Quang cùng Phong Chí Dĩ đến trại tạm giam gặp thân chủ của mình, tại đây anh và Lam vô tình chạm mặt nhau. Cả hai người đều cùng một mục đích, họ đều đến đây để lấy lời khai để chuẩn bị cho phiên tòa sắp tới.
Quang vẫn bình thường như ngày nào, khi nhìn thấy cô vẫn mỉm cười, dường như việc bị cô từ chối cũng không khiến tâm trạng của anh trở nên tồi tệ hơn. Nhưng Lam thì khác, cô không dám đối mặt với Quang, khi anh hỏi cô cũng không trả lời, chỉ nhìn anh rồi bước nhanh vào.
Trung tá đi theo phía sau thấy thái độ bất thường của Lam nên đã nghi ngờ quan hệ của Quang và cô ấy có chuyển biến không tốt, Trung tá kéo tay Quang qua một góc nhìn theo hướng lưng Lam mà hỏi:
“Sao vậy, tôi thấy tâm trạng cô ấy không được tốt, hai người đã xảy ra chuyện gì rồi?”
Quang vẫn giữ vẻ mặt điềm đạm như chưa có chuyện tồi tệ nào vừa xảy ra.
“Không có.”
“Gạt ai chứ, bình thường vẫn đi cùng với nhau, vừa đi vừa cười nói rất vui vẻ, hôm nay cô ấy như một tảng băng lạnh, không chút cảm xúc với Luật sư, bảo tôi làm sao tin đây?”
Quang nhìn vào buồng tạm giam, sầu não kêu Trung tá ngồi xuống ghế đi rồi anh sẽ kể cho nghe. Trung tá ngồi xuống băng ghế gỗ.
“Cách đây hai ngày tôi vừa nói thích cô ấy.”
Sau đó kết quả thế nào Trung tá không cần hỏi cũng ngầm đoán được vì anh cũng đã từng là nạn nhân của một vụ tỏ tình thất bại. Nghe Trung tá thổ lộ, Quang không giấu nỗi tò mò mà hỏi:
“Trung tá có ý gì, không lẽ… Trung tá cũng thích cô ấy?”
Thành Nghị cúi đầu buồn bã kể:
“Tôi thích cô ấy lâu rồi…”
Ánh mắt Trung tá nhìn vào khoảng không phía trước, tầm mắt trở nên mơ hồ, suy nghĩ trôi về quá khứ, trong giọng nói có chút hoài niệm:
“Chúng tôi làm việc với nhau hơn ba năm, còn là bạn bè, nhưng cô ấy và tôi chưa có cuộc gặp mặt riêng, nếu có đều nói về công việc, nhưng không hiểu tại sao tôi lại thích cô ấy. Tôi thích cách cô ấy đối diện với cuộc sống này, tôi thích sự hiểu chuyện, sự độc lập, sự kiên cường, ẩn nhẫn của cô ấy. Cô ấy có suy nghĩ của bản thân, có chấp niệm của riêng mình cũng có sự bày tỏ của bản thân đối với thế giới. Đặt điểm bản thân tràn đầy góc cạnh, đó mới là dáng vẻ tôi thích nhất ở cô ấy.”
Trung tá nhìn đi chỗ khác, thở dài rồi quay lại nhìn Quang.
“Cũng may sau khi tỏ tình thất bại chúng tôi vẫn giữ được tình bạn vốn có. Con người cô ấy rất tuyệt tình, nếu không thích chuyện gì nhất định sẽ tìm cách trốn tránh. May mà tôi và cô ấy ngoài quan hệ xã giao ra còn quan hệ công việc giúp tôi duy trì những cuộc gặp gỡ ngắn ngủi, nếu không muốn tìm lý do chính đáng để gặp mặt cũng không có.”
“Nói như Trung tá thì tôi sắp hết hy vọng rồi phải không?” Quang đặt tay lên đùi, trong mắt tràn đầy bi thương.
“Thành thật mà nói, suốt hai ngày qua cô ấy luôn tìm cách trốn tránh. Tôi luôn bắt chuyện một cách tự nhiên nhất, nhưng dường như không có tác dụng, cô ấy đối với tôi hoàn toàn vô cảm. Tôi thật không biết mình đã làm gì sai, yêu một người, thích một người cũng sai thì tôi chẳng biết làm gì mới đúng.”
