Lạc Nhu thần bí cười nói:
- Mấy cái này đương nhiên không đơn giản là hỏa pháo như vậy, nếu không như thế nào có thể lọt vào pháp nhãn của huynh? Chúng nó là do ta cố ý xếp đặt, quả thật, vận chuyển rất phiền toái. Nếu trong chiến tranh của đại lục, đối phương chỉ cần phát khởi kỵ binh xung phong là có thể dễ dàng hủy diệt chúng. Khuyết điểm lớn nhất của thứ này chính là chỉ có thể bắn lên không trung, không thể bắn ngang. Đặc biệt là sau khi ta cải tiến, làm nặng thêm trọng lượng của đạn pháo cũng không làm được. Mấy cái đại pháo này, ta gọi là Ma Tinh Pháo, là lợi khí tuyệt đối để công kích các mục tiêu trên không trung.
Vừa nói, nàng vừa đi đến mặt sau một cái đại pháo, hướng nòng thẳng lên trời. Nhất thời, hiện ra trước mắt Niệm Băng là ba khối hỏa hồng bảo thạch to khoảng bàn tay.
Hít một ngụm lãnh khí, mấy cái hỏa thuộc tính bảo thạch này có độ tinh khiết phi thường cao, hơn nữa lớn nhỏ bằng bàn tay, chỉ đơn độc hao phí mấy cái bảo thạch này, có thể cùng Tru Thần Nỗ của mình so sánh, Niệm Băng ẩn ẩn đoán được Lạc Nhu đang nghĩ gì, nói:
- Đại pháo của nàng quả thật cùng Tru Thần Nỗ của ta có rất nhiều điểm giống nhau, nhưng nòng pháo có thể điều chỉnh, chỉ là ta không rõ, vì cái gì không thể công kích bên dưới? lẽ ra, việc này cũng không phải là quá khó khăn!
Lạc Nhu cười khổ nói:
- Huynh nên nhìn ra chứ, pháo đạn của Ma Tinh Pháo cũng không phải là thực thể, mà là năng lượng, ta đem toàn lực ra chế tạo hơn bốn mươi đại pháo như vậy, hao phí tư nguyên đủ để kiến tạo một tòa thành thị. Nhưng sau khi chế tạo Ma Tinh Pháo xong thì ta lại phát hiện vấn đề của nó. Mấy cái Ma Tinh Pháo này mặc dù uy lực rất lớn, nhưng cũng đồng dạng vì vậy mà cường độ tiêu hao năng lượng rất cao, một khi bạo phát ra lực công kích cường hãn xong, tự thân nó sẽ sinh ra phản ực thật lớn. Mà loại Ma Tinh Pháo này chỉ có ma pháp sư mới có thể sử dụng. Phải do ba gã đại ma pháo sư cấp độ cao thủ liên hợp mới có thể khiến nó phát động, và lực phản chấn rất lớn. Chính là bất luận kẻ nào cũng không thể chịu được, ma pháp sư phải đặt tay ấn trên ma tinh một chút, một khi bộc phát ra lực công kích, lực phản hồi kia lập tức sẽ đánh chết ma pháp sư, trong có còn có cả ma pháp cắn trả. Ta cẩn thận nghiên cứu các loại phương pháp, cuối cùng thiên tân vạn khổ mới có thể khiến chúng nó bắn lên trời giảm bớt lực cắn trả cùng lực phản hồi. Cho nên nghiên cứu từ nay về sau, đành phải đợi cơ hội. Bạo phát lực đỉnh điểm của mấy cái Ma Tinh Pháo này rất mạnh, không chỉ là phi thường đáng sợ, công kích hỏa hệ tinh khiết, một pháo có thể san bằng một ngọn núi nhỏ. Phỏng chừng thế nào cũng có uy lực của thập giai ma pháp. Thông qua tăng phúc của bảo thạch, có thể đem ma pháp lực của ba gã ma pháp sư kết hợp hữu hiệu một chỗ, mới có thể bộc phát ra lực công kích mạnh mẽ như vậy. Bất qua, mỗi ba gã ma pháp sư nhiều nhất chỉ có thể phóng ra năm lần bắn mà thôi. Sau khi chấm dứt nghiên cứu, ta sẽ dùng nó làm lợi khí phòng không. Cho ta mười năm thời gian nữa, hoặc là có bảo thạch có độ tinh khiết phi thường cao, ta có thể chế ra Ma Tinh Pháo chính thức. Bất qua, bây giờ đã không còn kịp rồi, thứ này dùng để đối phó với đám thần nhân vừa lúc thích hợp. Ma Tinh Pháo cũng không phải là sắt thép chế tạo, mà là một loại hợp kim đặc biệt. Là trong lúc ta thí nghiệm vô tình phát hiện ra loại kim chúc này đối với ma pháp nguyên tố không có bài xích, ngược lại có tác dụng tăng phúc cùng bảo vệ nhất định, cho nên ta cuối cùng có thể nói là có một nửa thành công.
