Tô Đan cùng Trịnh Thế Đồng cãi nhau. Nguyên nhân tựa hồ là do lúc Tô Đan dọn dẹp nhà cửa, phát hiện một cái khăn quàng cổ là quà tặng của của mối tình đầu tặng cho Trịnh Thế Đồng, bởi vì khăn quàng cổ được giữ gìn rất cẩn thận, cho nên liền phạm vào bệnh ghen của Tô Đan.
Lúc Tô Vũ biết chuyện này, chuyện cãi nhau đã gay cấn đến nỗi trở thành chuyện bỏ nhà đi, Tô Đan đem theo hành lí đơn giản, đi đâu không ai biết, Trịnh Thế Đồng giống hệt con ruồi mất đầu, một ngày ba lần chạy đến Bùi gia, mỗi lần đến đều hỏi Tô Vũ có tin tức gì của Tô Đan không.
“Ta thật sự không biết tiểu Đan đi đâu.”
Tô Vũ tức giận không nổi, mà cười cũng không xong nhìn Trịnh Thế Đồng. Nam nhân này từ trước đến luôn mang một bộ dáng tinh anh xã hội, vô luận thời điểm nào đều rất hăng hái, cho dù là năm đó có một đoạn thời gian chính mình ở giữa bọn họ làm một cái bóng đèn lớn, Trịnh Thế Đồng uống dấm chua uống đến toàn thân đều phát ra vị chua, cũng không nhìn thấy hắn rối loạn giống như bây giờ, tiến lùi lúng túng.
“Tiểu Đan chỉ có chú là người thân, cậu ấy đi đâu sao lại không nói cho chú được...... Tô Vũ, ta cầu chú, chú sẽ không giúp cậu ấy gạt......” Trịnh Thế Đồng đáng thương: “Ta muốn điên rồi......”
Bùi Văn ngồi trên sô pha, nhấp một ngụm cà phê vừa mới pha, nói: “Nếu khẩn trương như vậy, vậy thì tại sao làm cho người ta tức giận mà bỏ đi, trước đó sao không làm gì đi, lúc cãi nhau sao không nhường một chút, nhịn một chút? Dù sao, Tô Đan cũng nhỏ hơn cậu vài tuổi, so đo với một đứa nhỏ, cậu không biết ngượng sao?”
Tạt nước lạnh vào người đang cấp bách đến phát hỏa vốn không phải tác phong của Bùi Văn, là bạn, hắn vốn nên an ủi Trịnh Thế Đồng vài câu, sau đó giúp đỡ tìm người, bất quá nếu trong vòng hai ngày bị quấy rầy ít nhất bảy tám lần, Bùi Văn cho dù tốt tính đến mấy, cũng có lúc chịu không nổi, hơn nữa Tô Đan là cháu của Tô Vũ, là cháu Tô Vũ, dĩ nhiên cũng chính là cháu của Bùi Văn hắn, tuy rằng Tô Đan cũng chỉ nhỏ hơn hắn vài tuổi, nhưng mà cũng đã là kém về vai vế, vì thể diện Tô Vũ, hắn dĩ nhiên yêu ai yêu cả đường đi, đem Tô Đan xem như là vãn bối của chính mình.
Vãn bối của mình bị khi dễ, Bùi Văn sao lại có thể không ra mặt, Trịnh Thế Đồng này luôn luôn đắc ý, cũng đến lúc chịu chút giáo huấn rồi.
Tô Vũ hướng về phía Bùi Văn, cười cười, y biết, nam nhân này bảo vệ Tô Đan, hoàn toàn là vì nể mặt mình.
Bùi Văn lại khôi phục lại một khuôn mặt cười ôn nhu đến tột cùng, chỉ là đáy mắt lại ẩn ẩn vài phần tình sắc, Tô Vũ nhìn thấy thì dở khóc dở cười, trong lòng hiểu được, vì một chút công lao bảo vệ này đây, buổi tối hôm nay ở trên giường, đại khái lại muốn gây sức ép thật lâu.
“Ta quả thật không biết Tô Đan ở nơi nào, Thế Đồng, nếu cậu không chạy đến chỗ ta tìm nó, ta thậm chí không biết chuyện các ngươi cãi nhau.” Tô Vũ suy xét một lát, cảm thấy vẫn là mau chóng đem Trịnh Thế Đồng đuổi đi, bằng không để cho Bùi Văn bảo vệ Tô Đan thêm vài lần, phỏng chừng y trong vòng vài ngày đừng nghĩ đến chuyện bước chân xuống giường.”Bất quá...... ta nhớ rõ tháng trước tiểu Đan từng đề cập qua với ta, muốn cùng ta đi lặn biển.”
Nguyên văn những gì Tô Đan nói lúc ấy là: “Chú? Cháu dẫn chú đi lặn biển, xuống đáy biển xem san hô đi...... Hừ, không mang theo tên hỗn đản kia, dù sao hắn cũng không thiếu người bồi......”
