Bảo Bối Em Là Ai

Chương 69: Niềm đau và hạnh phúc



Bà vội vàng lên tiếng hỏi Long Phi.

"Long Phi! Có phải ta hoa mắt không?"

Long Phi không khá hơn là bao, tuy nhiên lại không dám tự mình nhận xét, đành mở lời chờ ý kiến của Lão Hoắc gia.

"Lão Hoắc gia, người cũng thấy giống đúng không ạ!"

"Giống! Rất giống! Giống y hệt Tần Phong, còn y chang nó hồi nhỏ nữa."

Lão Hoắc gia run rẩy ngồi xuống trước mặt Gà Rán, hai tay nắm chặt lấy vai cậu, gấp gáp hỏi:

"Cháu là Gà Rán có phải không? Mẹ cháu là Đường Nhược San đúng chứ?"

Gà Rán đột nhiên trở nên cảnh giác, sau vài giây mới từ từ gật đầu.

"Vậy cha cháu là ai?"

Lần này Gà Rán không biểu lộ thái độ gì, chỉ im lặng cúi gằm mặt xuống, Long Phi thấy vậy liền nhẹ giọng nhắc nhở:

"Này Gà Rán, bà đang hỏi cháu đó? Cha cháu là ai? Tên gì?"

Lúc này đám nhóc xung quanh liền chạy tới vây lấy bọn họ cười đùa, trêu chọc.

"Bà ơi, nó không có cha đâu!"

"Nó là đứa mồ côi cha đấy!"

"Lêu lêu cái đồ không có cha!"

Gà Rán ở trong vòng tay của Lão Hoắc gia, liền chau đôi mày cùng khuôn mặt lấm lem vết bẩn hét ầm lên:

"Đợi đó! Khi nào cha Gà Rán trở về, Gà Rán sẽ bảo cha đánh cho chúng bay một trận."

Long Phi tức giận trừng mắt dọa đám trẻ con, khiến bọn chúng náo loạn rẽ sóng chạy mất.

Trông thấy cảnh như vậy, trong lòng Lão Hoắc gia chợt nhói đau khôn tả, khoé mắt bà bỗng trở nên cay cay, rồi đột nhiên như sực nhớ ra điều gì đó, bà mới lôi từ trong túi ra chiếc điện thoại, sau một hồi loay hoay thì giơ tấm ảnh chụp Hoắc Tần Phong ngày bé đến trước mặt Gà Rán, ôn nhu hỏi:

"Gà Rán! Cháu biết ai đây không?"

Gà Rán bị cái môi hồng chúm chím xuống, hồn nhiên đáp:

"Đây là Gà Rán ạ!"

Lão Hoắc gia cười trong nước mắt, khẽ xoa đầu cậu nói:

"Đây là cha cháu hồi bé đó!"

Gà Rán mở to đôi mắt sáng rưng, phấn khích reo lên:

"Thật sao ạ! Cháu thật sự có cha ạ!"

"Đương nhiên rồi! Còn đây là cha cháu lúc lớn này, cháu xem hai người có giống nhau không?"

"Giống ạ! Vậy bà ơi cha cháu đâu rồi ạ!"

"Cha cháu..."

Ngay khi Lão Hoắc gia định mở lời thì Nhược San đột ngột về tới, trông thấy bóng Gà Rán đang đứng cạnh hai người lạ, cô liền vội vàng chạy tới, lớn giọng kêu lên:

"Gà Rán! Con đang làm gì thế!"

Lão Hoắc gia từ từ quay đầu nhìn cô, giây phút ấy, bước chân Nhược San chợt dừng lại, cô kinh ngạc mấp máy được hai từ:

"Bà... nội..."

..........

Trà Lầu truyền thống.

Long Phi dẫn Gà Rán đi dạo chơi bên ngoài, lúc này chỉ còn Nhược San và Lão Hoắc gia ngồi lại bên trong trà lầu.

Trong khi Lão Hoắc gia còn chưa mở lời, thì Nhược San đã vội vàng quỳ xuống trước mặt bà, áy náy lên tiếng:

"Bà nội! Là cháu có lỗi với người."