- Nhu nhi, nàng thật là đáng sợ! Thứ như vậy có lẽ cũng chỉ có muội mới nghiên cứu ra được.
uy lực của Tru Thần Nỗ hiển nhiên có thể so với mấy Ma Tinh Pháo này, trọng lượng cũng nhẹ hơn nhiều. Nhưng lại cần phải có thực lực của Niệm Băng làm trụ cột. Không có Tru Thần Tiễn do Niệm Băng làm ra, Tru Thần Nỗ cũng không thể phát huy ra đặc điểm của nó, mà trước mắt mấy cái Ma Tinh Pháo này lại không giống, bọn chúng chỉ cần có ma pháp sư cấp bậc đủ cao là có thể phát động. Độ chính xác của nó thì Tru Thần Nỗ cũng vô pháp so sánh được. Mặc dù còn chưa chính thức gặp qua khung cảnh khi chúng nó phát uy, nhưng Niệm Băng đọc sơ qua mấy bản thiết kế là có thể khẳng định thứ này sẽ trở thành một trong những cỗ máy giết chóc đáng sợ nhất trên đại lục. May mắn là bây giờ còn chưa nghiên cứu nó thành công.
Lạc Nhu liếc nhìn Niệm Băng, mỉm cười nói:
- Ta biết huynh muốn nói gì, ta cũng biết thứ này đáng sợ cỡ nào. Nhưng Áo Lan đế quốc yếu kém đã lâu, nếu không có tuyệt thế lợi khí thì làm thế nào có thể bảo vệ chính mình? cho nên ta mới không tiếc hao phí thật nhiều tư nguyên, phá phủ trầm chu * (đục thuyền, đập nồi) chế tạo ra thứ này, nhưng bây giờ nhìn lại có vẻ ta vẫn còn thất bại! Yên tâm đi, nếu lần này có thể đánh lui thần nhân, ta sẽ không tiếp tục nghiên cứu nữa. Dù sao, có huynh ở đây, Hoa Dung đế quốc đối với Áo Lan đế quốc cũng sẽ có vài phần kiêng kị, khi chúng ta mạnh mẽ lên thì còn cần gì đến thứ này? Đây là bí mật của Áo Lan đế quốc chúng ta, đã mang ra cho huynh xem. Nếu lần này chiến đấu, bọn chúng có thể phát huy ra tác dụng lớn nhất thì xem như không uổng công ta khổ tâm nghiên cứu. Bây giờ, hai mươi chiếc gác ở cửa đồi núi đối diện. Chỉ cần đám thần nhân bay tới, ta sẽ cho chúng biết thế nào là lợi hại.
Niệm Băng mỉm cười nhìn Lạc Nhu nói:
bọn họ không biết muội lợi hại thế nào, nhưng ta thì đã rõ. Nhu nhi, muội thật sự là so với ta còn lợi hại hơn. Lúc trước Băng Nguyệt đế quốc bức muội rời đi, thật sự là một sai lầm lớn a! Tốt, Nhu nhi tiểu thư của ta, mấy thứ này ta đã xem rồi, chúng ta cần trở về thôi, còn có rất nhiều sự tình cần chúng ta chuẩn bị. Được rồi, tình huống di dân bên kia thế nào?
Lạc Nhu nhìn Niệm Băng nói:
- Huynh này, huynh đối với di dân cũng không hảo tâm gì. Nếu không thì đã sớm đưa bọn họ đi sang Băng Nguyệt hồ mới đúng.
Niệm Băng thở dài một tiếng nói:
- Muội thông minh như vậy, tự nhiên là đoán được. Nếu không có mấy ngươi di dân này, như thế nào có thể dụ đám thần nhân từ Thần chi đại lục đến công kích? Bọn họ mặc dù là mồi câu, nhưng ta có thể cam đoan, chỉ cần còn có ta, bọn họ sẽ không bị thương tổn. Đây cũng là không còn cách nào.
Lạc Nhu mỉm cười nói:
ta hiểu được ý của huynh, yên tâm đi, ta sẽ không nói ra ngoài. Ồ, được rồi, ta bây giờ có thể nhắc nhở huynh một câu, cái vị Lỗ đại ca kia của huynh là ải nhân vương, hắn bây giờ đang cùng đi với đám ải nhân. Mà U U cô nương là nữ vương được các di dân công nhận. Sau này, việc xử lý mấy vạn di dân kia, huynh cần suy nghĩ một chút.
Niệm Băng cười khổ nói:
- loại vấn đề này muội giúp ta nghĩ cách nào tốt đi, ta bây giờ đều đang đặt hết tâm trí vào việc chiến đấu, thật sự là không còn tinh lực nghĩ đến việc này.
