Bảo Bối Em Là Ai

Chương 71: Không Chút Để Tâm



Đó là một đôi mắt màu xanh dương, ẩn hiện dưới mái tóc nâu sương mù quyến rũ, một thứ màu cực kỳ đẹp và cuốn hút.

Trong khi Nhược San còn đang bất ngờ với điều mình nhìn thấy, thì cô gái ngoại quốc có tên Anna từ phía sau đã vội vàng chạy tới, nhặt lại chiếc kính đeo lên cho Daniel, lo lắng hỏi:

"Ngài không sao chứ?"

Đồng thời Nhược San cũng nhìn anh chất vấn:

"Anh là người ngoại quốc?"

Daniel im lặng không nói, thay vào đó là Hứa Thiệu Dương mạnh tay kéo cô về phía sau nhắc nhở:

"Cô bây giờ thấy rõ rồi chứ, ngài Daniel không phải là người Trung Quốc. Cô cũng thật là... nếu dự án lần này thất bại cũng đừng trách tôi không giúp đỡ cô nhé! Ai bảo cô khi không lại kiếm chuyện làm gì."

Daniel đột nhiên ghé đến nói gì đó với Anna, nên ngay sau khi anh ta sải bước rời đi, thì Anna liền đến trước mặt cô, chìa ra tấm danh thiếp lịch sự nói:

"Thưa cô, đây là số điện thoại của ngài Daniel, nếu như cô có gì thắc mắc hoặc muốn nói chuyện liên quan đến dự án du lịch, thì hãy liên hệ lại với ngài ấy."

Nói xong, Anna cúi đầu chào cô rồi rời đi theo hướng của Daniel.

Đại sảnh khách Sạn Giang Tô.

Nhược San cầm chặt tấm danh thiếp trên tay, tâm trạng cô lúc này vô cùng hỗn loạn, rối ren. Chẳng lẽ trên đời này lại có người giống người đến thế ư? Cũng như cô và Bạch Uyển Đồng sao? Lý nào, Daniel và Hoắc Tần Phong hai người họ cũng thế?

Suy nghĩ một hồi, cô cuối cùng quyết định gọi theo số điện thoại bên trên danh thiếp. Chuông đổ sau 3 tiếng, người bên kia mới chấp nhận bắt máy.

Cô có chút căng thẳng bèn hít vào một hơi thật sâu, sau đó từ từ thở ra, mấy năm làm việc ở ban tư vấn du lịch, giao tiếp với phần lớn là du khách đến từ nước ngoài, nên cô tin với khả năng ngoại ngữ của mình, sẽ không khiến bản thân bị lấn áp trước Daniel.

"Xin chào ngài, tôi là Đường Nhược San, đến từ ban tư vấn du lịch ở Tô châu, thật ngại quá! Ban nãy tôi có nhầm ngài với một người bạn của mình, nếu được, tôi có thể mời ngài một ly cafe để thay cho lời xin lỗi được không?"

"..."

Không có tiếng Daniel đáp trả, chừng một lúc sau Nhược San mới ngượng ngùng nói tiếp:

"Tôi... tôi xin lỗi đã làm phiền ngài, nếu như ngài không muốn..."

"You go to hall B! I'll be down in 10 minutes!"

(Cô đến sảnh B đi! 10 phút nữa tôi sẽ xuống dưới đó!)

Cô thoáng chốc ngỡ ngàng, rất nhanh sau đó liền nở nụ cười dịu ngọt.

"Vâng! Vâng! Tôi sẽ đến đó ngay, cảm ơn ngài đã nhận lời."

Ngay sau khi tắt điện thoại, cô liền rời khỏi sảnh chính của buổi tiệc, tiến về nơi Daniel hẹn gặp.

Sảnh B là lối lên xuống các phòng trên tầng VIP, ở đó có quầy bar và nhạc nhẹ, không gian sang trọng, yên tĩnh. Khác xa với sự ồn ào náo nhiệt bên kia, ở đây rất phù hợp cho những cuộc trò chuyện, tâm sự.

Vừa vặn tròn 10 phút, Daniel đã xuất hiện trước mặt cô, lần này anh không đeo kính, phô ra đôi mắt màu xanh dương vô cùng cuốn hút và nổi bật.

Cô vội vàng đứng dậy, chờ anh ngồi xuống ghế đối diện rồi mới ngồi theo.

So với Hoắc Tần Phong người này có thân hình to cao hơn, làn da cũng trắng hơn, tác phong nhã nhặn, bình ổn, tạo cho người đối diện một cảm giác khá an toàn.

Thấy người phục vụ bước tới mà Nhược San vẫn ngây ngốc nhìn mình, Daniel liền lên tiếng nhắc nhở bằng tiếng Anh.

"Cô chưa gọi đồ uống sao?"

"À! Tôi đợi ngài! Ngài uống cafe chứ?"

"Không! Cho tôi một trà gừng đi!"

Nhược San có chút kinh ngạc, lời đột nhiên phát ra không suy nghĩ:

"Ngài cũng bị đau dạ dày sao?"

Thấy cái nhíu mày của Daniel, cô ngượng ngùng thu mình lại, e ngại nói:

"Xin lỗi! Tôi không có ý gì khác."

Được chừng một lát, Daniel mới bình thản lên tiếng:

"Cô đến từ Trấn Cổ Tô Châu sao? Cứ gửi bản giới thiệu đến ban tư vấn của tôi, tôi sẽ để tâm đến nơi đó giúp cô."

Nhược San vội vàng xua tay giải thích: "Ấy không, ngài không cần phải làm thế đâu, tôi đơn giản chỉ muốn xin lỗi ngài chuyện ban nãy thôi, còn chuyện liên quan đến công việc cứ theo trình tự mà làm đi."