Lão Hoắc gia mím chặt môi, nghẹn ngào nhìn cô khiển trách:

"Tại sao hả Nhược San? Cháu còn có ta cơ mà? Tại sao cháu có thể đem máu mủ của Hoắc gia lưu lạc ở bên ngoài ngần ấy năm trời hả? Cháu làm như thế, ta biết phải ăn nói thế nào với cha mẹ của Tần Phong đây? Thằng bé chưa một lần được nhìn thấy mặt cha nó, ta cũng chưa một lần được biết đến chắt của ta, cháu làm như vậy lương tâm cháu có thanh thản không?"

Nhược San chỉ biết cúi đầu, hai bàn tay tì vào nhau đến ửng đỏ, cô đau đớn phân minh:

"Bà nội, cháu sai rồi! Là cháu có lỗi với người! Năm đó Tần Phong đính hôn với Bạch Uyển Đồng, anh còn cho rằng cháu mang thai con của người khác, cháu thật sự không còn cách nào khác, đành phải rời đi."

"Nhược San! Cháu hồ đồ quá rồi! Cả cháu và Tần Phong, hai đứa đã sai lại càng sai. Nếu như hôm nay ta không tới đây, thì liệu cháu sẽ giấu chuyện này đến bao giờ? Định cả đời không cho thằng bé nhận lại chúng ta sao?"

"Bà nội! Tần Phong, anh ấy thế nào? Có phải vẫn đang sống rất khoẻ mạnh có đúng không?"

Lão Hoắc gia đặt tay mình lên tay Nhược San, thở dài một hơi não nề, rồi chậm rãi nói:

"Thôi! Cháu ngồi lên đây, ta có chuyện cũng muốn nói cho cháu biết!"

Dứt lời, Lão Hoắc gia nhích người về bên phải, ngỏ ý muốn cô ngồi ngay bên cạnh mình.

Nhược San vì hành động của Lão Hoắc gia mà tâm trạng bớt đi kích động, cô vội vàng lau nước mắt rồi làm theo lời bà.

Lão Hoắc gia tay cầm điện thoại, đưa đến trước mặt cô một bức ảnh.

Trên đó chụp lại cảnh một chàng trai đang ngồi trên xe lăn, hai mắt bị quấn băng kín mít, lặng lẽ ngồi nhìn qua ô cửa trong phòng bệnh, để ánh hoàng hôn nhuộm đỏ lên bóng dáng thê lương.

Cảm giác của cô lúc này giống như cơ thể vừa rơi từ trên đỉnh vực xuống đáy vậy, toàn thân vụn vỡ nát tan, đến đau đớn thế nào cũng hoàn toàn không cảm nhận được.

Bờ vai ấy, đôi tay ấy, ngay cả sống mũi cao nghiêng nghiêng kia cũng không thể nào nhầm lẫn được, người đó đúng là Hoắc Tần Phong, đúng là người đàn ông đã mang theo trái tim cô rời đi chỉ để lại 4 từ "Sống chết không rõ".

Cô mở to đôi mắt mỹ lệ, để bờ mi chưa kịp khô trào ra hai dòng nước mắt, thất thần run rẩy cánh môi lên tiếng:

"Bà nội... anh ấy..."

"Vụ tai nạn khiến Tần Phong hôn mê suốt 6 tháng, sau khi tỉnh dậy thì phát hiện ra mắt đã không còn nhìn thấy nữa. Bác sĩ cho biết, nguyên nhân là do chấn thương gây tụ máu chèn ép dây thần kinh thị giác, tệ hơn nữa là vì tình trạng xuất huyết não không được cấp cứu kịp thời, nên hai chân của nó đã bị liệt hoàn toàn. Cháu nói xem, Tần Phong trở thành người như thế, ta phải thông báo ra bên ngoài như thế nào đây?"

Đến lúc này, cô dường như không thể nào thở nổi được nữa, lồng ngực đã bị ép đến ngột ngạt, cô vội vàng đưa tay lên bịt chặt lấy miệng, tránh để tiếng khóc bật ra ngoài.

