Băng Xuyên Tiệm Noãn

Chương 69:




Tác phẩm: Sông băng dần ấm - chương 69
Tác giả: Tần Hoài Châu
Edit: Mia
__________
Úc Triệt nhìn thấu ai kia, nhẹ nở nụ cười trên môi. Cô bước đến giường Lâm Tri Dạng, khẽ đặt một nụ hôn lên trán em: "Ngủ ngon."
Giống như chuồn chuồn lướt nước, Lâm Tri Dạng quyết chí không buông: "Em muốn hôn kiểu lúc nãy cơ, cái này không chịu."
Nụ hôn bá đạo và sâu sắc như vừa rồi.
Úc Triệt nhất quyết không đồng ý, nhưng thấy em lại mềm lòng, nhẹ nhàng thương lượng: "Ngày mai em biểu hiện tốt thì chị có thể cân nhắc."
Lâm Tri Dạng nhướng mày, làm nũng: "Chị, hôm nay em không biểu hiện tốt sao?"
Nói xong, thấy nụ cười của Úc Triệt hoàn toàn biến mất, cô im lặng. Không nên hỏi.
Đôi mắt Úc Triệt tối sầm, nhăn mày trả lời: "Rất rất không tốt."
Làm cô sắp phát điên.
Đến tận bây giờ tim vẫn đập lúc nhanh lúc chậm. Giữa cảm giác khó chịu vì choáng ngợp lại đan xen hạnh phúc và sự biết ơn.
"Lâm Tri Dạng." Trịnh trọng gọi tên người yêu, đổi lấy một tiếng "ừm". Âm thanh ấy như kéo hồn cô trở về. Lòng cô thấy an yên.
Dịu dàng nhưng không được phép chối từ: "Không bao giờ được nói dối chị nữa. Tất cả những chuyện quan trọng đều phải báo với chị."
Cô không chấp nhận. Người mà cô yêu nhất lại chọn rời xa, chọn nói dối để bảo vệ cô.
Điều này chỉ nhắc nhở Úc Triệt rằng cô bất tài, vô dụng như nào trong mắt Lâm Tri Dạng.
Mặc cho hứa hẹn cùng nhau chia sẻ khó khăn, nhưng khi có chuyện cô lại chỉ bị đẩy ra xa.
"Em biết." Lâm Tri Dạng vuốt mái tóc rũ trên chăn của Úc Triệt: "Chị quá thông minh, em không thể lừa chị. Nhưng từ nay về sau sẽ không bao giờ lừa chị nữa."
"Vì em quá ngốc." Úc Triệt phản đòn.
Ngốc đến nỗi nghĩ rằng nói dối sẽ qua việc, cô sẽ vâng lời và không cần lo lắng cho em.
"Làm gì nha?" Lâm Tri Dạng làm nũng, cố gắng nói cho qua.
"Và, mai sau ngủ trưa hoặc tối gì đó cũng phải báo cho chị một tiếng." Cô không muốn trải qua lần nữa. Vì không liên hệ được với Lâm Tri Dạng làm cô sợ đến mức đứng ngồi không yên.
Không biết em đang ngủ hay cố ý không trả lời, hoặc thậm chí em gặp chuyện không may.
Không muốn một lần nào nữa.
Ngay cả yêu cầu này làm Lâm Tri Dạng phản cảm thì cô vẫn mặt dày đề ra.
Nhưng sau khi đề nghị lại cảm thấy hơi hối hận: "Chị biết nó phiền.....Nếu em đồng ý thì chị có thể hôn em một lúc."
Cô và Lâm Tri Dạng đang ký kết một bản thỏa thuận bất bình đẳng nhất. Làm sao nụ hôn của mình giá trị đến thế? Chỉ có kẻ ngu dại mới chấp nhận bước vào.
Lâm Tri Dạng hào phóng: "Thành giao."
Môi và răng viết thành dòng thơ lãng mạn. Họ hôn nhau trong căn phòng bệnh vào đêm hè. Âm thanh cọ xát nhẹ nhàng của làn vải kích thích tận nhân tâm.
Hơi thở của nhau xuyên qua chóp mũi. Những thứ tương đồng trong cơ thể vì vị khách quen thuộc mà huyên náo.