Lạc Nhu nói:
- ta không hoàn toàn thuộc về một cái đế quốc nào. Mà sau này Di Thất đại lục là của bốn đại đế quốc các người. Chẳng cùng ta có quan hệ gì, ta đương nhiên không quản. Có Tích Lỗ đại ca cùng U U ở đây, vì các huynh nể mặt mũi bọn họ nên cũng sẽ đối xử tử tế với những di dân này. Bởi vậy, ta càng không cần phải xen vào. Ta nghĩ, với sự thông minh của huynh, tự nhiên biết làm thế nào để Áo Lan đế quốc có lợi. Mấy người di dân này mặc dù không có văn minh của chính mình, nhưng bọn họ lại có thiên phú. Tinh linh tộc theo truyền thuyết là cung tiễn thủ tốt nhất của di thất đế quốc, mà ải nhân tộc lại là chú tạo sư tốt nhất. Có Tích Lỗ đại ca ở đây, ưu thế của ải nhân tộc sẽ dần lộ ra, ta không tin các huynh có thể không động tâm sao?
Lạc Nhu bất đắc dĩ lắc đầu nói:
- có thời điểm, ta nghĩ rằng huynh rất ngốc. Bởi vì huynh nguyện ý nỗ lực hết sức vì những người không có quan hệ lắm đến mình, nhưng có thời điểm huynh thật sự giảo hoạt! Niệm Băng, nói cho ta biết, huynh rốt cuộc là cái dạng người gì?
Niệm Băng cười hắc hắc nói:
- đương nhiên là một nam nhân. Thế nào? Muội có muốn thử hay không?
lời vừa nói ra, hắn lại muốn tát cho mình một cái, đã biết rõ Lạc Nhu đối với mình thế nào lại còn nói vậy, không phải là tự tìm đau khổ hay sao? Đã biết còn nói! như thế nào càng ngày càng đáng ghét. Kỳ thật. Cả chính hắn cũng không biết, theo việc cha mẹ được giải cứu, trái tim của hắn dần dần thoải mái đi, tâm tình tốt lên, cảm xúc cùng tính cách bị dồn nén trong quá khứ đều dần dần lộ ra.
Quả nhiên Lạc Nhu mặt cười đỏ bừng, nhưng vẫn dũng cảm nhìn Niệm Băng, nàng vừa muốn mở miệng nói thì hắn đã vội vàng cướp lời:
- ta còn có việc. Ta đi trước đây, có việc gì ta sẽ phái người tới báo.
Nói xong, nháy mắt đã chạy mất.
Nhìn về phía mà Niệm Băng biến mất, Lạc Nhu đầu tiên là lặng đi một chút, sau đó thẹn thùng tức giận đá một cái, sẵng giọng:
- Huynh đúng là nhát gan.
- Thoát khỏi uy hiếp của Lạc Nhu. Niệm Băng thở dài một hơi, trên mặt không khỏi toát ra một tia cười khổ, mỹ nữ tất nhiên là tốt, nhưng nếu quá nhiều mỹ nữ, lại cũng không phải là việc may mắn! Bất quá, có cảm giác rất tốt của Lạc Nhu, có nàng nắm giữ đại cục, chính mình đã có thể thoải mái hơn. Từ sáng đến giờ, hắn vẫn chưa được nghỉ ngơi chút nào, bây giờ sắp gặp phải công kích của thần tộc đại quân, Niệm Băng đơn giản tìm một cái địa phương tĩnh lặng, trực tiếp dùng ma pháp chôn mình xuống đất bắt đầu tu luyện, tựa như lúc trước dưới sự áp bức mạnh mẽ của tên Bàn Tử mà lĩnh ngộ tiên thiên chi khí.
Thời gian trôi qua cũng không dài, sau gần hai ngày, bảy vị long vương cũng đã trở lại. Thời gian hai ngày này, Lạc Nhu đã có rất nhiều an bài. Mà Niệm Băng thì lại rất thoải mái, mỗi ngày chỉ cùng các cường giả đơn giản thảo luận một chút phương thức chiến đấu, rồi một mình tu luyện. Bây giờ, hắn có thể nói là một thanh binh khí sắc bén nhất trong tay Lạc Nhu.
Tin tức bảy long vương mang đến tự nhiên là đến từ đám thần nhân, thần nhân từ Thần chi đại lục đang đi đến Ngưỡng Quang đại lục, mục tiêu chính là nơi này. Niệm Băng cấp cho tràng chiến tranh này một cái tên, gọi là ngưỡng thần đại chiến, chiến tranh giữa Ngưỡng Quang đại lục cùng Thần chi đại lục. So với Thần Di đại chiến năm đó cũng không thua kém, tại địa phương sắp diễn ra Ngưỡng Thần đại chiến chiến trường đã tụ tập tất cả cường giả của Ngưỡng Quang đại lục. Vì một trận chiến sắp tới, ai cũng khẩn trương chuẩn bị. Mục tiêu của bọn họ chỉ có một, là phải giành được thắng lợi cuối cùng.
