Bảo Bối Em Là Ai

Chương 70: Tôi là Daniel, Không Phải Hoắc Tần Phong



Một tuần sau.

Tại khách sạn lớn ở Giang Tô, nơi đang diễn ra buổi tiệc quảng bá mô hình du lịch mới, để thu hút đầu tư của các doanh nghiệp.

Lúc này Nhược San cùng mấy người trong ban tư vấn du lịch ở Đồng Lý, mang bản dự án đến đây để thuyết trình. Cũng vì ngày thường được mấy vị quản lý ở trung tâm tin tưởng, nên sự kiện lần này cô mới được cất nhắc đi cùng.

Đám người này đều là những cô gái trẻ trung, xinh đẹp, lại có chút điều kiện nên xem Nhược San không ra gì. Đã thế, trong khi bọn họ đều trưng diện với váy vóc sang chảnh, điệu đà, thì cô lại xuất hiện với chiếc áo sơ mi cổ điển cùng chân váy xếp ly dài u tối, thành ra lại càng khiến họ nhìn cô bằng thái độ không vừa mắt.

Nhưng cô không ngại, còn tỏ ra kiên định với lối ăn mặc của mình, trong mắt cô, bọn họ cứ loè choé có khác gì cá bảy màu đâu.

Nhược San trên tay cầm theo bản dự án, tự tin bước vào bên trong.

Đại sảnh khách sạn là nơi diễn ra buổi tiệc với không khí bên trong vô cùng ồn ào, huyên náo. Ở bên dưới sân khấu chính, là hàng chục bàn tiệc hình tròn được sắp xếp xen kẽ vào nhau, bên trên đã bày sẵn rất nhiều đồ ăn, thức uống trông vô cùng sang trọng và hấp dẫn.

Một lát sau, thì vị MC bắt đầu giới thiệu màn khai tiệc, còn chú ý nhấn mạnh đến việc nhà đầu tư lớn cũng đang xuất hiện tại đây, khiến cho bên dưới càng thềm phần hào hứng, sôi động.

Sau một hồi quan sát tình hình xung quanh, Nhược San dừng lại ở chiếc bàn gần phía ngoài, rồi nhấm nháp ly cocktail một mình. Đúng lúc ấy, lại xuất hiện 2 người đàn ông lạ mặt bước đến, điềm nhiên cụng vào ly cocktail của cô, thân mật chào hỏi:

"Chào em! Anh là Từ Tuấn Hào, còn đây là Triệu Đình, bọn anh đến từ khu du lịch Dương Châu, còn em, cô gái xinh đẹp, em đến từ đâu?"

Quả thực, nhìn ở góc độ nào cô cũng đều có ma lực thu hút vô cùng, khuôn mặt khả ái, làn da trắng nõn nà cùng mái tóc dài đen mượt tạo điểm nhấn ấn tượng đối với người xung quanh, cứ như bông hoa phát sáng giữa rừng hoa vậy.

Nhược San không mấy hứng thú với kiểu làm quen như thế này, nên bình thản từ chối thẳng thừng:

"Xin lỗi! Hai người cứ tự nhiên, tôi xin phép!"

Nói rồi cô toan định quay lưng rời đi, thì Từ Tuấn Hào vươn tay giữ chặt cô lại, buông những lời tán tỉnh không mấy đoàng hoàng.

Cùng lúc này, thì đám phụ nữ đi cùng cô bước tới, trông thấy cảnh thân mật như vậy liền cho rằng cô sớm đã mồi chài được mấy gã đàn ông thành phố, nên đố kỵ mà nói ra những lời khó nghe.

"Này anh gì ơi, cô ta đã là đàn bà có con rồi đấy! Anh chớ mà đụng vào!"

Ái Vân, cô gái kém cô một tuổi với mái tóc ngắn lên tiếng. Cô ta vừa dứt lời, thì Lan Phương vội vàng phụ xướng:

"Đúng vậy! Các anh không biết đó thôi, đàn bà chửa hoang đã là dạng không tầm thường rồi, đến giờ chắc cô ta còn chả biết cha của con mình là ai ấy chứ?"