Hoắc Tần Phong người đàn ông cao ngạo, uy nghi, chỉ luôn đứng trên đỉnh cao của danh vọng, quyền lực, bây giờ lại biến thành người tàn phế như thế này? Liệu anh ấy phải làm sao đây? Có thể nào chịu đựng được cú sốc lớn này không?

Cô như kẻ điên, hoảng loạn nắm chặt lấy tay Lão Hoắc gia, gấp gáp hỏi:

"Bà nội, anh ấy đang ở đâu? Liệu cháu có thể đến gặp anh ấy được không?"

Lão Hoắc gia không chút do dự lắc đầu.

"Tại... tại sao ạ?"

"Hiện tại Tần Phong đang điều trị ở bên Mỹ, ngoài ta và vài vị bác sĩ thân cận thì nó không chịu tiếp xúc với bất kỳ ai, ngay cả Long Phi cũng không muốn gặp."

Nhược San sau vài giây hụt hẫng liền nhanh chóng lấy lại tinh thần, quyết tâm nói:

"Không sao! Hôm nay không muốn gặp, thì ngày mai, ngày mai không muốn gặp thì ngày mốt, một tháng không gặp thì cháu sẽ đợi đến một năm, đợi đến khi anh ấy chịu gặp cháu thì thôi!"

"Nhược San... chuyện này ta vẫn phải nói rõ với cháu, thằng bé Gà Rán là máu mủ của Hoắc gia, ta tuyệt đối phải để nó về Hoắc gia để nhận tổ nhận tổng, còn Tần Phong bây giờ đã trở thành người như thế, cháu có muốn ở cạnh nó hay không ta không cưỡng ép, cháu có quyền được lựa chọn hạnh phúc của mình, dù lựa chọn thế nào ta cũng không cấm cản."

Lão Hoắc gia vừa dứt lời, cô liền đột ngột quỳ xuống chân bà, khẩn khoản nói:

"Bà nội, xin hãy cho cháu ở lại bên cạnh anh ấy, chỉ cần Tần Phong chịu cho cháu ở lại, cháu nhất định sẽ không bao giờ rời đi!"

"Được rồi! Được rồi! Mau đứng lên đi! Gà Rán về tới lại tưởng ta bắt nạt cháu bây giờ."

Vừa nói Lão Hoắc gia vừa đứng dậy đỡ lấy Nhược San, sau đó nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, vuốt mái tóc cô, ôn nhu nói:

"Nhược San, ta cảm ơn cháu nhiều lắm, cảm ơn vì đã cực khổ sinh ra Gà Rán. Trong quãng đời dài như thế, ta chưa bao giờ cảm thấy mình may mắn như lúc này."

"Bà nội..."

"15 tháng tới, chúng ta hãy cùng nhau qua Mĩ thăm Tần Phong, còn bây giờ, cháu hãy thu xếp để ta đưa Gà Rán về Hoắc gia một chuyến có được không?"

Trước lời đề nghị khẩn thiết của Lão Hoắc gia, Nhược San liền thuận tình đồng ý. Khỏi phải nói, Gà Rán vui đến mức nào, lần đầu được đi xa, lại còn là đến thăm nhà của cha mình, khiến cậu bé không khỏi thích thú, nhanh chóng quấn lấy Lão Hoắc gia không rời.

Đến khi Nhược San một mình trở về nhà, thì đã thấy Đường Thẩm ngồi ngoài phòng khách đợi cô. Do biết tin từ mấy người hàng xóm kể lại, nói rằng mẹ con Nhược San đã theo một bà lão lạ mặt rời đi, thì Đường Thẩm liền vô cùng lo lắng.

Bây giờ lại không thấy bóng Gà Rán đi cùng, khiến lòng bà càng thêm phần bất an hơn.

Nhược San đem chuyện người nhà của cha Gà Rán đến đón cậu đi, kể lại với Đường Thẩm, kết quả là khiến bà vô cùng giận dữ, mắng chửi cô hết lời, còn tuyên bố rằng sẽ không để bọn họ đem Gà Rán đi dễ dàng như vậy.