Bảo Bối Em Là Ai

Chương 72: Bẫy dược




Nhược San ngồi đó thêm một lát rồi mới đứng dậy quay lại sảnh chính. Lúc này buổi tiệc cũng đã đến hồi kết thúc, cô miễn cưỡng đứng ở chiếc bàn ngay phía ngoài, mơ hồ nhìn về đám người đang huyên náo chuyện trò.
Sự giằng xé càng lúc càng mạnh mẽ xâm chiếm tâm trí cô, hình như chỉ mỗi linh cảm của cô xác nhận đó là Hoắc Tần Phong, còn lại mọi thứ đều khẳng định rõ Daniel thật sự là Daniel.
Có khi nào cô nên mạnh bạo xác nhận thêm một lần nữa không, thà là nhầm còn hơn bỏ sót mà.
Ngay lúc này, Hứa Thiệu Dương trên tay cầm hai ly rượu bước đến trước mặt cô, vui vẻ trò chuyện:
"Nhược San, trước khi rời khỏi đây uống với tôi một ly nhé!"
Nhược San lịch sự cầm lấy ly rượu, đột nhiên nhìn Hứa Thiệu Dương dò hỏi:
"Quản lý Hứa, ngài Daniel đến đây lâu chưa? Anh biết ngài ấy từ lúc nào vậy?"
Hứa Thiệu Dương cụng ly rượu của mình vào ly  rượu trên tay Nhược San, ngỏ ý muốn cô uống hết rồi mới nói, Nhược San vì quá nôn nóng nên uống cạn một hơi mà không chút nghi ngờ.
Ánh mắt gian xảo của Hứa Thiệu Dương nhìn chằm chằm vào yết hầu nhỏ nhắn đang lên xuống phập phồng của cô, trong lòng không khỏi sự rạo rực, sung sướng "Người đàn bà này, nhanh như vậy đã muốn trèo lên giường của ông chủ lớn sao? Chờ đấy! Đợi tôi thịt cô xong đã nhé!"
Đến khi cô đặt ly rượu xuống bàn, Hứa Thiệu Dương mới mỉm cười nói:
"Tôi cũng mới gặp ngài ấy vào chiều nay thôi."
"Vậy anh có biết khi nào ngài ấy sẽ rời đi không?"
"Ừm... chắc là mai, hoặc cũng có thể là ngày kia."
Mới nói được vài câu, mà Nhược San đã cảm thấy tâm trạng mình vô cùng khác lạ, cứ như bên trong cơ thể đang tỏa ra một lượng nhiệt nóng nực, ngấm ngầm thiêu đốt mọi cảm xúc của cô vậy.
Cô lấy hết can đảm, nhìn Hứa Thiệu Dương mạnh dạn hỏi:
"Quản lý Hứa, có thể cho tôi biết số phòng của ngài Daniel không?"
Hứa Thiệu Dương liền nhân cơ hội tốt, giở giọng dẫn dụ cô: "Nhược San, cô định đi xin lỗi ngài ấy sao? Theo tôi cô nên làm thế, nếu để ngài ấy nổi giận, Tô Châu chắc chắn sẽ không có kết quả tốt đẹp gì đâu."
"Quản Lý Hứa, tôi hiểu rồi!"
Hứa Thiệu Dương tỏ vẻ miễn cưỡng, đem số phòng mà hắn đã chuẩn bị từ trước, ậm ừ nói:
"Phòng 309 tầng 12."
Nhược San không chút nghi hoắc mà cúi đầu cảm hơn Hứa Thiệu Dương, sau đó xách túi bước vào bên trong thang máy, hành động này vô tình bị nhóm của Nhạn Tuyết chụp lại được, bọn họ bỏ cô ở đó, rồi rủ nhau lên xe trở về Tô Châu.
Ngay khi cửa thang máy vừa đóng lại, Hứa Thiệu Dương liền vội vàng bước vào một chiếc thang máy khác, nhanh chóng di chuyển lên tầng thứ 12.
Cơ thể Nhược San càng lúc càng khó chịu hơn, cộng thêm cảm giác lâng lâng khiến đôi chân cô như dần mất đi sinh lực, cô cố gắng hít vào thở ra liên tục, đưa tay áp chặt vào hai bên má nóng hổi, bước đến trước cửa phòng 309.
Bất ngờ Hứa Thiệu Dương từ sau lao tới, ôm chặt cô đẩy mạnh vào bên trong rồi nhanh tay khóa trái cửa lại.
"Hứa Thiệu Dương... sao lại là anh... anh anh muốn làm gì hả?"
Cô kinh sợ quay đầu nhìn hắn, liền bị hắn cúi xuống vác bổng cô lên vai, rồi mạnh bạo ném lên giường.
"Oái!"
Cô chống tay trên chiếc nệm trắng, gấp rút dùng sức lùi về sau, nhưng do thân thể cô lúc này đã mềm oặt, nên mọi thao tác đều trở nên chậm chạp hơn.
Hứa Thiệu Dương không vội lao vào cô, mà chỉ nhanh chóng lột quần áo trên người mình, vẻ mặt lộ rõ bản tính đê tiện, háo sắc.
"Đương nhiên là muốn ăn thịt cô rồi, Nhược San chỉ cần cô biết điều chiều chuộng tôi đêm nay, tôi đảm bảo sẽ giúp cô giành được tấm vé của chủ đầu tư, còn giúp cho cô thăng tiến cao hơn nữa."
"Không... tôi.... không muốn... không muốn..."