Daniel chầm chầm khuấy ly trà gừng lên nhấp một ngụm, nhếch miệng mỉm cười:

"Tôi cứ tưởng cô muốn đi cửa sau chứ, hoá ra là vì muốn gặp tôi sao?"

Nhược San đứng hình mất 10 giây, ánh mắt nhanh chóng lẩn tránh, gượng cười nói:

"Thật sự xin lỗi, bởi vì anh rất giống một người bạn của tôi."

"Không sao! Các cô gái thường nhầm tôi với người họ quen như thế."

Nhược San bỗng chốc thấy mình như bị Daniel biến thành loại phụ nữ lẳng lơ, đang cố tình tìm cách tiếp cận anh vậy, cô có chút ấm ức nhưng vẫn nín nhịn, xảo hoạt nói:

"Chắc tại do ngài Daniel quá đẹp trai đấy!"

Cánh môi Daniel giật giật vài cái, trước lời khen ngợi này, anh chỉ nở một nụ cười nhạt.

"Vậy có đẹp trai hơn người đàn ông tên Tần Phong đó không?"

Cô cố giữ nét bình ổn, chầm chậm trả lời:

"Câu này tôi xin được phép không bình luận, để tránh trở thành người phụ nữ hai mặt trong mắt anh."

Daniel bật cười thích thú: "Cô Đường! Cô thật biết cách tạo thu hút cho người đối diện đấy, chắc hẳn cô phải được nhiều vệ tinh vây quanh lắm?"

Nghe lời này Nhược San liền bật cười, sau đó lấy từ trong túi xách ra chiếc điện thoại, giơ đến trước mặt Daniel một tấm ảnh gần đây nhất của Gà Rán, vui vẻ nói:

"Tôi có một người con trai rất đáng yêu, anh xem này, có phải cũng rất giống anh không?"

Cô thật sự nôn nóng đến mức, không nhịn được mà dùng Gà Rán thăm dò chút phản ứng từ Daniel, nhưng người đàn ông này lại tỏ thái độ rất bình thản, không hề lưu tâm để ý một chút nào.

"Vậy người đàn ông tên Tần Phong đó, là cha của đứa trẻ này sao?"

Cô không do dự gật đầu xác nhận, rồi nói tiếp: "4 năm trước, anh ấy từ Nam Kinh đến Giang Tô tìm tôi, nữa đường thì xảy ra tai nạn, từ đó đến nay bặt vô âm tín. Mãi sau này tôi mới biết anh ấy bị thương nặng, đôi mắt bị mù, đôi chân bị liệt, anh nói xem, liệu bây giờ tôi tìm tới, anh ấy có muốn gặp tôi không?"

Daniel trầm ngâm một hồi, sau đó đem lời trong lòng nói ra:

"Nếu tôi là anh ta, tôi sẽ không gặp đâu!"

Nhược San thoáng chốc kinh ngạc, vội vàng hỏi: "Tại sao?"

"Cô Đường! Trước khi cô hỏi anh ta tại sao? Thì cô thử nghĩ xem nếu đổi lại là cô, thì cô sẽ làm như thế nào? Tôi giả dụ như anh ta và đứa trẻ đang sống rất tốt, bên cạnh còn có thể xuất hiện thêm một đối tượng sắp kết hôn. Vậy thì với hoàn cảnh là người tàn phế như thế, liệu cô có muốn trở về để làm gánh nặng cho anh ta không?"

Lời Daniel như tiếng sét đánh bên tai cô,"Nếu là cô, cô có muốn quay về không?" Là Hoắc Tần Phong đã nghĩ như thế thật sao?"

Daniel lặng nhìn cô một lát, rồi sau đó uống thêm một ngụm trà, thong thả đứng dậy nói:

"Cô Đường, trà cũng uống rồi, tôi coi như đã nhận lời xin lỗi của cô, vậy tôi xin phép đi trước nhé!"

Không chờ Nhược San nói thêm gì, Daniel quay người rời đi, được chừng hai bước, đã nghe thấy âm thanh từ cô vang lên:

"Ngài Daniel! Sống tốt thì có ích gì, sống cùng nhau mới là quan trọng. Đôi khi điều ta trông thấy chưa hẳn đúng như những gì ta nghĩ đâu."

Chỉ một giây ngắn ngủi, ngón tay út của Daniel chợt rung lên, anh không quay đầu nhìn cô, chỉ lạnh lùng bước về phía trước.

Nhược San lặng lẽ nhìn theo bóng dáng đó, có vài giọt nước nóng ấm rơi trên mu bàn tay cô. Người đàn ông này tại sao cho cô cảm giác gì đó rất đỗi quen thuộc lại cũng quá ư xa lạ, mọi tâm tư, sắc thái đều giấu kín đến mức cô không có cách nào chạm đến được, chẳng lẽ chỉ là người giống người thôi sao?

..........

Daniel ngồi trên ghế sofa, đầu ngửa lên cao, để cho Anna đứng cạnh kiểm tra lại tròng mắt, sau một vài thao tác, cuối cùng cô nhỏ vào đó hai giọt thuốc, rồi cẩn thận sắp xếp mọi thứ, dặn dò anh:

"Nếu có gì không ổn, ngài hãy nói cho tôi biết nhé!"

Daniel không nhìn cô, chỉ gật đầu một cái, phát ra tiếng "ừm" trong khoang miệng. Đợi sau khi Anna rời đi, anh mới mệt mỏi dựa lưng vào thành ghế, bờ mi nhíu chặt đầy suy tư.