Bạn Trai Kén Ăn Không Muốn Ăn Tỏi Phải Làm Sao Đây

Chương 4:




Ta đưa đứa nhỏ tới tay mẹ nó, nó lập tức tỉnh, vừa nhìn liền biết tình cảnh của mình, khóc hô muốn thúc thúc ôm.
Ta thụ sủng nhược kinh, đây là?
Mặt trời hôm nay mọc ở hướng tây sao?
Bạn trai hôm nay ra ngoài, cháu trai xấu xa còn muốn ta ôm?
Không đợi ta đưa tay, thằng nhóc xấu xa liền chỉ vào ta nói đều tại ông chú già muốn tách con và thúc thúc ra!
Phốc.
Muốn hộc máu.
Ta quá ngây thơ rồi.
Không biết bạn trai lúc nào thuyết phục được thằng nhóc xấu xa này gọi hắn là thúc thúc.
Cho nên ta cũng từ thúc thúc thăng cấp lên ông chú già.
Mỉm cười. Thật đau lòng.
Tuy nó nói cũng không ảnh hưởng gì.
Nhưng vẫn là muốn đánh nó.
Nếu không phải chị dâu nhéo lỗ tai nó trước.
A, kêu ngươi đắc ý.
Sau đó anh ta vung tay lên, kêu ta và chị dâu ra chỗ khác, anh ta muốn cùng bạn trai ta cùng nhau tiến hành hội đàm thân thiết hữu hảo.
Yêu, ghê nha, gần đây bản lĩnh tăng lên dám kêu chị dâu ta ra chỗ khác? Tối không sợ bị treo ngược lên quất a?
Kết quả chị dâu ta rất phối hợp kéo ta sang chỗ khác, lén nói cho ta biết một tin dữ.
Cha mẹ ta, nói là muốn tới thăm thật sự lại là khảo sát chất lượng cuộc sống của ta.
Hí, may là không nói chuyện này trước mặt bạn trai ta, bằng không hắn nhất định muốn gặp cha mẹ, nếu không cho hắn gặp khẳng định còn tự mình lén lút khổ sở.
Chủ yếu là ta còn chưa nghĩ ra nên nói chuyện này như thế nào với cha mẹ.
Anh trai, hy vọng tối nay chị dâu sẽ nhẹ tay chút.
Đừng nhìn ta hiện tại là cái dạng này, cha mẹ ta nhưng vô cùng nghiêm khắc truyền thống, khi còn bé ta không ít lần bởi vì ngồi không ngay ngắn v.v đều bị phạt, Tam Tự kinh hơn ngàn chữ, ta có khi đã chép hơn trăm lần đâu?
Đáng ghét, ngẫm lại, nhị lão nếu biết ta quen bạn trai, còn là quỷ hút máu... không dám nghĩ. Tràng diện vô cùng khủng bố.
Ta nói lời tạm biệt với anh trai hận không thể muốn cùng bạn trai ta kết nghĩ huynh đệ và chị dâu cùng với thằng nhóc xấu xa vừa vào lòng chị dâu liên vô cùng nhu thuận, ta có chút mơ mơ hồ theo bạn trai trở lại trong xe.
Đương nhiên lúc này mặt trời đã lặn, hắn cũng không cần lấy ra bộ trang bị khiến người ta phẫn nộ, rất bình thường mở xe.
Đột nhiên nghe được bạn trai hỏi em không sao chứ, mới phát hiện trên đường đi ta đều xoắn xuýt đến lúc nào về tới nhà cũng không biết.
Ta chỉ lắc đầu, nói chỉ là có chút mệt mỏi trước lừa gạt qua, ài, dù sao cũng không gấp, ngày mai lại nghĩ cũng giống như nhau.
Không nghĩ tới, vừa thức dậy, hậu viện của trẫm nổi lửa, không.
Sáng sớm được mùi thơm của thức ăn đánh thức cũng không tệ, nhưng ta nhìn thoáng qua bữa sáng phong phú trên bàn cảm thấy không đúng.
Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo. (không có chuyện mà ân cần, không phải kẻ gian tức là trộm)
Mặc kệ thế nào, trước ăn lại nói.
Ta còn chưa nuốt xong miếng cuối cùng, chợt nghe thấy người nào đó ngồi ở một bên không kịp chờ đợi mang vẻ mặt mong đợi hỏi, nghe nói cha mẹ em muốn tới?
Phốc.
Thiếu chút nữa nghẹn chết ta.
Giữ bình tĩnh! Bình tĩnh.