Bảy long vương vẫn tiếp tục trinh sát như trước, vì phòng bị đối phương phát hiện ra, bọn họ chỉ có thể đứng xa xa mà quan sát hướng di chuyển của thần nhân đại quân. Từ Thần chi đại lục đi đến địa phương này nhanh nhất cũng phải mất bốn, năm ngày. Dù sao, không phải thần nhân nào cũng có thể phi hành. Đại bộ phận thực lực thần phó tại Ngưỡng Quang đại lục cũng chỉ có rất ít, cho nên khoảng cách thời gian đến chiến tranh còn có bốn, năm ngày cuối cùng để chuẩn bị.
- Miêu Miêu, trận chiến khởi đầu muội không cần tham gia. Ta sợ muội không kịp thu các sủng vật lại.
Niệm Băng luôn ân cần quan tâm với tiểu muội muội Miêu Miêu của hắn.
Miêu Miêu quật cường lắc đầu nói:
- không, ta muốn tham gia, mấy tên thần nhân này là đao phủ giết cha mẹ ta. Ta muốn thay ba ba, mụ mụ báo thù. Niệm Băng ca ca, bộ tộc bạch nhân chúng ta bởi vị bọn họ mà bị diệt!
nói tới đây, vành mắt của nàng không khỏi đỏ lên.
Niệm Băng có chút kinh ngạc phát hiện ra Miêu Miêu đã không phải là một tiểu nữ hài như trước kia nữa. So với trước kia, nàng đã thành thục thêm 1 ít, ngoại trừ giọng nói ra, theo dung nhan cùng dáng vẻ bên ngoài, quả thực đã biến thành một tuyệt sắc mỹ nữ, không thua kém gì các nàng phong nữ tuyệt sắc. Hơn nữa giọng nói mềm mại của nàng thật dễ dàng khiến cho người ta có một loại cảm giác thân cận.
Miêu Miêu thấy Niệm Băng không nói lời nào liền vội vàng nói tiếp:
- Niệm Băng ca ca, huynh để cho ta tham gia đi. Ta nhất định sẽ cẩn thận, các tiểu sủng vật của ta đều có thể bảo vệ chính mình. Ta đáp ứng huynh, chỉ cần các huynh rút lui, ta sẽ lập tức thu hồi bọn chúng. Huynh cũng biết, ta có thể bắt bọn chúng vào không gian thu hồi mà!
Niệm Băng nhíu mày nói:
- nhưng thân thể của muội lại không chịu nổi công kích của thần nhân! Muội chỉ có thể khống chế đám sủng vật này trong một khoảng cách. Nếu chúng nó không cảm giác được tâm thanh của muội, thực lực sẽ giảm mạnh, có thể sẽ sinh ra hỗn loạn. Cho nên, ta nghĩ rằng muội ở phía sau chiến đấu sẽ tốt hơn.
Miêu Miêu có chút ủy khuất nói:
- không cần, ta muốn là người phát động đợt công kích thứ nhất, cùng lắm thì huynh che chở cho ta một chút là được. Bạn đang đọc truyện tại - https://trumtruyen.vn
- Niệm Băng, để cho Miêu Miêu cùng đi đi, huynh phải tin tưởng vào thực lực của nàng, tinh thần ma pháp của nàng bây giờ đã rất lợi hại. Bên cạnh đó, còn có chúng ta che chở, chì cần lui lại kịp thời thì không có vấn đề gì đâu.
Hai đạo thân ảnh lam hồng cùng phát sáng lên, Phượng Nữ cùng Lam Thần đã tới. Mấy ngày này các nàng vẫn như trước nghiên cứu phượng hoàng chi tâm, nhưng kết quả cũng không có gì mới, thủy chung không đột phá được.
Mỉm cười, trong mắt Niệm Băng lóe lên một tia tinh hoa, nhìn Miêu Miêu thật sâu, nói:
- được rồi, đến lúc đó các nàng chú ý nó một chút. Ta làm chủ công, cộng thêm phải ngăn cản công kích do các chủ thần đánh xuống. Miêu Miêu giao cho các nàng thì ta có thể yên tâm.
Các long vương đi do thám lần cuối trở về, tin tức bọn họ mang đến rất đơn giản, còn có một ngày nữa thì đám thần nhân sẽ bước vào mảnh đất này. Mà tại bên phía Niệm Băng, tất cả các công tác chuẩn bị dưới sự chỉ huy của Lạc Nhu đều đã hoàn thành. Các cao thủ của Ngưỡng Quang đại lục đều chuẩn bị bắt đầu.
Một ngày thời gian, có lúc rất lâu, có lúc lại rất nhanh. Khi mặt trời lên đến đỉnh đầu, một cổ áp lực vô hình rất lớn phô thiên cái địa đánh tới liên quân tinh nhuệ của Ngưỡng Quang đại lục.
