cho cô.
Dặn cô phải ăn hết số món trên bàn, còn không quên trêu cô 26 tuổi rồi mà ốm quá, theo anh thấy phải tăng thêm 8kg nữa mới đẹp. Lam liên tục xua tay lắc đầu, Quang nói đã gọi thức ăn rồi, dù cô không ăn thì cũng vẫn phải trả tiền thôi chứ không trả lại tiền được. Xong anh tự nhiên gắp miếng sườn dê sốt me đút tận miệng cho, cô từ sững người tới ngại ngùng nhìn anh rồi lại nhìn xung quanh.
Trong đầu không ngừng đặt câu về hành động đột ngột của anh, hai người có phải người yêu gì đâu mà anh làm mấy hành động tình tứ như vậy. Lam đẩy tay anh ra nói tự mình gắp mà anh cứ ép miết, cô bất đắc dĩ nên mới để anh đút.
“Anh để tôi tự nhiên đi!”
“Thì cô cứ tự nhiên đi, tôi không phiền cô ngại gì chứ?”
“Anh thật là…”
Cô cạn lời không nói thêm được gì, cầm đũa lên tự gắp thức ăn.
“Nè, nếu hai đứa mình là bạn bè rồi thì cũng nên đổi cách xưng hô!”
Lam ngạc nhiên lại có chút hứng thú trước lời đề nghị của Quang, cô vẫn tiếp tục dùng bữa không ngước đầu nhìn.
“Dù gì tôi cũng lớn hơn cô hai tuổi, cô phải gọi tôi một tiếng “anh” và xưng “em” chứ không được xưng bằng “tôi” nữa, nghe ngang hàng lắm.”
Lam che miệng cười khúc khích, chẳng phải trước giờ đều như vậy sao, hôm nay tự nhiên vặn vẹo làm khó dễ. Lam lắc đầu nói không được, anh xụ mặt không vui, hỏi lý do tại sao thì cô ấy nói vì gọi quen rồi không đổi được.
“Vậy sao cô gọi Trung tá Nghị bằng anh xưng em được?”
“Tự nhiên kéo anh ấy vào đây làm gì?”
“Thì cô gọi đi tôi không nói nữa.”
“Anh… Anh Quang… Vậy được chưa?”
Vẻ mặt Lam trở nên bẽn lẽn, thiếu tự nhiên, lúc gọi giọng vẫn e thẹn vì chưa quen. Quang bật cười khanh khanh nghe giòn tan, mặt tràn đầy vui sướng cùng hưng phấn. Chữ này thật ngọt ngào và dịu dàng, anh đã chờ đợi cô gọi cô như vậy rất lâu rồi.
“Đúng rồi, chính là như vậy, làm tốt lắm, sau này mỗi ngày đều phải gọi như vậy, từ từ quen thôi.”
Đang ăn cô đột nhiên cô nhắc đến chuyện một đứa bé 16 tuổi quan hệ sau đó tự mình sinh con ở nhà một mình. Quang vừa nghe liền hiểu ngay cô đang nói đến điều gì.
“Còn tự cắt dây rốn nữa.”
“Cô bé này cũng hay thật, tôi còn chưa biết sợi dây rốn hình thù thế nào nữa huống chi là cắt.”
Đang nói, tự nhiên anh bắt lỗi: “Em lại sai nữa rồi kìa!”
Lam đơ mặt, chỉnh lại: “Thì em, dù sao cũng chưa quen mà?”
“Em nghĩ sao về vụ kiện lần này?”
Lam nhai hết thức ăn trong miệng, nói Quang thật sai lầm khi nhận vụ kiện.
“Anh phải hiểu là cô ấy đang đối mặt với bản án cố ý giết người, cố ý giết chết con ruột của mình có lẽ sẽ hơi lâu để mang cô ấy về nhà đó.”
Quang chỉ cười khẩy một tiếng, hai người không cùng lập trường nên khó có thể thông cảm và hiểu nhau. Anh kéo dĩa Beefsteak lại gần, cầm cây dao chuyên dụng lên chia miếng thịt bò thành những miếng nhỏ.