Trung tá cảm nhận sâu sắc sự bất lực trong giọng nói của Quang. Nghe chuyện của Quang, Thành Nghị nhớ lại chuyện của mình, đành cười vì không giấu được khổ tâm.
Trung tá nói cô ấy chính là như vậy, rất dũng cảm nhưng đôi khi cũng rất hèn nhát. Trung tá khuyên Quang nên bỏ cuộc đừng làm khó cô ấy nữa cũng là không làm khó chính mình, vì con người cô rất kiên định và cố chấp, dù có làm gì đi nữa cũng không thể thay đổi chấp niệm trong cô.
Quang nghe xong không biết nghĩ gì đột nhiên cười rất tươi đáp lại.
“Riêng chuyện này tôi không thể hứa được với Trung tá được. Trái tim khô khan của tôi đã đợi tám năm mới rung động trở lại. Tôi không chắc khi bỏ lỡ cô ấy rồi mất bao lâu nữa mới tìm được người có thể khiến tim tôi một lần nữa thổn thức.”
“Nhưng hai người không hợp nhau.”
Trung tá nói ra điều này không phải vì cố ý cản trở Quang đến với Lam, anh ấy nói ra điều này là vì nhìn thấu sự khác biệt giữa hai người họ. Anh ưa phồn hoa còn cô sống thanh tịnh thì khoảng cách giữa cả hai là không tránh khỏi. Lam hướng nội còn Quang thì hướng ngoại, cô khiêm tốn còn anh thích khoe khoang, người điềm đạm người nóng nảy. Trung tá không tìm được sự hòa hợp giữa họ, nếu không hợp nhau thì khó có thể đi chung một con đường.
Trung tá cũng vì tốt cho Quang, không muốn anh lãng phí thời gian vào những việc không đáng chứ không có ý gì xấu.
Quang mỉm cười vì lĩnh ngộ được ý tốt của Trung tá. Quang không phủ nhận điều Thành Nghị vừa nói, vì một khi muốn đến với cô anh đã bỏ thời gian và công sức trước để tìm hiểu, giữa họ có quá nhiều khác biệt, anh ấy biết… Đôi khi anh cảm thấy áp lực vì cô ấy quá hoàn hảo. Tài giỏi, xinh đẹp, ấm áp và kiên nhẫn với tất cả mọi người, nhưng biết sao được, anh bị trúng ma thuật của cô rồi, chỉ vì thương nụ cười ánh mắt mà tiếp tục tiến về phía trước.
“Luật sư Trần, đây không phải kiên trì mà là cố chấp!”
“Tôi chỉ làm theo những gì con tim mách bảo mà thôi.”
Hai người ban đầu thảo luận giờ trở thành tranh luật, chính vì hai người không hiểu được những gì đối phương nghĩ nên phát sinh những mâu thuẫn không cần thiết. Trung tá dần mất kiên nhẫn mà lớn giọng:
“Nếu thương cô ấy thì đừng làm cô ấy khó xử! Cô ấy đã chịu quá nhiều tổn thương rồi, từ gia đình tới công việc, giờ Luật sư còn muốn cô ấy thất vọng về mặt tình cảm nữa hay sao? Nếu vì yêu cô ấy mà đem cô ấy trói buộc lại bên cạnh, như vậy chỉ mỗi Luật sư vui chứ cô ấy chẳng hề vui. Tình yêu là hai bên tự nguyện chứ không phải là ép buộc Luật sư hiểu chứ? Luật sư đang dày vò cô ấy chứ không hề mang lại hạnh phúc như những gì Luật sư nghĩ.”
Quang tức giận đứng dậy dựng mắt nhìn Trung Tá đằng đằng sát khí.
“Muốn dạy đời tôi sao? Đây là chuyện của tôi không cần Trung tá phải quản!”
Quang lớn giọng thu hút sự chú ý của chú Dĩ bên này, chú lập tức hướng mắt về phía hai người họ xem xét tình hình.
“Chuyện của Luật sư nhưng liên quan tới cô ấy, liên quan tới người tôi thương, nên tôi phải can thiệp. Nếu luật sư thích cô ấy thì tôi không có quyền ngăn cản, nhưng vì cô ấy không thích Luật sư nên Luật sư không thể đến gần quấy rầy cuộc sống của cô ấy. Trên thế giới này đâu có điều luật nào quy định rằng yêu một người, người ấy bắt buộc phải yêu lại.”
