"Mấy thứ này ngươi tùy tiện tìm chỗ nào để đi, nhưng mà các nàng tại sao phải tặng ta nhiều đồ vật như vậy, chẳng lẽ cũng là bởi vì chuyện hôm qua sao?" Những nữ nhân này thật sự là ăn no không có chuyện gì làm, nhưng lại rất chịu khó học hỏi nịnh hót.
Hòa Thái thu dọn xong lễ vậy, đi đến cạnh nàng, trong lòng cao hứng mỉm cười nói: "Mỹ nhân, người sau này phải quen dần đi, nếu ngày sau vương thượng gia phong người làm phi, như vậy so với hiện tại bận nhiều việc hơn đấy."
Hân Vũ mới vừa muốn nói gì, chợt nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng nói cao vút the thé – Cẩm quý phi đến...
"Ai vậy?" Thừa dịp người còn chưa vào cửa, Hân Vũ vội kéo Hòa Thái lên tiếng hỏi rõ, biết người biết ta, mới là thượng sách.
"Cẩm quý phi này là một quý phi được hoàng thượng sủng ái sinh ra điêu ngoa làm càn, đối với nô tì trong cung của nàng cũng không tốt, Hòa Thái trước kia chính là làm việc trong cung nàng, sau đó bởi vì lúc bưng trà không cầm chắc, bị Cẩm quý phi phạt mười trượng, sau đó ném ta về phủ nội vụ, cho đến khi mỹ nhân người tới, lão ma ma mới để cho Hòa Thái đến hầu hạ người!" Nghe lời Hòa Thái nói, xem ra nữ nhân này sau lưng cũng có chút gia thế, nếu không cũng sẽ không kiêu ngạo như vậy.
"Này trong phòng chẳng lẽ không có ai sao?" Một lão ma ma dắt một nữ nhân cao ngạo đi đến, Hòa Thái lập tức kéo nàng nghênh đó, quỳ gối trước mặt nữ nhân, Hân Vũ mới không sợ nàng, liền lẳng lặng đứng trước mặt nhìn thẳng nàng ta. truyện tiên hiệp hay
Lam Cẩm Nhi nhìn nữ tử điêu ngoa trước mặt này, nàng dám kiêu ngạo không hành lệ với nàng, không phải chỉ là một mỹ nhân thôi sao, lại có lá gan coi thường sự tồn tại của nàng, buông tay lão ma ma, đi bước một tiến lên, Hân Vũ thấy nàng hướng về phía mình, cũng không biết nàng muốn làm gì, ai ngờ nàng lại phất tay liền đánh nàng một bạt tai!
"Tiện nhân, nhìn thấy bổn cung lại còn dám đứng yên, trong mặt ngươi cũng quá không coi ai ra gì chứ? Một tát này của bổn cung thưởng cho ngươi, là muốn ngươi nhận rõ thân phận của ngươi, đừng không biết điều như vậy, đừng tưởng rằng chiếm được một đêm ân sủng của vượng thượng, liền vọng tưởng leo lên trên đầu bổn cung – hừ!" Mắt Lam Cẩm Nhi lộ ra hung quang trừng lên nhìn nàng, nàng chính là nữ nhi của Thừa tướng, giang sơn của vương thượng còn cần cha của nàng phù trợ, hiện tại ghế của Vương Hậu trống, vị trí đó sau này sớm hay muộn cũng đều là của nàng.
Hân Vũ không ngờ nữ nhân này âm hiểm như vậy, xem ra tiết mục tranh đấu ở hậu cung đúng thật là không phải không có căn cứ mà nói bậy đâu? Chỉ có điều Đỗ Hân Vũ nàng sao có thể mực cho người ta khi dễ chứ, lúc nàng ta vẫn còn cao ngạo cười khẽ thì Hân Vũ đã tiến lên trả lại cho nàng ta một cái bạt tay – ba!
Toàn bộ người có mặt đều toát mồ hôi lạnh cho Hân Vũ, Hòa Thái quỳ trên mặt đấy cũng sợ tới mức thân thể run rẩy, Lam Cẩm Nhi trợn tròn hai mắt trừng lớn, nữ nhân này còn dám đánh trả nàng... Nàng ta lại dám đánh nàng...?
"Tiện nhân, ngươi dám đánh bổn cung, chúng ta đi xem, xem Vương Thượng sẽ xử tử ngươi thế nào!" Tay che đi má bị Hân Vũ đánh một bạt tai, nghiến răng nghiến lợi gào ầm lên với nàng, nếu biết có thể như vậy, vừa rồi nàng nên mang nhiều người hơn đến, ngay tại chỗ trừng phạt nàng ta một chút.
"Quý phi nương nương phải không? Mời ngươi nên làm rõ, là ngươi động thử đánh ta trước, ta đây chẳng qua chỉ ăn miếng trả miếng lại cho ngươi, không tính lợi tức với ngươi, cũng đã rất không tồi rồi!" Má trái của Hân Vũ cũng bị nàng đánh cho sưng đỏ, nhưng thua người không thua trận, nói gì nàng cũng sẽ kiên trì đến cùng, nữ nhân giống vậy, hậu cung này hẳn là đâu đâu cũng có.
"Ngươi —! Ngươi chờ đó cho ta, tiểu tiện nhân, ta xem ngươi còn sống mấy ngày tốt lành." Lam Cẩm Nhi sớm đã bị nàng chọc tức đến đỏ mặt tía tái, trong lúc nhất thời còn bị lời của nàng đáp lại đến không nói gì được hơn, nàng sẽ không bỏ qua cho tiểu tiện nhân này, tuyệt đối không...!