Hiện tại nghĩ lại, đại khái lúc ấy Tô Đan và Trịnh Thế Đồng, cũng đã bắt đầu giận dỗi, tình hình cụ thể Trịnh Thế Đồng chưa nói rõ ràng, Tô Vũ cũng không muốn biết rõ ràng, Tô Đan cũng không phải con nít, y tin tưởng cậu có năng lực xử lý tốt, tức giận bỏ đi e rằng không phải một nước cờ hay, nhưng là nhìn Trịnh Thế Đồng cấp bách thành cái dạng này, việc bỏ đi của Tô Đan cũng có thể nói là thành công, cho nên, y cũng không ngại lộ ra một chút manh mối.
“Ha ha, đa tạ chú họ, đợi sau khi tìm được tiểu Đan, tôi mời chú ăn một bữa lớn.” Trịnh Thế Đồng mừng đến muốn nhảy lên, cực kì kích động mà đi rồi.
Tô Vũ chỉ có thể bất đắc dĩ cười, y từ khi nào mà trở thành chú họ của Trịnh Thế Đồng vậy.
Bùi Văn cũng cười cười, nói: “Sau này có thể lấy đó làm nhược điểm để giễu cợt cậu ta...... Việc này không thể để cho Nhược Hàn biết, bằng không sẽ huyên náo đến mức không người nào không biết.”
Nghe hắn nhắc tới Đỗ Nhược Hàn, Tô Vũ khe khẽ thở dài, đột nhiên không có hứng thú nói chuyện.
Bùi Văn nhìn y, ánh mắt chuyên chú, một lát sau mới mỉm cười, nói: “Ngày mười tháng sau, anh không có việc gì chứ?”
“Ân?” Tô Vũ nghi hoặc nhìn hắn một cái: “Gần đây nhận hơi nhiều tài liệu, đại khái sẽ bạn rộn cho đến cuối tháng sau, bất quá kéo dãn thời hạn một chút cũng không có vấn đề gì.” Y biết, Bùi Văn sẽ không vô duyên vô cớ hỏi như vậy, cho nên gián tiếp mà tỏ vẻ bản thân mình rảnh rỗi.
Bùi Văn nhấp một ngụm cà phê, sau đó thản nhiên nói: “Tôi dẫn anh đi lặn biển.”
“Được......” Tô Vũ ngẩn người, thuận miệng đáp ứng, mất vài phút sau mới phản ứng được, cười khẽ hỏi: “Sao lại đột nhiên muốn mang tôi đi lặn biển? Cậu...... không phải là ăn dấm chua của tiểu Đan chứ?”
“Tôi là loại người đó sao?” Bùi Văn khinh thường nhếch nhếch khóe môi:
“Ngày đó, là ngày kỉ niệm hai năm quen nhau của chúng ta.”
“Hai năm?” Tô Vũ chậm chạp nghĩ mất một lúc mới nhớ được, không hiểu sao nhớ tới chuyện phát sinh vào ngày này một năm trước, nhịn không được cười đến phi thường vui vẻ: “Ngày này, cậu luôn nhớ rõ hơn tôi.”
Nói xong, y lại nghiêng đầu đầu chăm chú nhìn Bùi Văn một lát, mới thở dài nói: “Thì ra, chúng ta mới quen nhau hai năm.”
Bùi Văn cười cười: “Hai năm thật ngắn, anh cùng Nhược Hàn có mười lăm năm quen biết, cùng Lý Duệ cũng có tới sáu năm.”
Thật sự không ghen sao?
Tô Vũ cẩn thận nhìn Bùi Văn một lát, Bùi Văn thản nhiên cười, thần sắc bình tĩnh ôn nhu hệt như mọi ngày, tựa hồ chẳng qua là kể lại một chuyện có thật mà thôi.
“Chính là......” y theo bản năng xoa xoa bụng: “Vì sao tôi thấy khoảng thời gian cùng một chỗ với cậu, tựa như đã hai mươi năm?”
Ánh mắt Bùi Văn chợt tối, thản nhiên nói: “Sao, cùng một chỗ với tôi, anh sống một ngày bằng một năm?”
Tô Vũ cười to: “Tức giận sao? Ha ha...... Hiện tại tôi khẳng định là cậu đang ghen tị.”
Bùi Văn khẽ hừ nhẹ một tiếng, quay đầu đi.
“Bùi Văn......” Tô Vũ chuyển qua ngồi bên cạnh hắn, gác đầu lên vai hắn, nhẹ giọng nói: “Thời điểm cùng cậu chung một chỗ, thời gian trôi qua quá nhanh, còn chưa cảm nhận được gì, một ngày đã hết......”
Hạnh phúc thì thời gian qua cực nhanh, thống khổ mới có thể sống một ngày bằng một năm. Tô Vũ không giống Đỗ Nhược Hàn gọi Bùi Văn là a Văn, y chung quy vẫn thích gọi cả họ tên, tựa hồ như vậy sẽ khiến cho sự liên hệ của bọn họ thân thiết chặt chẽ hơn. Y muốn cho Bùi Văn biết, y thật sự hạnh phúc, bởi vì cùng Bùi Văn cùng một chỗ, cho nên y thật sự hạnh phúc.
