Bạn Trai Kén Ăn Không Muốn Ăn Tỏi Phải Làm Sao Đây

Chương 5



Ta nhéo lại tay bà, biểu thị ta không sao, chúng ta nên đi ăn cơm đi, nếu không ăn cơm canh sẽ nguội lạnh mất.

"Mẹ ta" nghe xong cười ha hả nói bạn trai ta, nói nó từ nhỏ chỉ biết ăn, lúc còn rất nhỏ vì muốn ăn mà lật người xuống giường, trên đầu phải vá mấy mũi.

Gì? Ta là ai? Ta ở đâu? Tại sao ta lại phải nghe những thứ này chứ?

Ta không biết. Ta không nhớ rõ. Khẳng định không phải là ta.

Cái tên nghe xong rồi cười như một tên ngốc chắc chắn không phải là bạn trai ta.

Cuối cùng vẫn là đi ăn cơm.

Tâm ta có chút mệt mỏi.

Người nào đó ngược lại vui vẻ, thấy ta chán nản ăn, liền gắp đồ ăn cho ta, ừ, rất hưởng thụ.

******

Ăn cơm xong, bạn trai ở phòng bếp rửa chén, cắt trái cây kêu ta bưng ra.

Ta vui vẻ nhàn rỗi, vùi ở sô pha ăn trái cây cùng "cha mẹ" cùng nhau xem TV.

Nhìn các loại tình tiết lộn xộn trong TV cái gì mà "em yêu anh anh không yêu em, thực ra anh là kẻ thù của cha em tiếp cận em là vì muốn trả thù ông ta", "mẹ ta" đột nhiên nói với ta, bà thấy tên nhóc đó đối với con rất tốt, lại thích con, quan trọng nhất là dáng dấp lại đẹp trai, không có bệnh gì, thực ra nếu như con nói với cha con thật tốt là không có vấn đề gì.

Ta cắn một miếng táo nói quan trọng nhất không phải là rất tốt với con sao, sao lại quan trọng nhất lại là dáng dấp đẹp trai? Bà như vậy lẫn lộn đầu đuôi có được không?

Bà nói đừng lắm lời, ta sao lại lắm lời cơ chứ? Chẳng lẽ không đúng sao?

Ta định nói cho bà biết chuyện bạn trai ta không phải người, thì thấy hắn cầm vật gì đó đi ra phòng bếp, biểu tình không đúng lắm, còn gọi tên đầy đủ của ta, kêu ta tới.

Ta vô thức run lên, có loại cảm giác tuyệt vọng giống như khi ngủ gật trong lớp bị chủ nhiệm bắt gặp là sao.

"Mẹ ta" nhìn hắn lại nhìn ta, hỏi ta, đây là sao vậy?

A? Ta cũng không biết a? Xảy ra chuyện gì? Ta không có ở trong đồ ăn thêm tỏi đi?

Ta mang vẻ mặt mờ mịt đi theo hắn, vào phòng bếp hỏi hắn xảy ra chuyện gì vậy, hắn không nói lời nào đưa vật trong tay cho ta, ta vừa nhìn đó chính là điện thoại của ta, đại khái là thời điểm bưng trái cây ra đặt nó ở phòng bếp.

Ta vẫn mê man nhìn hắn, hắn ý bảo ta xem điện thoại, ta mở màn hình lên, thấy mặt trên còn hiện ra "đang trong cuộc gọi" tâm lạnh hơn phân nữa.

Nhìn dãy số quen thuộc kia, tâm triệt để lạnh.

Xong, là điện thoại của cha ta.

Bạn trai còn nhận.

Điều này nói rõ hắn đã biết ta lừa dối hắn.

Cái này nên làm thế nào a.

Hắn có phải đặc biệt sinh khí hay không a.

Ta cũng không muốn a.

Sau đó đầu óc ta trống rỗng, ngây ngốc nhìn hắn.

Mãi đến khi hắn nhắc nhở ta trước nghe điện thoại, ta mới phản ứng lại, cầm điện thoại di động alo một tiếng.

Không ngoài dự đoán là thanh âm nghiêm túc của cha ta, nói cha đã tới nhà của con rồi sao lại không thấy ai, người vừa nhận điện thoại của con là ai.

Ta cứng ngắc trả lời ông, nói con hiện tại ở tại tòa xx phòng xx, cách hai tòa nhà bên cạnh, cha tới trước đi rồi nói tiếp.

Sau đó cúp điện thoại, không dám nhìn mặt của bạn trai.

Ta nghe thấy hắn hít thở sâu vài lần, rõ ràng là đang kìm chế cơn giận của mình, hỏi ta, có phải là cha của em gọi tới không?

Ta cúi đầu thành thật trả lời phải.