Anh nghe ai nói? Ta cố gắng dịu giọng lại hết mức có thể để khiến bản thân mình nghe không giống như muốn bóp cổ người nào đó.
Bạn trai nói cho ta biết hôm qua sau khi ta ngủ cháu ta gọi điện nói cho hắn biết.
Tốt lắm, ta biết ngay là con thỏ nhỏ chết bầm này đốt lửa mà.
Nhưng, nó hiện tại đã xa tận chân trời, mà ta, không thể làm gì hết.
Tuyệt vọng.
Hình như..là có... chuyện này đi? Ta có chút chần chờ nói.
Kết quả hắn lập tức ủ rũ, đáng thương nói, nếu như bảo bối không muốn anh gặp cha mẹ em vậy thì không gặp, không sao đâu.
Không sao cái rắm a!
Nhìn anh như sắp khóc rồi đó được không!
Là một quỷ hút máu kiên cường được hay không!
Được hay không!
Còn có sao hắn lại biết ta thích nhất bộ dạng này!
Dáng vẻ lại đẹp mắt!
Không nghĩ tới liền luân hãm!
Hiện tại phản ứng kịp quả thực muốn tát vào miệng mình!
Cái gì mà không sao! Cái gì mà ba mẹ em thấy anh nhất định thích anh muốn chết luôn!
Thích ta chết cũng không sai biệt lắm!
Ngao! Hồng nhan không lam nhan họa thủy a!
Ta phải làm sao mới có thể ngăn trận huyết án sắp phát sinh đây!
Cho nên nói điện thoại di động thật sự là bạn tốt của loài người, ta một bên buồn rầu một bên chơi điện thoại di động.
Trước khi ta tự làm bản thân trọc đầu, ta đột nhiên nhận được một tin nhắn từ cứu tin, cùng với nhận được một kế hoạch tuyệt hảo.
Tiên hạ thủ vị cường (ra tay trước thì chiếm được lợi thế), hắc hắc.
******
Ở trong điện thoại cùng "chiến hữu" thương lượng đủ loại chuyện sau khi gặp mặt, ta lại cố ý dặn dò bọn họ, phải giả vờ ổn trọng, không nên quá xốc nổi.
"Chiến hữu" biểu thị okok không thành vấn đề, bảo ta cứ yên tâm.
Không biết vì sao ta luôn có chút bất an.
Nhưng ngẫm lại chỉ số thông minh của bạn trai ta, hẳn là không phát hiện gì đó đi.
Sau đó báo cho bạn trai ngày mai "cha mẹ" sẽ đến.
Không sai chính là gấp gáp như vậy.
Vạn nhất chậm một ngày bọn họ thực sự tới thì sao.
Kết quả ta vừa về tới nhà còn tưởng rằng đi nhầm nhà.
Oa, sàn nhà sáng đến có thể soi gương, oa thủy tinh sạch sẻ tới mức nhìn khôn thấy, tủ TV và cái gối đặt trên ghế salon không nhiễm một hạt bụi.
Còn có bạn trai đang chăm chỉ lau dọn.
Ta nhìn cũng mệt mỏi, còn có chút chột dạ.
Vội vàng đi tới kéo hắn, nói với hắn anh không cần cố gắng như vậy, cha mẹ em rất dễ tính, sẽ không để ý mấy thứ này đâu.
Hắn nói không được, chỗ này còn chưa sạch phải lau lau.
Kết quả chính là ta chột dạ nhận hết việc dọn dẹp còn lại mới hống được hắn đi ngủ.
Mệt mỏi gần chết.
Đây đại khái là báo ứng đi.
Ngủ.
Ai có thể nói cho ta biết người sáng sớm đứng trước cửa sổ, quần áo chỉnh tề này là ai?
Là bạn trai của ta sao?
Đây là thật sao?
Ta nhắm mắt lại, sau đó mở mắt ra, hắn vẫn đứng ở đó, một tay kéo ra rèm cửa sổ không biết nhìn gì ở bên ngoài.
Ta không nhúc nhích nhìn chăm chú hắn gần ba phút, thực sự không nhịn được cầm lấy một cái gối quăng đi, hắn lại nhạy bén nhận lấy, tóc cũng không loạn.
Hắn mỉm cười nhìn ta, nói chào buổi sáng em yêu.
Đừng tưởng rằng anh ra vẻ đẹp trai em sẽ quên mất anh vừa mới làm gì, rốt cuộc lúc nãy anh đang làm gì thế, ta nhịn không được hỏi hắn.