Bùi Văn lại khẽ hừ nhẹ một tiếng, đột nhiên đưa tay luồn vào cổ áo Tô Vũ, không nhẹ không nặng nhéo một cái.
“Đừng tưởng rằng nói dễ nghe, tôi sẽ buông tha anh.”. Đam Mỹ Cổ Đại
Tô Vũ “A” một tiếng, sau đó ha hả cười, chủ động ôm lấy Bùi Văn mà hôn hắn.
“Không nói dễ nghe, vậy tôi dùng hành động để chứng minh......” thanh âm của y trở nên khàn khàn, lộ ra vài phần động tình.
“Đây chính là anh chủ động......”
Bùi Văn cũng không khách khí, mỹ vị đã đưa đến cửa không ăn sạch sao được. Thuần thục lột bỏ quần áo vướng víu, trực tiếp đem Tô Vũ áp đảo trên sô pha.
“Nhẹ nhàng chút......”
Thắt lưng Tô Vũ bị cấn một chút, có điểm đau, duỗi tay lôi cái điều khiển TV chẹn dưới lưng, ném sang một bên.
Động tác của Bùi Văn đột nhiên dừng lại, vuốt qua vết sẹo trên bụng Tô Vũ, nói: “Tôi nhớ rõ vào lần đầu tiên...... anh đã nói sẽ đi làm giải phẫu xóa sẹo......”
“Ghét bỏ sao?” Tô Vũ tức giận bất bình mà ở hạ thân hắn nhéo một cái, lại vuốt vuốt hai cái, vừa lòng nhìn tiểu Bùi Văn ngẩng cao đầu, mới đắc ý cười: “Xem ra hắn không chê tôi đâu, mới chạm vài cái liền có tinh thần như vậy.”
“Tinh thần......” Bùi Văn chế trụ bàn tay đang giở trò, không có hảo ý mà nhìn y: “Có tinh thần hơn nữa, cũng không biết anh chịu nổi không.”
“Khụ......” Tô Vũ vừa thấy Bùi Văn rất có ý tứ muốn cùng y đại chiến ba trăm hiệp, lập tức xìu xuống, cầu xin tha thứ nói: “Tôi sai rồi, Bùi Văn, tôi sai rồi được không...... lát nữa đừng gây sức ép quá, ngày mai Trịnh Thế Đồng không tìm thấy tiểu Đan chắc chắn còn có thể mò đến, đến lúc đó nếu tôi không ra khỏi giường được, sẽ bị hắn chê cười đó.”
“Yên tâm, tôi sẽ không để cho cậu ta vào cửa......”
Tô Vũ còn muốn kháng nghị, đã bị Bùi Văn chặn miệng, rốt cuộc nửa chữ cũng không nói nổi. Cũng may Bùi Văn chính là ngoài miệng thì kịch liệt, động tác vẫn là ôn nhu săn sóc, rốt cuộc không làm cho y thật sự không xuống giường được, nhưng mà một phen mây mưa qua đi, đầu ngón tay hắn vuốt ve vết sẹo trên bụng y rất lâu, nói ra một câu.
“Tôi không muốn trên người anh, lưu lại vết sẹo do người khác gây ra.”
Tô Vũ bị sặc, náo loạn nửa ngày, vẫn là ghen nha, sao mà độc chiếm dục của Bùi Văn tựa hồ càng ngày càng mạnh, trước kia hắn chưa bao giờ so đo với quá khứ của y.
“Anh không muốn?” ánh mắt Bùi Văn trở nên thâm thúy, cực kì có cảm giác áp bách.
“Ngày mai tôi sẽ đi làm giải phẫu xóa sẹo.”
Tô Vũ trả lời cực nhanh, nửa điểm do dự cũng không có.
Bùi Văn nở nụ cười vừa lòng, đem Tô Vũ kéo vào trong lồng ngực, gắt gao ôm. Tô Vũ toát mồ hôi lạnh, bắt đầu hồi tưởng trên người mình trừ bỏ vết sẹo này, còn có có dấu vết nào khác do tình nhân cũ lưu lại không...... Mặt khác, một ít vật kỷ niệm trước kia cất giữ, vẫn là nên tìm lại đem ném đi...... chứng kiến chuyện của Tô Đan và Trịnh Thế Đồng, y cũng không muốn vì việc nhỏ này, mà làm cho Bùi Văn không thoải mái trong lòng.
Ngẫm lại Bùi Văn trước kia luôn dùng ngón tay sờ tới sờ lui vết sẹo trên bụng mình, Tô Vũ còn tưởng rằng hắn là đau lòng cho mình, hiện tại xem ra, lúc ấy trong lòng Bùi Văn là đang so đo đi, chính là nam nhân này...... ghen cũng không chịu nói rõ ràng, cũng nhờ lần giận dỗi này của Trịnh Thế Đồng và Tô Đan thức tỉnh mình, cũng không biết là nói hắn hào phóng, hay là lòng dạ siêu cấp hẹp hòi nữa.
Tô Vũ nghĩ nghĩ có chút dở khóc dở cười, ngày tháng như thế này...... ai...... Đại khái cũng là một loại hạnh phúc đi......
《 phiên ngoại hoàn 》