Hắn hít một hơi thật sâu, nói vậy hai người bên ngoài là ai? Là người em tìm để lừa gạt anh? Nếu em không muốn anh gặp cha mẹ em thì em cứ nói thẳng là tốt rồi, tại sao phải làm như vậy? Là anh làm chưa đủ tốt, hay là em căn bản không có dự định sống với anh một đời?

Ta bị những câu hỏi liên tiếp của hắn làm cho bối rối, cúi đầu không biết nên trả lời câu nào trước, phải nói như thế nào, càng nghĩ càng ủy khuất, tuy ta thực sự đã làm sai nói dối hắn, nhưng vẫn là không kiềm được muốn khóc.

Tâm linh rất yếu đuối.

Lúc này lại có người tới gõ cửa, là giọng nói ôn nhu nhỏ nhẹ của "mẹ ta", sao rồi, xảy ra chuyện gì, vợ chồng son không nên cãi nhau a, đem mọi chuyện nói ra liền tốt rồi a.

Vừa nghe thanh âm của bà, ta càng không nhịn được, nước mắt như được mở công tắc vậy cứ thế chảy ra ngoài.

Bạn trai thấy ta khóc nên tay chân luống cuống, bàng hoàng nói em đừng khóc a, muốn đưa tay ra lau nước mắt cho ta, lại không biết có nên đưa qua không, nhất thời tiến không được lùi cũng không xong, tay dừng một nửa trên không trung không biết nên làm sao.

Ta ngẩng đầu thì thấy được ánh mắt của hắn vì tức giận mà đỏ lên, còn muốn tới an ủi ta, trong lòng lại càng khó chịu, ta tại sao lại không phải người như vậy chứ!

Nghĩ lại kết quả còn khóc càng thêm thê thảm.

Nghe được tiếng khóc của ta, "mẹ ta" vội vàng mở cửa đi vào, ôm ta vào lòng rồi vỗ nhẹ sau lưng ta, nói, bao nhiêu tuổi rồi, sao còn khóc thành bộ dạng này, có mất mặt hay không? Có thấy xấu hổ hay không? Sau đó nhìn qua bạn trai ta, còn nói, ái chà con xem thử con, sao lại chọc người ta tức tới mắt đỏ lên rồi, còn không biết xấu hổ khóc?

Ta vừa nghe cái gọi là an ủi sao? Cùi chỏ hướng chỗ nào ngoặt nha? Càng khóc dữ dội hơn.

Sau đó chợt nghe tới giọng nói mất mác của hắn, không phải, đều là lỗi của anh, là anh làm không tốt, em đừng khóc, anh đi ra ngoài trước.

Dư quang nhìn thấy hắn sắp đi, này không được rồi, chạy nhanh ra khỏi ôm ấp này nhào vào ôm ấp của bạn trai. . Truyện Khoa Huyễn

Ta nhào vào lòng bạn trai, hắn không thể làm gì khác ngoài ôm ta an ủi, ta cũng từng trong khổ sở đi ra, đột nhiên cảm thấy cái mặt già này mất sạch, vùi đầu trong ngực hắn không muốn ra.

Bên cạnh truyền đến tiếng cười, cười xong còn nói, ài đúng là tình yêu, vợ chồng son đầu giường đánh nhau cuối cùng hòa nào có thể giận lâu nha, A Niếp như thể này ngược lại để cho mẹ nhớ ra, khi còn bé nó vô cùng nghịch ngợm, mỗi lần làm chuyện xấu bị cha đánh nó đều nhào vào lòng mẹ, chỉ có điều khi đó còn lộ cái mông trần.

Không!!! Không hề có chuyện như vậy!!!

Ta hét lên ngắt lời bà, bà nội!!! Con không có sĩ diện sao!! Van cầu bà đừng nói nữa!!!

Mặt như muốn bị xấu hổ đốt chín!!!

Không thể làm gì khác ngoài liều mạng chui vào lòng bạn trai, để ta không cần đối mặt với thế giới tàn khốc này tốt rồi.

Nghe thấy đầu sỏ cười cười lui ra, trước khi đi còn nót đợi lát nữa ba con tới bà sẽ giúp con nói chuyện, con đều đã lớn như vậy mà còn muốn quản chặt như thế thì còn ra thể thống gì nữa.

Sau đó cả thế giới đều thanh tịnh.

Ta vui vẻ làm đà điểu, đầu vùi trong lòng bạn trai không muốn đi ra.

Ta dựa vào lòng hắn đến độ có chút buồn ngủ, bạn trai mới đi ra từ trong trạng thái hóa đá, dồn dập hỏi ta, em vừa mới gọi bà ấy là gì? Bà, bà, bà nội là sao?

Ta hoài nghi có phải hắn choáng váng luôn rồi hay không, rầm rì hồi lâu không trả lời hắn, hắn nóng nảy ôm mặt ta để ta cùng hắn đối mặt, sau khi nhìn thấy gương mặt vừa mới khóc như mưa gương mặt hắn lại có chút nhăn nhó không đành lòng, liền cẩn thận lau mặt cho ta.