Hắn nói anh quá kích động nên không ngủ được, liền đứng ở chỗ này nhìn, vạn nhất cha mẹ tới sớm còn có thể thấy.
- ---
Bọn họ sẽ gọi điện thoại nếu họ đến sớm, đứa nhỏ ngốc.
Quên đi, càng nhìn hắn như vậy bản thân càng cảm thấy áy náy, nói chung hắn vui vẻ là được rồi.
Cho nên ta giơ ngón cái lên nói cho hắn biết anh là giỏi nhất, sau đó chuẩn bị ngủ tiếp thêm một hồi nữa, nhưng bạn trai không cho, kéo ta lên ăn điểm tâm, còn cưỡng chế ta phải chọn một bộ quần áo giống hắn.
Thật xấu hổ nha.
Sau đó ở trong phòng bếp liếc mắt đưa tình trải qua một buổi sáng vui vẻ, chuông cửa vang lên.
Bạn trai vừa mới còn bình thường đột nhiên tay chân luống cuống, xoắn xuýt chuyện ai đi mở cửa:Anh mở cửa, không, em mở cửa, không được hay là chúng ta cùng mở cửa, quên đi vẫn là...
Ta không thể làm gì khác ngoài cắt ngang lời lảm nhảm của hắn, nói em đi mở cửa, chỉ sợ hắn đến cửa ngay cả cửa cũng không thể mở ra.
Huống chi ta phải trước tiên nhìn "chiến hữu" mới có thể an tâm.
Vì vậy hắn đứng ở cửa phòng bếp nhìn ta đi mở cửa, đột nhiên cảm thấy trọng trách trên vai rất nặng nề là sao?
Mở cửa, có hai người đứng ngoài cửa như dự liệu, thấy ta thân thiết kêu A Niếp.
A, A Niếp là nhũ danh của ta, ký thác hy vọng muốn sinh con gái của cha mẹ ta.
Hiện tại chỉ có một vấn đề: Không phải là ăn mặc hơi trẻ quá sao? Ta nhỏ giọng hỏi.
"Mẹ ta" sờ sờ mặt, nói cũng không tệ mà, đã tận lực dựa sát vào hình tượng cổ hủ của cha mẹ con a.
A, cũng không biết hai người bọn họ nếu biết bà đánh giá như vậy sẽ có cảm tưởng gì.
"Cha ta" lộ ra vẻ không kịp chờ đợi muốn vào cửa, hăng hái hỏi bạn trai của con đâu sao không thấy người? Mau đưa ra để chúng ta nhìn xem.
Ta chỉ có thể mời bọn họ tiến vào vừa nói anh ấy đang ở phòng bếp làm cơm, sẽ lập tức ra liền.
Mới vừa rót trà, bạn trai không kịp chờ ném tạp dề lao ra ngoài, mới vừa hô xong bác trai bác gái liền sửng sốt, giới thiệu bản thân xong lại lén lút nói với ta không nghĩ tới cha mẹ em còn trẻ như vậy, nhìn qua chỉ như mới ba mươi mấy tuổi.
"Mẹ ta" đương nhiên nghe thấy, còn che miệng cười không ngừng, nói thằng nhóc này không chỉ anh tuấn, miệng còn rất ngọt, tốt hơn ba nó nhiều.
Cha ta muốn khóc, có cần ghét bỏ ông như vậy không.
"Cha ta" ở bên cạnh phụ họa, đúng vậy, dù sao cũng không phải ông, sợ cái gì, sau đó lại kêu bạn trai ta đừng làm như người xa lạ, cái gì bác trai bác gái a.
Ta cũng muốn khóc, vẫn là để bác trai bác gái tốt hơn, nếu không chuyện có khi tệ hơn.
Đương nhiên những lời này chỉ có thể phun tào trong lòng, ngoài mặt còn phải cười gật đầu tán thành.
Sau đó bạn trai ngượng ngùng kêu một tiếng cha, mẹ, đối phương rất hòa ái nhận tiếng xưng hô này, cũng biểu thị có một đứa con trai như vậy thật cao hứng.
Bảo bảo trong lòng thật đau khổ, đây là gây cái gì nghiệt a.
Ta thấy bầu không khí càng ngày càng không đúng, nhanh chóng ho khan hai tiếng cắt đứt ba người đang tương thân tương ái.
Kết quả ba người mang vẻ mặt nghi ngờ nhất trí nhìn về phía ta, "mẹ ta" rất quan tâm nghiêng người hỏi ta, A Niếp sao vậy, có phải bị cảm lạnh hay không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.