Lạc Nhu đứng ở phía trước đội ngũ, bảy vị trưởng lão của Huyết Sư giáo hộ vệ bên cạnh nàng. Bọn họ đều đang cùng đợi. Lạc Nhu lúc này vẫn mặc một chiếc váy dài trắng như trước, so với đám hộ vệ mặc giáp sắt xung quanh thì có vẻ hơi lạc loài, nhưng nàng đứng ở phía trước quân đội lại mang đến cho bọn họ sự tin tưởng.
Lạc Nhu giơ tay phải mình lên, mặc dù còn chưa thấy đám thần nhân, nhưng loại khí tức này đã nói cho nàng hết thảy!
Quân đội tinh nhuệ của liên quân bốn nước lặng lẽ ẩn nấp vào các mương, hào mà họ sớm đã đào thành, từ bên ngoài nhìn vaò, bây giờ hết thảy đều trở nên bình tĩnh. Dưới sự chỉ huy của Tích Lỗ cùng U U, nhìn về phương hướng mà áp lực truyền đến, bọn họ đều không có kinh hoảng. Mặc dù bọn họ không biết thế lực kia cường đại cỡ nào, nhưng bọn họ lại tin tưởng rằng năng lực của ải nhân vương cùng nữ thần trước mặt có thể cứu được bọn họ. Có thời điểm, tác dụng của tín ngưỡng là cực kỳ to lớn. Lạc Nhu vẫn đứng đó như trước, chung quanh trống trải, trên dung mạo tuyệt mỹ của nàng không có một tia kinh hoảng, vẫn nhìn về phía xa xa. Nhưng ở trên tay đã có thêm nhiều thứ khác.
Điều gì nên tới, luôn luôn tới. Phân tích của Lạc Nhu phi thường chính xác, làm thần nhân chi vương (vua của thần nhân), Hi Giới đã từng cân nhắc rất nhiều tình huống có thể. Nhưng sau khi hắn tìm được tin tức của Di Thất đại lục, liền cho rằng việc tiêu diệt đám di dân này cũng không cần hao phí quá nhiều khí lực. Lần này sở dĩ hắn dẫn theo toàn bộ thần nhân xuất động, mục đích chính thức chính là Ngưỡng Quang đại lục. Di Thất đại lục chỉ là một bước đệm đơn giản mà thôi. Chỉ có Ngưỡng Quang đại lục phồn vinh mới là kỳ vọng của hắn.
Một đường đi tới, nhìn thấy Di Thất đại lục cằn cỗi hoang vu, Hi Giới không khỏi thầm giật mình. Các thần nhân khác có lẽ không biết, nhưng là thần nhân chi vương, hắn làm sao có thể không rõ hết thảy nguyên nhân phát sinh. Đối với sự cường đại của tam đại chân thần, hắn lại một lần nữa nhận thức sâu sắc.
Từ lúc đặt chân tới Di Thất đại lục, hắn dẫn đám thần nhân đại quân dùng tốc độ nhanh nhất tiến lên, không phải vì sợ đám di dân đào thoát, mà là đám thần nhân lấy được quá ít thực vật cùng nước uống từ Di Thất đại lục. Nếu không ăn gì, mấy tên thần nhân thực lực cường đại còn có thể kiên trì một đoạn thời gian, nhưng nếu cả nước cũng không có, ngoại trừ cao thủ trên thần cấp ra, thần nhân bình thường cũng rất khó chịu nổi. Bởi vậy, hắn dẫn đám thần nhân này, tiêu diệt những di dân cuối cùng của Di Thất đại lục rồi lập tức đi tới Ngưỡng Quang đại lục. Tới đó, hết thảy vấn đề về tiếp tế tiếp tiếp viện tự nhiên sẽ được giải quyết.
Hi Giới quả thực cũng rất cao ngạo. Mặc dù Niệm Băng giết chết một gã chủ thần, đánh trọng thương một gã chủ thần khác khiến hắn trong lòng có chút kinh hãi, nhưng hắn lại không tin Ngưỡng Quang đại lục rất nhanh sẽ có phản ứng. Cho đến khi bọn họ biết được thần nhân đại quân của mình đi tới công kích, sợ rằng không có khả năng ngăn cản nữa. Bởi vậy hắn rất tin tưởng mà đến, nhưng lại không biết có một cái lưới to vô hình đang lẳng lặng chờ bọn họ. Sai lầm lớn nhất của Hi Giới chính là không có tính đến ảnh hưởng lực của Niệm Băng đối với tứ đại đế quốc. Đương nhiên việc này cũng không thể trách hắn, đổi lại là bất cứ người nào cũng không có khả năng nghỉ đến, một người ở trên Ngưỡng Quang đại lục không có bao nhiêu thanh danh, lại cùng tứ đại đế quốc có quan hệ mật thiết.