Cô khó khăn trèo xuống giường, toan chạy đi thì Hứa Thiệu Dương lao tới ép chặt cô xuống, một tay hắn khoá ngược tay cô trên đầu, tay còn lại lần mò xuống phía dưới, từng chút bung hết cúc áo cô ra ngoài.
"Đồ khốn nạn… mau buông tôi ra... buông ra!"
Cô nằm dưới thân thể của Hứa Thiệu Dương, vẫy vùng kêu lên từng câu yếu ớt.
Không được! Cô đã là của Hoắc Tần Phong,
chỉ duy nhất thuộc về một mình anh ấy, ngoài Hoắc Tần Phong ra, thì không một ai có quyền được chạm vào người cô.
Hứa Thiệu Dương điên cuồng vùi mặt xuống chiếc cổ trắng mềm mại của Nhược San, liền bị cô ra sức cắn cho một cái.
"Áaaa! Chết tiệt!"
Hắn đau đớn bật thẳng lưng dậy, vội vàng sờ vào vành tai xem có bị chảy máu hay không? Hắn chỉ sợ nếu như để lại vết, sẽ biến thành trò cười cho đám người phía dưới mất, nghĩ thế hắn tức giận giáng cho cô một bạt tai, rồi quát lớn:
"Con đàn bà khốn kiếp này, tại sao lại không biết điều như vậy? Hôm nay, ông đây chơi chết mày."
Nhược San bị hắn đánh, cơ thể đổ nghiêng về một phía, tay va phải chiếc túi xách trên đầu giường khiến chiếc điện thoại văng ra ngoài. Nhanh như chớp, cô vội vàng dùng mái tóc phủ xuống, ngay khi Hứa Thiệu Dương nắm chặt tóc cô kéo lại, thì cô đã kịp ấn vào dãy số ban nãy vừa gọi đi, rồi quay đầu nằm đè lên nó.
Daniel lúc này ở dưới sảnh chính, đôi chân không tự chủ được mà sải bước về khu vực đón tiếp khách mời, dò hỏi xem đoàn Tô Châu đã về hay chưa.
"Anh hỏi anh Hứa sao? Anh ấy bây giờ có mồi ngon rồi, e rằng đêm nay không dứt ra được đâu."
"Thật là... tôi còn chưa cưa được em nào, anh ta đã liền đã có thịt ăn rồi hả?"
"Haha... anh không xài chút chiêu trò, thì đến mỡ còn chả có chứ nói gì đến thịt."
Tiếng gã nhân viên và MC trò chuyện từ phía bên quầy vô tình lọt vào tai Daniel, tuy nhiên anh không mấy để ý mà chỉ bước vội qua, được chừng một đoạn thì chuông điện thoại của anh reo lên, nhìn thấy số máy hiển thị trên đó, anh có chút nghi hoặc rồi cũng nhanh chóng bắt máy.
"A lô!"
Hứa Thiệu Dương vừa tóm chặt được tay cô, liền nghe thấy âm thanh rất rõ vang lên, hắn trừng mắt kinh ngạc, ngay sau đó đẩy mạnh đầu cô về một phía.
Bị phát hiện, cô nhất thời trở nên hoảng loạn, cố gắng kêu lên một tiếng trước khi Hứa Thiệu Dương kịp thời tắt máy.
"Cứu tôi với! Làm ơn hãy cứu tôi!"
Nghe thấy câu nói đó, toàn thân Daniel liền cứng lại, cảm giác như có luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng anh, lại nhớ đến câu chuyện ban nãy mà anh vừa nghe thấy, liền khiến tâm trí trào lên sự bất an khôn tả.
Ngay lập tức Daniel vội vàng lao tới, nắm lấy cổ áo tên nhân viên, tức giận hỏi:
"Người mà mày vừa nhắc đến, hắn ta đang ở đâu hả?”
Tên nhân viên bị dọa đến mức tim muốn nhảy ra ngoài, nhưng dù hoảng sợ hắn cũng vẫn không dám nói ra sự thật, chỉ biết né tránh gương mặt đang tức giận của Daniel, lắp bắp nói:
"Tôi... tôi không biết!"
Ánh mắt Daniel gườm lên tia chết chóc, khí chất lạnh lẽo không chỉ khiến hắn, mà ngay cả đám người xung quanh đều mười phần khiếp sợ.
"Không muốn nói sao?"
Một người đàn ông đã ngoài 40 tuổi, là quản lý chính của khách sạn liền hoảng hồn chạy tới, lớn tiếng cảnh cáo hắn:
"Đồ ngu! Mở to mắt ra nhìn cho tôi đi! Có biết đây là ai không hả? Ngài ấy chủ tịch Hotels Group, người sở hữu chuỗi khách sạn lớn nhất nước và còn chính là ông chủ của cậu đấy!"
Hắn lúc này mặt cắt không còn giọt máu, hai chân run đến mức mềm nhũn ra, kinh hãi nhìn vào Daniel lắp bắp trả lời: "Dạ thưa ngài... anh Hứa... đang... đang trên phòng ạ!"
"Với ai?"
"Tôi không rõ... chỉ biết là một cô gái tóc dài xinh đẹp."
"Đưa thẻ phòng đây!"
Nghe Daniel ra lệnh, tên nhân viên vội vàng vừa chạy vừa bò vào phía sau quầy, gấp gáp lấy ra chiếc thẻ dự phòng từ trong hộp, hai tay đưa đến trước mặt anh.
Sau khi cầm lấy, Daniel liền vung chân đạp cho hắn một cú vào ngực, lạnh lùng ra lệnh:
"Mau ném tên này ra khỏi Giang Tô cho tôi, nếu để tôi còn trông thấy, lập tức bẻ gãy chân hắn."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.