Sự suy tư, luyến tiếc trong cơn mưa lớn trên thành phố; sự bất lực khi bị Úc Hân phủ nhận; nỗi sợ khi xe ô tô lao đầu vào bóng tối. Tất cả tan biến trong hương vị lạnh lẽo của Úc Triệt. Hóa thành cánh bướm, bay khỏi cơ thể.
Chỉ còn lại sự khao khát với người trước mắt.
"Úc Triệt, em muốn chị.". Đam Mỹ Hay
Ham muốn rõ ràng, giọng nói đã khàn và ánh mắt thèm khát Úc Triệt.
"Về nhà làm." Thanh âm cũng khàn nốt, dù hứng thú nhưng Úc Triệt vẫn còn ý thức.
Nơi đây không phải chỗ phù hợp và cơ thể Lâm Tri Dạng đang bị thương.
Cảm giác như chiếc bánh ngọt đặt trước mặt vẫn không thể ăn, quá đau khổ. Nhưng đau khổ dần dần nảy sinh ngọt ngào, an ủi sự trống rỗng trong tâm.
Lâm Tri Dạng ngủ.
Nửa tỉnh, nửa mơ, nghe thấy tiếng máy lạnh được chỉnh cao hơn; có người đến đắp chăn và mãi không rời đi.
Lâu đến mức Lâm Tri Dạng mất đi ý thức, ngủ say. Chỉ khi đó Úc Triệt mới nhẹ nhàng vuốt ve hàng lông mày của em trong bóng tối.
Nóng ấm là thật, Lâm Tri Dạng vẫn bên cạnh cô,
Cô thật sự gặp ác mộng.
Trong mơ, cô thấy Lâm Tri Dạng giả và sau khi tỉnh lại vẫn ở nhà họ Úc. Úc Hân nói cô đừng si tâm vọng tưởng, Lâm Tri Dạng sẽ không bao giờ quay trở lại, về sống lại quãng đời cô độc của mình đi.
May mắn, đó chỉ là giấc mơ.
Khi tỉnh dậy đã là ngày 20, Úc Triệt huỷ cuộc họp sáng ở trường vì cô có một đống vấn đề cần giải quyết.
Ăn trưa cùng Lâm Tri Dạng và Lâm Huy xong, cô lái xe về nhà đổi quần áo, sắp xếp dụng cụ vệ sinh cá nhân, họp xong là sẽ chạy qua bệnh viện.
Nếu Úc Triệt đã biết nên Lâm Tri Dạng thôi giấu diếm. Khi Mạnh Dữ Ca hỏi cô có chuyện gì, cô trung thực trả lời.
Mạnh Dữ Ca: "?"
"Địa chỉ."
Do đó, sau khi Úc Triệt đi, Mạnh Dữ Ca cùng Hà Thấm và Minh Tiêu Kiều chạy qua thăm bệnh, đặt cả một bàn hoa quả.
Mắng Lâm Tri Dạng một trận, dặn dò mai này phải lái xe cẩn thận hơn. Mấy người đó lười khách sáo, ngồi phịch xuống và chơi game.
Lâm Tri Dạng vẫn "hành xử bất thường" như mọi khi.
Minh Tiêu Kiều vừa định chửi là Lâm Tri Dạng: "Ôi trời ơi, chóng mặt quá."
Minh Tiêu Kiều đành dùng ánh mắt đầy dao găm nhìn bạn, mà bạn thân thì khóc lóc: "Cậu còn vậy nữa thì đợi giáo sư Úc về là tôi nói cậu hung dữ với tôi."
Công chúa điện hạ đành lặng lẽ hành quân, nhẫn nhịn trong lòng và mắng người phụ nữ chết tiệt này là yêu phi.
Chị Úc Triệt tuyệt vời của Minh Tiêu Kiều đã bị Lâm Tri Dạng dạy hư.
Khi mọi người cười đùa vui vẻ, cánh cửa phòng bị mở ra và một người phụ nữ xinh đẹp, mảnh mai đứng ở đó.
Tay trái cầm mấy hộp thực phẩm bổ sung nhưng khí chất vẫn đỉnh cao, nhìn chung quanh phòng và mỉm cười: "Đều ở đây à."
Như thể đang ở nhà của mình.
Một số người quen thấy hơi xấu hổ, vô thức nhìn về phía Lâm Tri Dạng, không biết nên quan tâm hay không.