Đám thần nhân đang phi hành trong không trung so với dự đoán của Niệm Băng và Lạc Nhu thì phỏng chừng ít hơn một chút, chỉ có hơn hai mươi người, nhưng hơn hai mươi người này lại có 5 vị chủ thần cùng mười tám vị thần cấp cao thủ, bọn họ mới là cường giả chính thức trong thần nhân. Làm cường giả trong thần nhân, bọn họ không phải chỉ là cao ngạo bình thường, cho nên bọn họ mới lựa chọn cách phi hành, như vậy, chẳng những có thể quan sát xa, hơn nữa còn có thể xác định vị trí của mình. Mà bán thần cấp cao thủ mặc dù đã miễn cưỡng có thể phi hành, nhưng thần nhân bình thường lại cần bọn họ dẫn theo. Bởi vậy, bọn họ đều đi bộ bên dưới.
Đội ngũ của đám thần nhân cũng không chỉnh tề, bọn họ không phải là quân đội, mà là hơn một vạn tên cao thủ, cho nên đội ngũ không chỉnh tề này có tốc độ tiến vào phi thường kinh người. Làm Lạc Nhu cảm nhận được áp lực cực lớn kia chỉ sau mấy lần hít thở, ở xa xa đã trông thấy bóng dáng của thần nhân đại quân.
Hi Giới phi hành ở giữa đám thần nhân trong không trung, chủ thần cùng nhân thân bên cạnh đều che chắn kĩ lưỡng cho hắn. Hắn mặc dù kiêu ngạo, nhưng cũng là một tên thần nhân cẩn thận. Lần hành động này, hắn ít nhiều cũng có chút chuẩn bị. Ví dụ như là để long thần cùng hơn một trăm đầu cự long của long tộc phi hành ở phía sau đội ngũ. Hắn cố ý mang long tộc cùng thần nhân đại quân ngăn cách ra. Vốn, hắn định để long thần cùng những người này một chỗ, nhưng long thần lại nói, hắn không thể rời khỏi con dân của mình, cho nên ở cùng với tất cả long tộc ở phía sau. Làm cho Hi Giới vừa lòng chính là lần hành động này, long tộc xuất động bao gồm cả những con cự long trưởng thành, đây tuyệt đối là một chi có thực lực cường hãn. Phải biết rằng, cho dù là cự long trưởng thành kém cỏi nhất, cũng có năng lực mười bậc đến mười một bậc. Mà hết thảy cường giả trong long tộc đều khoảng mười hai bậc, chỉ thua mỗi bảy vị long vương lưu lại ở Ngưỡng Quang đại lục cùng long thần. Mấy tên long tộc này chỉ bằng vào thân thể chúng nó đã là một chi lực lượng đáng sợ, huống chi Hi Giới rất rõ ràng cự long đối với Ngưỡng Quang đại lục có tác dụng áp bách trên tinh thần.
- Hi Giới đại nhân, chúng ta sắp tới rồi.
Một gã thần cấp cao thủ ở sau lưng Hi Giới thấp giọng nói.
Hi Giới trong mắt thần quang chợt lóe, từ xa xa, hắn đã thấy được sự tồn tại của di dân phía dưới, trên mặt không khỏi toát ra một tia quang mang lãnh lệ, phất phất tay về phía trước. Giết đám di dân này chỉ như là đạp chết một con kiến, căn bản là không cần đám thần nhân đang bay trên trời bọn họ động thủ, các thần phó cùng bán thần phía dưới có thể thoải mái giải quyết.
Tín hiệu của Hi Giới phát ra, đám thần nhân bên dưới liền tăng tốc vọt tới trước, mà đám người Hi Giới cũng bay tới với tốc độ nhanh hơn, hắn muốn tận mắt chứng kiến trận đồ sát máu tanh này.
Đám thần nhân phi hành cùng đi bộ bên dưới tốc độ đều phi thường nhanh, Lạc Nhu lẳng lặng nhìn địch nhân đang tiếp cận, sắc mặt không có gì biến hóa, một cái quyển trục nhỏ xuất hiện trong tay nàng. Quyển trục này chính là Niệm Băng cố ý vì nàng mà làm, không cần ma pháp lực, có thể thoải mái sử dụng. Nàng cũng không định dùng để công kích.
Hi Giới đang bay về phía trước thì đột nhiên, thính vân huyệt đạt tới chung cực cảnh giới của hắn vừa động, ẩn ẩn nghe được một ít thanh âm kỳ quái, tựa như có vật gì dưới tác dụng của cự lực mà căng ra. Tiếng trái tim đang đập rất nhẹ đột nhiên nhảy lên. Trong mắt thần quang chợt lóe, đem năng lực của thính vân huyệt bao trùm xuống dưới. Mặc dù lúc này hắn phi hành cách mặt đất ba trăm trượng, nhưng với thực lực của hắn, thính vân huyệt có thể nghe rõ ràng động tĩnh phía dưới, cho dù là động tỉnh nhỏ nhất.