Sau cùng, cũng không thiếu phần của Nhạn Tuyết:

"Các anh đừng có nghe lời cô ta dẫn dụ, không khéo lại sa vào bẫy đấy! Nhìn bề ngoài làm màu thế thôi, bên trong... chậc chậc có khi hết chất rồi ấy!"

Nhạn Tuyết vừa dứt lời, thì ngay lập tức Nhược San đã hất thẳng ly cocktail vào mặt cô ta, mạnh mẽ đe doạ:

"Nói đủ chưa?"

Không những Lan Phương, Ái Vân mà ngay cả Từ Tuấn Hào và Triệu Đình cũng đều mở to mắt kinh ngạc.

Nhạn Tuyết cứng người, giận đến mức miệng trở nên lắp bắp: "Mày… mày... dám..."

Lan Phương thấy vậy liền lập tức sấn tới, vung tay chỉ thẳng vào mặt cô, cái mỏ đỏ cong lên mắng chửi:

"Đồ khốn! Sao mày dám làm thế hả, đúng là loại đàn bà lẳng lơ, trắc nết."

Nhược San điềm nhiên đoạt lấy ly rượu trong tay Từ Tuấn Hào, dứt khoát hắt ngay vào mặt Lan Phương, khiến cô ta kinh sợ đến không kịp phản ứng.

"Cô..."

Ái Vân đứng bên cạnh Lan Phương, toan định kêu lên thì giật mình liếc đến ly rượu còn lại trong tay của Triệu Đình, bỗng dưng ngậm miệng hẳn.

Hai gã đàn ông còn chưa biết phải can ngăn như thế nào, thì người quản lý dự án là Hứa Thiệu Dương liền vội vàng bước tới, giải vây cho bọn họ.

"Xin lỗi mọi người! Tôi là Hứa Thiệu Dương, quản lý của dự án đầu tư du lịch mới, các cô là người đại diện đến từ Tô Châu có đúng không? Chúng ta có thể nào qua bên kia trao đổi một lát chứ?"

Ngay lập tức Nhược San chủ động lên tiếng, theo sự hướng dẫn của Hứa Thiệu Dương mà rời đi, nghĩ đến dáng vẻ khó coi của mình, đám người Nhạn Tuyết liền vội vàng kéo nhau chạy hết vào nhà vệ sinh, vừa đi vừa nghiến chặt răng đe doạ.

"Được lắm Đường Nhược San! Lần này về tao sẽ khiến mày bị đuổi thẳng cổ, đừng quên anh trai tao là phó trưởng ban du lịch Tô Châu, chỉ cần tao nói một câu, mày chắc chắn sẽ không bao được xuất hiện trong ngành này nữa."

Sau khi trao đổi xong với Hứa Thiệu Dương thì Nhược San cùng anh ta quay trở lại bàn tiệc. Đúng lúc ấy, một bóng dáng cao lớn từ bên ngoài đột nhiên bước vào.

Người đó mặc một bộ âu phục màu đen, đeo kính râm bản lớn, toàn thân toả ra khí chất lạnh lùng, uy thế. Theo sau còn có một người phụ nữ ngoại quốc đi cùng, dáng vẻ xinh đẹp, nhã nhặn.

Mặc dù ở nơi đó có rất nhiều người qua lại, nhưng bóng dáng mà cô đã khắc sâu vào xương tủy đó, dù có lạc giữa hàng trăm vạn người cô cũng đều có thể nhìn ra.

Cô thất thần mở to đôi mắt kinh ngạc, rồi lập tức không nói một câu nào, bỏ lại Hứa Thiệu Dương mà chạy đi.

"Xin lỗi cho tôi qua! Làm ơn cho tôi qua với."

Nhược San khó khăn len qua đám người phía trước, nhưng vì giày cao, người qua lại đông đúc, cô va phải bọn họ rồi ngã xuống sàn, khiến thức ăn, nước uống đều rây hết lên người. Do chưa kịp đứng dậy, vài người không để ý còn vô tình dẫm phải tay cô, đến lúc Nhược San đau đớn kêu lên, bọn họ mới vội vàng né tránh.