“Anh cảm thấy như cô ấy đang che giấu điều gì đó.”
Lam đoán có lẽ liên quan đến người bạn trai là cha đứa bé, Quang khen cô nhạy bén, vì theo lời khai của Gia Bảo thì cậu ta không hề liên quan gì đến việc Kim Hân bỏ đứa bé, thậm chí cậu ta còn không muốn nhận mình là cha đứa bé.
Lam mở to hai mắt, cô khá bất ngờ trước thông tin mà Quang cung cấp.
“Nhưng cậu ta cũng có thừa nhận là có quan hệ với Kim Hân, nhưng theo những gì cậu ta nói thì vẫn chưa có gì hết.”
Lam vừa gắp thức ăn vừa nghi ngờ hỏi: “Cậu ta nói với anh điều đó? Chà, không phải bạn trai làm cô ấy có thai mà là người khác, rắc rối rồi đây.”
Quang đẩy dĩa Beefsteak vừa cắt xong về phía cô ấy.
“Ăn đi! Món này ngon lắm, có thể uống kèm rượu vang, em muốn uống không?”
Quang xoay người lại kêu phục vụ đem rượu lên, Lam vội ngăn: “Tôi… Em không biết uống rượu.”
“Ồ, không sao, ăn không vẫn ngon.”
Lam cầm chiếc nĩa lên, nếm thử một miếng. Vị ngọt, mềm và thơm lan tỏa khắp miệng, thật là một món ăn cô ấy chưa hề thử qua bao giờ, nó mang đến cảm giác mới lạ kích thích vị giác khiến người ta đã ăn miếng đầu tiên rồi thì sẽ đến miếng thứ hai, thứ ba.
“Mà nè, em chỉ muốn ăn tối với anh thôi sao?”
Lam nhai hết thức ăn trong miệng, cô nói muốn cùng anh tâm sự. Có lúc câu nói “Không sao, sẽ tốt thôi” từ người lạ còn chữa lành hơn câu nói từ người thân. Quang nghe xong lấy làm ngạc nhiên, xong lại vui mừng khi cô chịu mở lòng chia sẻ những chuyện khó khăn trong cuộc sống.
“Có chuyện gì cứ nói đi, anh luôn lắng nghe em mà.”
Người bên ngoài càng kiên cường thì nội tâm càng dễ tổn thương, cô ấy cũng có lúc chống đỡ không nổi. Cô chỉ giỏi che giấu chứ không mạnh mẽ, cô giấu đi tất cả những yếu đuối của bản thân.
Lam nhìn về nơi xa. Cô xem Quang là bạn, song còn hơn thế nữa. Anh ấy như người anh trai giúp đỡ cô trong cuộc sống lẫn công việc, anh ấy còn là một kiểu người rất lí tính, chuyện lớn chuyện nhỏ đều có thể đưa ra ý kiến và lời khuyên hữu ích.
Cô chưa bao giờ kết bạn mới ngoại trừ những người bạn cũ từ thời đại học. Cô gặp vấn đề với việc mở lòng với một ai đó, rất khó tìm được sự đồng điệu, mà một khi không cùng chí hướng thì càng nói càng mâu thuẫn càng tranh cãi chứ chẳng thể cho cô lời khuyên.
Từ khi gặp Quang, cô cảm thấy được thấu hiểu, thực sự tôn trọng và được lắng nghe. Anh mang lại cho cô cảm giác ấm áp, an toàn, quen thuộc và gần gũi, một người mà cô có thể dễ dàng chia sẻ những điều riêng tư mà ngại phải nói với ai. Nên bất luận gặp khó khăn người cô nghĩ đến trước tiên vẫn luôn là Quang.
Cuộc sống có nhiều lo toan nhưng chỉ cần anh ở bên cô thì không có gì quan trọng hơn. Song lại hiếm khi cô ấy liên lạc với anh để tâm sự mà tự nuốt ấm ức vào bụng chỉ vì sợ anh phiền.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.