* Dựa theo tích: Chàng trai họ Thuần nằm ngủ dưới gốc cây hòe, mơ thấy mình được lấy công chúa và được bổ nhiệm làm thái thú ở quận Nam Kha, mừng quá bừng tỉnh dậy thì mới biết đó chỉ là giấc mơ (Giật mình tỉnh dậy mới biết mình nằm mộng)
Hình Ngạo Thiên nhanh chóng mở cửa ra để Mộ Nguyệt trưởng lão tiến vào, kể lại phát hiện vừa rồi, hy vọng có thể có được đáp án mà hắn muốn từ bà!
Mộ Nguyệt nhìn thấy trong phòng không có chút dấu vết di động tổn hại nào. Sau khi kiểm tra tỉ mỉ Nhân thư cũng không có phát hiện gì, rốt cuộc nha đầu này làm sao mở được Nhân thư chứ?
"Mộ Nguyệt trưởng lão, có phát hiện gì không? Vũ phi có phải bị bản Thượng cổ thàn giám này mang đi không?" Hình Ngạo Thiên lo lắng xông lên phía trước, không có Hân Vũ ở bên cạnh, tim của hắn rất trống rỗng rất cô độc, thậm chí cảm giác hô hấp cũng dần trở nên khó khăn.
Mộ Nguyệt tĩnh tâm bấm tay tính toán, một lát sau mới hồi phục tinh thần, nhìn Hình Ngạo Thiên thản nhiên nói: "Vương thượng, Vũ phi nương nương đã trở lại nơi vốn thuộc về nàng, quy về cố hương, Vương thượng cũng đừng miễn cưỡng."
Đầu Hình Ngạo Thiên nổ ùng một tiếng, quy về cố hương, chẳng lẽ Hân Vũ thực sự rời đi sao? Nàng thật sự không có khả năng quay trở về nữa?
Bất ngờ vọt tới trước người Mộ Nguyệt, hai tròng mắt bi thương cầu xin bà: "Nói cho ta Hân Vũ đi đâu? Nàng quay về nơi nào chứ? Cho dù là chân trời góc bể, ta cũng phải tìm nàng về!"
"Vương thượng thỉnh bình tĩnh một chút, Vũ phi nương nương căn bản không phải là người thuộc thời đại này, nói cách khác, nàng đến từ tương lai, từ thế giới ngàn năm sau, Vương thượng không có cách nào tìm nàng về!" Cây gậy trong tay Mộ Nguyệt chấn động mạnh, làm cho hắn nhận thức được lập trường hiện tại, không phải một câu của hắn, là có thể dễ dàng làm được.
Trong đầu Hình Ngạo Thiên chầm chậm hồi tưởng đến từng chút một của Hân Vũ, Đúng vậy, nàng đã từng nói nàng không thuộc về nơi này, Mộ Nguyệt trưởng lão cũng nói về chuyện này với hắn hơn một lần, cũng đủ cho hắn nhắc nhở rõ ràng. Như vậy Hân Vũ đi đâu, thế giới tương lai thuộc về nàng rốt cuộc là ở đâu?
—–
Trong bệnh viện, Hân Vũ chậm rãi mở hai mắt, nhìn mọi thứ quen thuộc trước mắt, nàng không thể tin được dùng sức nháy hai mắt, cửa đột nhiên được mở ra, một ông lão độ bảy mươi đi đến. ngôn tình tổng tài
"Hân Vũ, cuối cùng con cũng tỉnh lại rồi? Đúng là làm ông nội sợ hãi, con đã hôn mê được vài ngày, rốt cuộc cũng đã khôi phục rồi." Hân Vũ sững sờ nhìn ông nội, cô thật sự quay trở về sao?
Vẫn không thể tin tưởng được, một lần nữa nhắm vào mở ra nhìn ông nội, ông nội thật sự còn ở đây, thật là ông nội, mấp máy cái miệng nhỏ kêu lên: "Ông nội... Ông nội..."
Thanh âm của Hân Vũ khàn khàn, nâng tay cầm tay ông nội. Đỗ Văn Bác nhìn cháu gái của mình vừa đi một vòng từ quỷ môn quan về, nhất thời vui mừng đến ứa nước mắt, để Hân Vũ đau lòng an ủi mình.
Ánh mặt trời buổi chiều đặc biệt rực rỡ,Đỗ Văn Bác đẩy xe lăn cùng Hân Vũ đi dạo ở vườn hoa trong bệnh viện, Hân Vũ từ đầu đến cuối đều không nói đến chuyện cô gặp được ở Phong Thành quốc, bởi vì sau khi tỉnh cô mới phát hiện, sự tình cũng không hề như những gì cô biết.
Ông nội nói, ngày ấy động đát bất ngờ, mà cô không cẩn thận bị một khối trần nhà trong sở nghiên cứu rơi xuống làm bị thương, lúc cô được mọi người tìm thấy, người thì đang ở văn phòng ông nội chứ không phải ở phòng nghiên cứu, mà cô hôn mê ba ngày, nhưng cô ở Phong Thành quốc, ước chừng cũng đã khoảng hai tháng, chẳng lẽ đây chẳng qua chỉ là giấc mộng Nam Kha của cô thôi sao?