Ngay khi cô chạy được ra phía ngoài hội trường, thì bóng dáng ấy đã hoàn toàn biến mất. Cô hoảng loạn đưa mắt nhìn quanh, nhưng dù có nhìn bao nhiêu lần cũng không còn trông thấy bóng dáng ấy ở đâu nữa.

Chiếc khăn trắng chìa ra trước mặt Nhược San, Hứa Thiệu Dương bước đến bên cạnh vội vàng dò hỏi:

"Cô Đường! Cô làm sao vậy?"

Nhược San đón lấy chiếc khăn, lau đi vết bẩn trên má, thất vọng nói:

"Cảm ơn anh! Tôi nhìn thấy người quen thôi."

Ngay khi Nhược San vừa quay lưng về phía Hứa Thiệu Dương, thì bóng dáng ấy từ trên hành lang lại một lần nữa xuất hiện.

Khoảnh khắc người đó sải bước về phía cô, trái tim tưởng đã héo úa bỗng chốc đập loạn xạ trong lồng ngực, cô run rẩy đôi tay, ánh mắt ngân ngấn lệ đầy xúc động.

Nhưng bóng dáng ấy lại điềm nhiên bước qua người cô, không hề có một chút lưu tâm để ý nào.

"Tần...Tần Phong..."

Cô hụt hẫng đến mức tứ chi không còn lấy một chút sức lực, thần trí liền trở nên u mê, mù mịt. Chỉ còn nghe chút ít âm thanh từ Hứa Thiệu Dương đang chào hỏi vang lên.

Cô đột ngột xoay mình, chạy tới túm chặt lấy cánh tay của người đó, giọng phát ra vô cùng khẩn thiết:

"Tần Phong, là em đây! Em là Nhược San đây! Anh không nhận ra em sao?"

Hứa Thiệu Dương vì hành động lỗ mãng của Nhược San mà có chút kinh sợ, vội vàng giữ lấy tay cô kéo ra ngoài.

"Cô Đường, cô làm sao vậy, đây là ngài Daniel, giám đốc dự án liên hợp quốc tế, không phải là Tần Phong gì gì đó của cô đâu."

Nhược San nhìn vào Hứa Thiệu Dương rồi lại nhìn vào người đàn ông phía trước, lắc đầu phủ định.

"Không phải! Người này là Hoắc Tần Phong chủ tịch AJP mà, Tần Phong anh bị làm sao vậy hả? Có phải mắt anh không thể nhìn thấy được đúng không?"

Dứt lời, cô xoè bàn tay vẫy đi vẫy lại trước mặt người đó, liền bị anh ta nhanh chóng túm chặt lại, mắng cô bằng một câu tiếng anh:

"Cô bị điên hả?"

Cô chưa từng nói chuyện bằng tiếng anh cùng Hoắc Tần Phong bao giờ, nên không biết khi nói bằng ngôn ngữ đó, tiết tấu âm thanh của anh như thế nào, chỉ nhận thấy người đàn ông này có giọng rất dễ nghe, còn mượt hơn cả Hoắc Tần Phong trước kia nữa.

Rõ ràng không ai lại mang kính râm vào lúc tối như thế này, trừ khi mắt anh ta đúng là có vấn đề. Được rồi! Mắng cô điên thì cô cho điên luôn một thể.

Ngay lập tức, Nhược San mạnh bạo đưa tay còn lại vươn tới khuôn mặt của người đó, do quá bất ngờ anh ta chỉ kịp nghiêng đầu né tránh, khiến chiếc kính trượt ra khỏi vành tai, rơi ngay xuống sàn.

Không gian bỗng chốc rơi vào sự tĩnh lặng, ngột ngạt.

Ngay khi nhìn thấy đôi mắt ấy, Nhược San kinh ngạc đến mức không nói lên lời.