Khi âm thanh từ thính vân huyệt truyền tới đại não hắn thì sắc mặt Hi Giới thay đổi, bởi vì hắn mơ hồ nghe được gần hai mươi vạn trái tim đang đập. Tiếng gầm thật lớn từ miệng hắn phát ra:
đình chỉ xông tới. Có mai phục, toàn thể lui về phía sau.
Thanh âm của Hi Giới rất lớn, với thực lực của hắn, khi thanh âm của hắn phát ra thì lập tức truyền vào rõ ràng trong tai mỗi gã thần nhân. Nhưng hắn phát hiện dù sao cũng là quá muộn một chút, ở đối diện bọn họ, hắn thấy được một người tuyệt sắc nữ tử mặc bạch y. Nàng kia chỉ là rung lên cổ tay, một đám hào quang màu đỏ liền bắn thẳng vào khoảng không, lên được trăm trượng thì đột nhiên bạo phát, đó là một đám hỏa diễm, đồng thời giống như là một đóa huyết hoa thật lớn.
Quang ảnh, vô số quang ảnh từ đối núi bốn phía bắn ra, có quang ảnh phi thường rõ ràng, có quang ảnh thì phi thường mơ hồ. Hướng thẳng đến đám người Hi Giới trong không trung mà tập kích đến.
Công kích đột ngột này làm cho Hi Giới nhíu mày, hắn mặc dù không rõ vì sao thoáng cái đã gặp phải nhiều người như vậy ở nơi này, nhưng hắn lúc này vẫn như trước không có cảm giác gì bối rối, bởi vì hắn không nghĩ rằng ở trên cái thế giới này, ngoại trừ mấy vị chân thần kia ra, còn có cái gì có thể uy hiếp đến tồn tại của chính mình.
Không cần Hi Giới cũng như bốn vị chủ thần khác ra tay, mười tám gã thần cấp cao thủ liền phát động đấu khí của chính mình, một đoàn hào quang như cầu vồng bộc phát chung quanh thân thể bọn họ, đem trọng nỗ bắn đến nhất nhất ngăn cản. Đối với đấu khí của bọn họ mà nói, mấy cái phá giáp tiễn mạnh mẽ này giống như là gãi ngứa.
Nhìn hào quang đấu khí của đám thần nhân tản mát ra nơi không trung, trên mặt Lạc Nhu toát ra một tia mỉm cười nhàn nhạt. Đây cũng không phải là đợt công kích đầu tiên, mà là một trong những bước làm địch nhân yếu đi một chút. Nàng cần phải làm chính là ngăn cản mấy tên thần nhân trên mặt đất ra tay, mà đệ nhất công kích này, hiển nhiên cũng không thể có kết quả gì.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
Mà 18 gã thần nhân trong không trung cùng đồng thời phát động đấu khí phòng ngự, đám thần nhân ở bên dưới còn chưa kịp từ trong kinh ngạc tỉnh táo lại thì đột nhiên cảm thấy mặt đất chấn động.
Theo một tiếng nổ vang trời, mặt đất sụp đổ xuống, kéo theo đám bán thần cấp cao thủ, trên vạn thần nhân ở phía dưới nhất thời lâm vào hoảng loạn, hơn mười con ma thú thật lớn trống rỗng xuất hiện. vài tên thân nhân cấp bậc thần phó tránh không kịp liền bị đập nát. Hai mươi đạo thân ảnh gần đó phát ra quang mang chói mắt, màn đại đồ sát trong nháy mắt bắt đầu.
Đám người Niệm Băng đã trốn xuống đất, mà tại bên dưới mặt đất nơi đám thần nhân đang đứng sớm đã đào thành khoảng không. Có sự trợ giúp của hai ám ma thử, việc này cũng không phải khó khăn gì. Theo sự xuất hiện đột ngột dưới đất, lấy Niệm Băng làm chủ, lần hành động này, Dung thân vương, mẫu thân Băng Linh của Niệm Băng cùng Băng Khiết không có tham dự, bởi vì loại đánh nhau ở cự ly gần này không thích hợp cho ma pháp sư bọn họ. Đương nhiên, Niệm Băng lại khác, hắn là thủ lĩnh của đợt công kích này.