Trung tá nói hợp lý tới mức anh không thể biện bạch thêm, Quang thẹn quá hóa giận, túm lấy cổ áo Trung tá, hai mắt long lên sòng sọc như muốn ăn tươi nuốt sống người trước mặt.
“Trung tá có quyền gì? Dựa vào đâu tôi phải nghe lời Trung tá, Tống Nghi Lam là vợ của Trung tá sao? Trung tá lấy quyền gì không cho tôi đến gần hả?”
Quang giở giọng lưu manh, động tay động chân trong trại giam chẳng để ý tới hình tượng Luật sư của mình chút nào, dựa vào tính cách của anh chú Dĩ sợ anh sẽ ra tay đánh người thật nên chạy tới kéo Quang tránh sang một bên.
“Này, Luật sư Trần, chuyện gì vậy? Đang nói chuyện sao tự nhiên trở mặt thành thù rồi hả?”
Quang tức mình chỉ tay về phía Trung tá tố anh ấy không biết điều trước.
“Ai kêu anh ấy xen vào chuyện của tôi chứ, tôi nói ép buộc cô ấy từ khi nào? Nếu cô ấy không đáp lại tình cảm thì tôi có quyền đơn phương. Trung tá Thành Nghị à, chắc sẽ không có điều luật nào cấm một người đơn phương một người chứ?”
Quang nói với giọng điệu khiêu khích, khiến Trung tá vốn kìm chế nãy giờ nóng mặt, muốn dạy cho Quang một bài học, nhưng vì mặc trên người bộ quân phục nên không thể ra tay.
“Lúc nãy tôi đã nói sai rồi, hai người có điểm giống nhau… đó chính là ‘cố chấp’, tự cho mình là đúng.”
Xong Trung tá đi vào buồng giam không thèm ở đây nữa, nhìn bóng Thành Nghị khuất xa, chú Dĩ kéo tay Quang ngồi xuống ghế, trách Quang hành động liều lĩnh, không biết kiểm soát lời nói. Chú mắng anh một trận bỏ tức rồi mới hỏi tới lý do hai người cãi nhau:
“Khi nãy chú nghe con nói cái gì thích, cái gì đơn phương còn có cô ấy nữa, ‘cô ấy’ mà con nhắc tới là ai vậy?”
Quang chưa hết bực chuyện của Trung tá ban nãy nên ngồi xoay mặt một hướng, không thèm nhìn chú Dĩ.
“Còn ai vào đây nữa, người ta nói lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy, ghét của nào trời trao của nấy.”
Quang tuy không nói rõ ràng nhưng dựa vào những manh mối trên, chú đủ biết cô gái bí ẩn đó chính Lam. Chú lắc đầu, thở dài nói:
“Yêu đương vẫn là nên tìm một người thoải mái ở bên, tam quan giống nhau thì tốt hơn. Chân tình con bỏ ra lâu như vậy mà không được đối phương đáp lại, thiệt quá ngốc.”
Chú khuyên anh tình cảm chưa quá sâu đậm nên mau chóng quay đầu trước khi quá muộn.
“Như vậy thì sao chứ? Trong toán học có một định lý ‘bất kỳ một đồ thị nào cũng đều có thể dùng hàm số vô hạn tiếp cận’. Vì thế con sẽ không dễ dàng từ bỏ, nhất định phải dốc hết sức lực để đứng bên cạnh cô ấy.”
Quang nói tình yêu giống như ánh sáng trong đèn pin, chiếu trúng Lam khiến cô ấy trở thành nữ thần trong tim anh, mặc dù ánh sáng không ở trên người anh, nhưng anh chính là ánh sáng.
Chú lại thở dài, phẩy tay không muốn nói nữa, Quang quá cố chấp chú đôi co chỉ hao hơi tốn sức, sợ nói tiếp lại như Trung tá lúc nãy nên thôi, mặc anh vậy, chuyện tình cảm của anh ấy để anh tự quyết định. Chú chỉ thầm mong anh đừng quá đau khổ đến nỗi công việc cuộc sống sa sút, hành hạ bản thân sống dỡ chết dỡ thôi.
____________________________
10 phút sau Lam và Trung tá quay trở ra, chú Dĩ huých tay Quang kêu anh chuẩn bị vào trong, tới lượt họ rồi.