"Ông nội, bản Nhân thư kia có phải có thể thay đổi vận mệnh hay không, làm cho người ta xuyên đến một thế giới khác?" Hân Vũ không cam lòng, cô nhất định phải biết rõ nguyên do sự kiện này.
Đỗ Văn Bắc nhìn cháu gái mình, từ sau khi bản Nhân thư kia qua tay nhiều người rồi đến sở nghiên cứu, cô liền bất ngờ có hứng thú với bản Nhân thư kia, nhưng tò mò cũng tốt, chỉ sợ cô không có hứng thú đối với bất cứ thứ gì thôi.
"Hân Vũ à, quyển sách kia tương truyền là thần vật thời thượng cổ, nếu là vật trân quý như vậy, nhất định sẽ có công dụng của nó, về phần có thể cho người ta xuyên qua về quá khứ hay không, tất cả chuyện này đều là một ẩn số!" Đỗ Văn Bác làm công việc nghiên cứu khảo cổ dũng được vài chục năm, nhưng đây là lần đầu tiên có người hỏi ông vấn đề như vậy.
Hân Vũ sau khi nghe xong lời ông nội nói, cũng không hỏi nhiếu, chỉ là lặng lẽ nhớ lại mọi chuyện mình trải qua, cô cho rằng một số phần đều là chân thật đã từng phát sinh, đặc biệt là một kiếp sinh tử cô cùng Ngạo Thiên trải qua kia, nhất định là tồn tại, nhất định!
—–
Độc Cô Thác cẩn thận chăm sóc Uông Vũ Hàm, mà Vũ Hàm cũng tỉnh lại từ trong hôn mê, nhìn thấy phu quân mình từ đầu tới giờ đều ở bên cạnh chăm sóc mình, hiểu ý cười, nhào vào trong ngực của hắn.
Uông Vũ Hàm tìm kiếm một thân ảnh ở trong đám người, người ra ra vào vào thăm nàng không phải ít, nhưng vì sao Hân Vũ chưa tới đây? Kì quái, ngay cả nửa thân ảnh của Hình đại ca cũng không nhìn thấy?
"Giai Lạc, vì sao không thấy Vương huynh cùng Hân Vũ đâu? Hai người bọn họ làm sao vậy?" Hỏi Độc Cô Thác, hắn chắc chắn sẽ không thành thật trả lời mình, thấy Giai Lạc cùng Lãnh Liệt bước vào, vừa đúng lúc hỏi nàng, nhất định nàng biết nguyên nhân.
Giai Lạc dừng lại một chút, nhìn ánh mắt Độc Cô Thác, được hắn cho phép, lúc này nàng mới dám nói cho nàng biết: "Hân Vũ đêm qua cũng trúng độc, Vương huynh hiện tại đang ở trong tẩm cung của nàng, Mộ Nguyệt trưởng lão cũng đã đi qua, nghe nói thuốc này có tính lây bệnh, bảo tất cả mọi người phải cố gắng tránh Hưng Khánh cung, không cho phép bất cứ kẻ nào bước vào trong phòng ngủ nửa bước, trừ phi là có được khẩu dụ của chính hoàng thượng."
Uông Vũ Hàm suy nghĩ một lát, ngẩng đầu hứng về Độc Cô Thác cầu xin: "Thác, chàng để Kha Sắt đại phu đi chữa bệnh cho Hân Vũ đi, y thuật của ông cao siêu, nhất định sẽ chữa khỏi cho Hân Vũ."
Độc Cô Thác suy nghĩ, chỉ yên lặng gật đầu nói: "Ta chỉ nói một tiếng, Kha Sắt kia cứu hay không, toàn bộ theo ý của hắn, hiểu chứ?"
"Ừ!" Uông Vũ Hàm lại rúc vào trong ngực hắn, nụ cười hạnh phúc lại hiện lên trên mặt nàng.
Mộ Nguyệt nghĩ tới nghĩ lui vẫn cần Kha Sắt trợ giúp, bà biết ông ta không phải là một đại phu đơn giản, từ sau cách đối đáp của ông ta với Độc Cô Thác, đạo hành của ông ta tuyệt đối không kém bà, thậm chí còn rất cao thâm.
Kha Sắt sau khi nhận được mệnh lệnh của Độc Cô Thác đồng thời cũng nhật đựơc một chuyện cảm thấy rất hứng thú, thượng cổ thần giám, ông trước đã từng nghe qua thứ này, không ngờ nó thật sự tồn tại.
Hình Ngạo Thiên không muốn làm bất cứ chuyện gì, tựa vào bên giường ôm lấy gối đầu Hân Vũ đã dùng qua, khẽ gửi mùi hương của Hân Vũ, hắn biết hắn lạnh nhạt Hân Vũ, khi hắn nhìn thấy Vũ Hàm đã lâu không gặp thì hắn thừa nhận, tim của hắn thật sự có dao động trong nháy mắt, nhưng Hân Vũ vẫn ngụ ở trong lòng hắn, hắn đối với Hân Vũ là có tình!