Hào quang bảy màu giống như tia chớp dọc theo thân thể Niệm Băng bắn ra chung quanh, hắn vừa mới xuất hiện, bảy tên đao hồn trong tay đã giết đi bốn, năm tên thần phó. Trải qua ba ngày được Niệm Băng cường hóa, mỗi một gã đao hồn đều gia tăng thực lực, đánh lén bất ngờ có hiệu quả như mong muốn. Niệm Băng đương nhiên cũng không nhàn rỗi, khi bảy vị đao hồn bắn ra, tại chung quanh thân thể hắn phát ra bốn cấm chú hỗn hợp. Hắn lựa chọn địa phương phi thường tốt, vừa là trung ương của đám thần nhân, ở chỗ này lại chỉ có mấy tên thần phó cấp thấp nhất, nhiều lắm thì có thực lực bát, cửu giai. Chênh lệch so với Niệm Băng thật sứ quá lớn. Bốn cái cấp chú 11 cấp trong nháy mắt phát động, hiệu quả sinh ra lấy Niệm Băng làm trung tâm, trong phương viên hai mươi trượng không còn một sinh vật sống nào, chí ít có mấy trăm tên thần nhân vì sự công kích đột ngột này mà chết đi. Với đấu khí của đám thần nhân này, nếu bọn họ có thể liên hợp lại, mặc dù ma pháp công kích của Niệm Băng rất mạnh, nhưng cũng không có khả năng sinh ra sát thương lớn như vậy. Căn nguyên hết thảy chính là do đám thần nhân không nghĩ tới lại bị đối phương đánh lén.
Cường giả đánh lén lần này lấy Niệm Băng làm chủ, còn có cả Tích Lỗ, Phong nữ, Lam Thần. Bốn người bọn họ cấu thành lực lượng tinh duệ nhất. Vốn Niệm Băng muốn cho Thánh Sư tham dự lần đánh lén này, nhưng Thánh Sư lại cố ý không chịu. Mặc dù hắn nguyện ý vì sự sinh tồn của Ngưỡng Quang đại lục mà cùng Thần chi đại lục to lớn đối nghịch, nhưng hắn lại như thế nào cũng không đáp ứng đánh lén. Đương nhiên, tham dự lần đánh lén này còn không thiếu được bảy người. Không, phải nói là bảy đầu cự long, bảy vị long vương đều hóa thân thành hình ngươi, bọn họ cùng bốn người Niệm Băng xuất hiện, nhất thời trở thành tai nạn đối với đám thần phó bình thường.
Chỉ trong vài cái nháy mắt, gần ngàn tên thần phó đã bỏ mạng dưới sự liên thủ của mười một người. Nhìn thì đơn giản, nhưng phải trải qua tính toán xảo diệu, mười một người Niệm Băng, hoàn toàn phân khái, khiến cho bọn hắn có thể phát huy đầy đủ uy lực ẩn chứa trong công kích. Nếu không phải Niệm Băng còn bảo lưu lại tinh thần lực của mình để đối phó với đám chủ thần phía trên thì con số sát thương này còn mở rộng rất nhiều. Nhưng mặc dù như thế, chỉ trong nháy mắt đã chết đi ngàn người khiến Hi Giới trong không trung suýt nữa bạo khí mà chết. Hắn như thế nào cũng không nghĩ tới, trận đầu tiên của Thần chi đại lục lại bắt đầu như thế này.
Trải qua sự đánh lén trong thời gian ngắn, đám thần nhân bắt đầu xuất ra thực lực vốn có, tất cả thần phó đều thối lui, mà các bán thần thì lại đi lên. Thực lực của bán thần cũng có phân chia cao thấp, bán thần thực lực mạnh mẽ thì có thể tiếp cận cấp mười ba, mà thực lực kém cũng là cấp mười hai. Trên trăm tên bán thần cùng xông lên, nhất thời khiến cho số người giết được của mười một người Niệm Băng giảm xuống thấp. Mỗi một giây chỉ có thể tăng thêm 1 số hàng đơn vị. Thần nhân có thực lực ngoài mười hai bậc không phải là cường hãn bình thường, muốn giết chết bọn họ cũng không dễ dàng. Hi Giới tự nhiên không thể cho tình huống như vậy lại tiếp tục phát sinh. Hắn liếc mắt liền nhận ra bảy vị long vương bên dưới, nhưng hắn chưa kịp phất tay ra lệnh thì bốn gã chủ thần đã bay xuống. Bọn họ đều đã mở ra địa linh huyệt, chỉ cần vài lần lóe lên đã có thể tiến vào chiến trường bên dưới. Hi Giới đã hạ quyết tâm, bất luận những người bên dưới là ai, hắn cũng phải hủy diệt hoàn toàn mấy tên có dũng khí sát thương thần nhân này.
Nhưng ở phía sau, trên chiến trường đột nhiên xảy ra biến hóa, lại là một vòng toàn xạ bắn lên trời, lam hồng lóng lánh hai màu hào quang so với trọng nỗ lúc trước thì nhạt hơn một ít, đón nhận lấy nó chính là đám chủ thần cùng thần cấp cao thủ đang chuẩn bị xông xuống.
*phá phủ trầm chu: dựa theo tích Hạng Vũ đem quân đi đánh Cự Lộc. Sau khi qua sông thì dìm hết thuyền bè, đập vỡ nồi niêu, chỉ giữ lại ba ngày lương thực để cho binh sĩ thấy không có đường lui, phải quyết tâm đánh thắng