Lâm Tri Dạng ngẩn người rồi trở lại bình thường.
"Về khi nào?"
"Cũng được một thời gian." Lý Trăn Nhiên bước vào, đặt đồ sang một bên, nhìn xung quanh phòng bệnh: "Tệ quá, cần tôi sắp xếp chuyển viện không?"
Minh Tiêu Kiều không thoải mái, tự vuốt tai mình. Thực sự đã nghe Lý Trăn Nhiên về nước nhưng cố ý giữ bí mật với Lâm Tri Dạng vì không muốn bạn bị ảnh hưởng.
Cá nhân mà nói thì không muốn gây phiền cho chị Úc Triệt.
Ai biết lòng Lâm Tri Dạng còn người ta hay không.
Lâm Tri Dạng lắc đầu: "Ở đây rất tốt, không cần lo."
Lý Trăn Nhiên không ép: "Thích là được."
Chỉ có Hà Thấm không quen người này, tưởng rằng là bạn đại học của họ. Vì vậy đứng sau Mạnh Dữ Ca, chuyện không liên quan đến mình thì thôi, cứ thưởng thức chị gái xinh đẹp là được.
Người nọ cao ráo, gần bằng Lâm Tri Dạng, vẫn mang giày cao gót. Người đó khoanh tay dựa vào bàn, ánh mắt và khí thế mạnh mẽ khiến cả căn phòng chìm vào yên lặng.
Mái tóc uốn sóng lớn cuốn hút, gương mặt cực kỳ quyến rũ và rạng ngời, thậm chí đẹp hơn cả Lâm Tri Dạng. Khi nhìn người khác luôn phô bày nụ cười, nhưng nụ cười ấy không lịch sự và tôn trọng.
Thay vào đó là nghiền ngẫm và kiêu ngạo.
"Ban đầu không định đến. Nhưng ai mà ngờ cậu gặp tai nạn nên qua nhìn một cái."
Người ấy tự nhiên ngồi bên giường, hai chân chéo nhau và hai tay đặt trên đùi, đánh giá: "Càng ngày càng xinh."
Lâm Tri Dạng cười: "Cậu cũng vậy."
"Không còn độc thân đúng không, dường như sống rất tốt." Lý Trăn Nhiên có theo dõi Weibo của Lâm Tri Dạng và hiểu rõ tâm ý sau từng chữ của cô.
"Không, hẹn hò lâu rồi." Lâm Tri Dạng nhất mạnh.
Lý Trăn Nhiên gật đầu, đây là chuyện bình thường. Nếu Lâm Tri Dạng vẫn cô đơn, thật sự đợi bản thân quay về thì chắc chắn Lý Trăn Nhiên không dám đến. Sau tất cả, ngày xưa chính mình là người ầm ĩ, cố ý ra nước ngoài định cư nên bây giờ ít nhiều gì cũng thấy áy náy.
Lần này về là vì có việc gia đình, kiêm luôn gặp Lâm Tri Dạng.
Chuyện của hai người, tuy tình cảm nhạt phai nhưng ân tình vẫn ở đó.
Lâm Tri Dạng dè dặt khi gặp Lý Trăn Nhiên, mặc dù nụ cười không chê vào đâu được nhưng cư xử bất bình thường. Tuy nhiên, Lý Trăn Nhiên vẫn có thể nhìn ra, Lâm Tri Dạng không mấy thích và phản kháng.
Nhớ chút thù hận chứ. Ai lại thân thiện với bạn gái cũ?
Lý Trăn Nhiên mỉm cười, nói mấy lời lịch sự rồi đứng dậy, hỏi Minh Tiêu Kiều: "Mấy người đi không? Đi ăn bữa cơm cùng nhau đi?"
Mạnh Dữ Ca và Hà Thấm có kế hoạch khách nên lịch sự từ chối. Mà Minh Tiêu Kiều và Chu Ngọc là bạn cùng lớp thì tất nhiên phải đồng ý.
Khi họ bước ra thang máy cũng chính là lúc Úc Triệt dẫn theo Úc Thành và Giang Dung Tâm bước vào, hai nhóm người hàn huyên mấy câu cho có lệ.
Lý Trăn Nhìn đứng bên cạnh mỉm cười, nhìn Úc Triệt với bộ đồ công sở, vội vã chạy từ hội nghị đến, thầm khen gu Lâm Tri Dạng quá tốt.