Quang vẫn dùng ánh mắt quan tâm dõi theo cô ấy, Lam vừa đi ra bắt gặp ánh mắt của Quang liền né tránh không muốn đối diện, nên vừa đi vừa cúi đầu. Hai người cứ thế đi lướt qua nhau, như người dưng chưa từng quen biết. Quang không thể chấp nhận, anh không thể chịu đựng nổi cái cảm giác này.
Đó là cảm giác một người quá đỗi thân thuộc, rồi bỗng nhiên xa lạ như người chưa từng quen thật sự hụt hẫng đến đau lòng. Làm sao mà anh có thể chấp nhận hôm qua còn vui vẻ bên nhau, hôm nay gặp mặt không muốn chào được chứ?
Quang bất ngờ nắm tay Lam lại, khiến cô vô cùng kinh ngạc, cả hai dừng bước quay đầu nhìn nhau, Quang tha thiết nhìn cô, hốc mắt anh đỏ như ngấn lệ, anh nắm chặt tay cô ấy không muốn cô rời đi trước khi anh nói điều này, anh muốn biết lý do cô ấy trốn tránh không muốn nói chuyện với anh.
“Anh đã làm gì sai mà em đối xử với anh như vậy?”
Lam giữ lại câu nói, không có ý định trả lời.
“Được, anh tỏ tình với em là anh sai, vậy em xem như tối hôm đó anh chưa nói gì đi. Anh cũng sẽ không theo đuổi em nữa, xin em hãy trở lại bình thường được không? Anh không thể chấp nhận được sự thay đổi này của em.”
Lam chớp mắt một cái, đôi mắt ẩn dưới hàng mi dài theo thời gian ẩn khuất đi nhiều, khiến Quang nhìn chẳng thể đoán được những suy nghĩ của cô. Lam vừa hé môi, anh thấy quai hàm cô động đậy, đang định nói gì đó thì bị Trung tá ngắt ngang:
“Im đi! Luật sư không có quyền trách cô ấy, chính tay Luật sư hủy hoại mọi thứ. Nếu ngay từ đầu Luật sư chọn giấu kín tình cảm thì có lẽ bây giờ vẫn còn có thể dùng danh nghĩa bạn bè, ở bên cạnh quan tâm chăm sóc cô ấy một cách chân chính.”
Quang cảm thấy máu dồn lên mặt trong giây lát, anh nắm tay thành nắm đấm, lớn tiếng gọi tên Trung tá:
“Phạm Thành Nghị! Anh nói đủ chưa hả? Chỗ này không tới lượt anh lên tiếng, tôi và Lam đang nói chuyện anh có biết phép lịch sự không?”
“Tôi chỉ nói sự thật thôi.”
Quang tiến lại gần, chú Dĩ vội giữ tay Quang lại vừa nhắc nhở: “Này, bình tĩnh trước đi, ở đây là trại giam đó!”
Anh không nghe lời chú Dĩ, tay chỉ vào ngực Thành Nghị liên tục. “Anh đang chia rẽ chúng tôi thì có, anh không có được hạnh phúc nên sinh lòng đố kỵ.”
Lam nghe không xuôi tai chút nào, bàn tay đang nắm quai cặp siết lại, cô đột ngột xoay người đẩy Quang ra, công khai bảo vệ Trung tá trước mặt anh.
“Thôi đủ rồi! Trần Bách Quang, anh điên đủ chưa?”
Chỉ một câu nói vừa thốt ra biến toàn bộ không gian nhà tù rơi vào im lặng, yên tĩnh đến lạ thường. Trong một giây, Quang cảm thấy mắt mình chợt tối đi. Trái tim quặn thắt và rơi xuống một chỗ nào đó.
Anh hụt hẫng trơ mắt nhìn cô, trên mặt vẻ mặt Lam toàn là lãnh ý. Hai người cứ đứng đó nhìn nhau một lúc, cuối cùng Lam là người dứt ra trước, cô thất vọng xoay người bỏ đi, Trung tá theo sau. Cô quay người đi mà bóng lưng lại kiên quyết đến vậy… Anh có biết bao nhiêu bất lực khi thấy Lam quay lưng mà không thể làm được gì.
“Đừng nhìn nữa, người cũng đã đi rồi, việc nên làm thì phải làm cho xong trước đã!”
Chú Dĩ kéo tay Quang vào trong.