Đau lòng chết ngươi, hừ.

Bà nội sao, chính là người sinh ra cha của em a. Anh có phải bị ngốc hay không? Ta vẫn là lựa chọn nói ra khinh bỉ hắn.

Tay lau mặt cho ta ngừng lại, nhíu mày, chần chờ hỏi ta, vậy sao bà.. thoạt nhìn còn trẻ như vậy?

Còn trẻ sao? Vì hôm nay bà muốn giả trang thành mẹ ta mà thành thục ổn trọng hơn bình thường rất nhiều.

Ta suy nghĩ một chút, hai bàn tay vòng lên cổ, treo cả người lên người hắn, cùng mắt đối mắt, mũi đối mũi, mồm đối mồm mà nói ra, ài hắc hắc.

Ta liền đơn giản cùng hắn nói cha mẹ ta cổ hủ cứng ngắc như thế nào, em còn chưa nghĩ ra cách nói chuyện của anh cho họ nghe, sợ bọn họ trong cơn tức giận đánh anh, anh lại không tiện đánh lại, cha em hạ thủ rất nặng, nếu đánh anh tới hư vậy làm sao bây giờ?

Hắn như muốn nói cái gì, nhưng ta còn chưa nói xong, không thể làm gì khác ngoài hôn hắn chận lại ời hắn muốn nói, nói tiếp, em thấy anh đặc biệt muốn gặp cha mẹ em, không muốn tổn thương anh, vừa vặn ông bà em trở về liền gọi bọn họ tới giúp em, vốn nghĩ đều là trưởng bối, nhìn thấy ông bà trước cũng giống như nhau, tuy không nói cho anh biết sự thật... Càng không nghĩ tới cha em hôm nay đã tới... Ài nha, quên đi, em sai rồi, không nên lừa gạt anh, em nghĩ lại, em xin lỗi, xin hỏi quỷ hút máu thiện lương đẹp trai tiên sinh, có thể tha thứ cho đứa nhóc đáng thương là em không?

Trong mắt hắn cuối cùng có chút vui vẻ, chỉ có điều vẫn xụ mặt nói muốn xem biểu hiện của em, chỉ có điều em trước nói cho anh biết cái thứ đang quấn trên lưng anh là cái gì?

Ta không thể làm gì khác hơn là nói cho hắn biết, là đuôi của em nha, anh muốn biết bọn chúng không, vậy em giới thiệu cho anh nha, đây là đại mao, đây là nhị mao, đây là tam... Đừng.

Còn chưa giới thiệu xong đã bị hôn, sách, thực sự là không lễ phép, còn dư lại tứ ngũ lục thất bát cửu mao sẽ mất hứng.

Chỉ có điều mặc kệ bọn nó, ta vui vẻ là được.

Hôn xong, bạn trai ôm chầm lấy ta mà hói: Tiểu hồ ly tinh?

Ta vui sướng một tiếng, chính là không tiền đồ như vậy, giọng nói siêu trầm này nha, căn bản không thể kiềm được.

Sau đó liền bị cầm.

Oa nha, đừng bóp đuôi ta, nhột! Ta hối hận, tại sao lại phóng hết đuôi ra, cảm giác bị người nắm tính mạng.

Bạn trai bị ta vỗ một cái mới thỏa mãn thu tay, cảm thán nói trách không được em không muốn cho anh cắn, bảo bối vì sao em không sớm nói cho anh biết?

Ta vô cùng thành thực nói cho hắn biết, thực ra làm quỷ hút máu hồ ly tinh cũng không có gì, chính là em thật sự không tiếp thu được chuyện sau này không thể ăn tỏi nữa mà thôi. Còn vì sao không sớm nói cho anh biết cũng bởi vì anh không có hỏi nha? Giống như anh, không phải cũng là bởi vì không ăn tỏi mới... Đừng.

Ta còn chưa nói hết đã bị hắn bụm miệng, còn bất đắc dĩ hỏi ta có thể đừng nói tới tỏi hay không?

Này còn phải hỏi sao? Đương nhiên không a. Hi hi.

A, các ngươi nói về sau thế nào?

Sau khi hai chúng ta rời khỏi phòng bếp, đã nhìn thấy cha ta vẻ mặt khổ bức bị bà nội kêu đứng ở góc tượng nghe giáo huấn, sau đó bạn trai cũng như nguyện gặp được cha mẹ của ta, chỉ có điều tình cảnh có hơi xấu hổ ha ha ha hả lòng hả dạ a.

- -----------------------------------------------

Sau đó là kết thúc rồi. Cảm ơn các tiểu khả ái.

Truyện đã hoàn rồi!
Nếu bạn thích truyện này, hãy thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới nhé!