Úc Triệt chưa từng gặp Lý Trăn Nhiên nên chỉ khẽ gật đầu rồi lên trên.
Minh Tiêu Kiều thở phào, may là đi trước một bước nếu không sẽ xảy ra cảnh tượng chết chóc.
Và đến mấy ngày sau Úc Triệt mới biết người hôm đó là bạn gái cũ của Lâm Tri Dạng.
Nguyên nhân là vì Hà Thấm nghe được từ Mạnh Dữ Ca, vui vẻ nhắn tin hỏi Lâm Tri Dạng: "Chị Tiểu Lâm, người đẹp hôm kia là bạn gái cũ của chị thiệt hả?"
Lâm Tri Dạng: "Con nít đừng tò mò."
Hà Thấm gửi biểu cảm "giơ súng".
Nói tiếp: "Nhưng chị Úc Triệt nhìn thoải mái hơn."
Hà Thấm không thích Lý Trăn Nhiên, tự cao, tự đại. Dù Mạnh Dữ Ca bảo người ta luôn như vậy và là người khá tốt.
Lâm Tri Dạng không trả lời và hai người không nói về vấn đề này nữa.
Đêm đó, Lâm Tri Dạng đang thay đồ và chuẩn bị đi ngủ thì điện thoại reo. Úc Triệt nhìn qua, "Hà Thấm hỏi có thể ở lại nhà em không."
Lâm Tri Dạng cúi đầu cài áo ngủ: "Trả lời giúp em, bảo là đừng làm khùng làm điên trên giường em, còn lại em không quan tâm."
Úc Triệt liếc, mở khoá để trả lời, click hộp thoại và dòng chat trước đó hiện ra.
Choáng váng.
Lâm Tri Dạng vẫn chưa nhận ra: "Chắc chắn là Mạnh Dữ Ca muốn đuổi người nên con bé mới nhắn em."
Nói xong, Úc Triệt vẫn không tiếp lời. Cảm giác có gì đó không ổn, Lâm Tri Dạng nhìn lên và thấy Úc Triệt đang chăm chú vào điện thoại.
Ánh sáng từ màn hình chiếu lên khuôn mặt chị. Úc Triệt vừa tắm, mặc bộ đồ ngủ màu xanh đậm và khí chất lạnh lùng như hoa ngọc lan.
Lâm Tri Dạng đã biết chị nhìn thấy gì, hấp tấp muốn lấy lại.
Thấy người nào đó chột dạ, Úc Triệt càng tức hơn, trực tiếp trả lại điện thoại.
"Xem ra chỉ có mình chị không biết người ta đã quay về."
Lo chuyện gì thì chuyện đó đến, Lâm Tri Dạng vội vàng giải thích: "Không phải, hôm đó em cũng mới biết."
Úc Triệt bán tính bán nghi: "Sao không nói với chị?"
"Tại...tại thấy không có gì đáng nói."
Cô và Lý Nhiên Trăn không liên lạc với nhau. Nếu người ta ghé thăm hỏi han mấy câu thì cũng phải chịu.
Nhưng người ta cũng sắp đi, sao phải nói với Úc Triệt làm chi để chị khó chịu.
Ai ngờ tạo hóa trêu ngươi, chuyện càng muốn giấu thì càng không thể giấu. Lúc này, Lâm Tri Dạng muốn giết Hà Thấm.
"Không có gì để nói?" Úc Triệt lặp lại.
"Đúng vậy, không quan trọng." Lâm Tri Dạng kéo tay Úc Triệt, nắm tay chị hôn một cái, gọi "cục cưng" để thể hiện tấm chân thành.
Lòng bàn tay hơi ngứa, ngứa đến tràn vào tim. Mặt Úc Triệt vẫn vậy, chỉ cảm thấy người này đáng giận, luôn luôn chọc cô.
Tránh qua đùi người đó, cô tiến đến gần và nắm lấy cổ áo Lâm Tri Dạng, cắn vào xương quai xanh trắng nõn của ai kia.
Lâm Tri Dạng tự biết có tội nên không dám phản kháng. Ngược lại, khi Úc Triệt dừng, cô mở lời như thể dâng vật hiến tế: "Chị cắn chỗ khác cũng được...."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.