Bất Trác

Chương 12: Không cần làm khó tôi




Có lẽ là bức tường kính phía nam hơn một nửa bị cây thường xuân bao phủ, ánh sáng bên ngoài không thể chiếu vào được, nên cho dù là ban ngày, phòng khách của Thẩm gia cũng bao trùm một mảnh bóng tối.
Thẩm Băng Châu ngồi một mình, hai chân đã cởi tất gác lên trên ghế, cảm nhận được một chút khí lạnh. Anh vô cùng bất đắc dĩ, tư thế này nếu lộn xộn một chút sẽ rất dễ bị nghiêng hoặc đổ xe lăn, lần trước anh làm như vậy đã bị Thẩm Thần Sa mắng cho một trận.
Anh đành phải chờ Cố Sơn Trạch trở về, nhưng chờ mãi cũng không thấy người, đến khi sắp bỏ cuộc người nọ rốt cuộc cũng theo đường nhỏ từ sân đi vào, trong tay còn cầm một hộp khăn ướt, biểu tình trên gương mặt như quả trứng thối, nhìn không biết cò tưởng rằng hắn vừa mới đi đánh nhau về.
Thẩm Băng Châu yên lặng dùng ánh mắt nhìn hắn. Cố Sơn Trạch bước đến trước mặt anh, ngồi xổm xuống bên dưới bóc mở gói khăn ướt, không nói một câu liền đem lau mắt cá chân của Thẩm Băng Châu.
Đột nhiên không kịp phòng bị, anh kêu một tiếng sợ hãi, "Anh làm cái gì thế?''
Cố Sơn Trạch rõ ràng khó chịu nhìn lại, cho anh một nụ cười trêu chọc, "Giải độc giúp cậu đó.''
Thẩm Băng Châu khó hiểu nhíu mày, chịu đựng cảm giác lạnh băng dưới chân, do dự hồi lâu mới mở miệng: ''Cố Sơn Trạch, anh còn chưa về à?''
Lời vừa nói ra, động tác của hắn dừng lại, giọng nói lạnh đi, "Cậu cứ không tiếp đãi tôi như vậy liền vội vã đuổi tôi đi sao?''
Thẩm Băng Châu khẽ cắn môi dưới, lông mi thuân theo mà rủ xuống chốc lát, bỗng nhiên nâng mắt lên lộ vẻ khó xử, "Chị tôi sắp về rồi.''
Khi Thẩm Băng Châu làm động tác này, không lạnh lùng cũng chẳng thờ ơ mà lại xuất hiện một sự đáng yêu hiếm có, đáng tiếc nó chỉ thoáng qua, còn khó nhìn thấy hơn cả hoa quỳnh hay sao băng lướt qua. Tâm trạng Cố Sơn Trạch vui vẻ lên không ít, đáy mắt lộ ra nụ cười chân thật, "Thầy Thẩm là người cuồng chị gái đấy à?''
Thẩm Băng Châu không thừa nhận, cũng không phủ nhận.
Hắn cười khẽ rút khăn giấy lại, một bên giúp anh đi tất, một bên tự nhiên mà nói chuyện: "Ở nhà tôi cũng có một cậu em trai, có điều tên đó chẳng bao giờ nghe lời tôi gì cả, trừ phi thật sự không có tiền thì ngay cả anh trai cũng không gọi một tiếng, suốt ngày Cố Sơn Trạch này Cố Sơn Trạch kia, đau hết cả đầu.''
Nếu như là em trai Cố Sơn Trạch chắc hẳn là cậu hai nhà Sơn Viễn. Thẩm Băng Châu tưởng tượng đến cảnh hắn bị em trai làm phiền muốn chết kia, khó được mà cười một cái, ''Rất giống em trai của anh đấy, nếu lúc đó anh còn nhỏ hẳn là cũng không ngoan ngoãn gọi người khác là anh trai thế đâu.''
''Chắc chắn rồi, có cơ hội dẫn nó đi tìm cậu chơi, cậu thay tôi dạy dỗ nó một chút.'' Cố Sơn Trạch vùi đầu sửa lại tất cho Thẩm Băng Châu, vậy mà bỏ lỡ mất nụ cười kia của anh. Bàn tay hắn nóng như lửa đốt, như em bé ấm áp dán lên chân anh. Sau một lúc yên lặng không lý do, hắn đột nhiên hỏi, ''Thầy Thẩm, sao cậu cứ đi tất vậy?''
Nếu hai chân đi được, Thẩm Băng Châu chắc chắn đã chạy đi rồi, đáng tiếc không có nếu như, chỉ có thể bảo vệ nói, ''Bởi vì hiện tại là mùa hè.''
Cố Sơn Trạch cũng trở nên lạnh lùng, ''Bây giờ đã là thu rồi, sáng tối đều lạnh, chỉ có trưa là nóng một chút, cứ để như vậy không sợ bị phong thấp sao?''
Anh đang định cãi lại thì ngoài sân truyền tới âm thanh mở cửa cùng với âm thanh nói chuyện, Thẩm Thần Sa rất nhanh liền đi vào phòng khách, phía sau còn có Chu Ngọc Ngọc hai tay còn đang xách hai cái túi, lá hành xanh biếc từ túi lộ ra.
Thẩm Thần Sa vốn dĩ còn đang tươi cười, nhìn thấy Cố Sơn Trạch, đầu tiên là giật mình, sau nó chíu mày lại, "Cố thiếu gia? Sao cậu lại ở đây?''
Cũng may giày tất đều đã đi xong rồi, Cố Sơn Trạch đứng lên, thân thiện nói, "Thẩm tổng, thầy Thẩm dẫn tôi đến xem đồ cậu ấy sưu tầm.''
Sự thật là Cố Sơn Trạch cứ nằng nặc đòi đến xem, hơn nữa với tính tính của Thẩm Băng Châu chắc hẳn sẽ không để ý chi tiết này, cho nên lời nói của hắn hoàn toàn thay đổi, rơi vào tai Thẩm Thần Sa lại mang một ý tứ khác. Cô nhướng mày ngạc nhiên, "Thật sao?''
Cô nhìn chằm chằm vào Thẩm Băng Châu, Thẩm Băng Châu lúc này mới phát hiện có gì đó không đúng nhưng đã muộn, chỉ có thể gật đầu, ''Vâng.''
Thẩm Thần Sa tỏ vẻ lạ lùng, "Vậy hai người có quan hề tốt thật đấy, hai năm trước có người đem tiêu bản đá Băng Châu làm vỡ mất nên về sau Châu Châu đều không cho bất cứ ai vào phòng chứa đồ đó, việc quét tước dọn dẹp đều tự mình làm.''
Cố Sơn Trạch ngoài ý muốn nhìn người bên cạnh, người bên cạnh vẻ mặt lạnh lùng, ẩn ẩn chứa tâm trạng bị vạch trần mà không dám đáp trả, hắn không khỏi cười, "Quý như vậy sao?''
Thẩm Thần Sa tự nhiên tiếp lời, "Đâu chỉ quý đâu, nó còn như mạng của em ấy đó.''
Loại cảm xúc ày thật ra cũng rất dễ giải thích. Cố Sơn Trạch cũng không thích người khác chạm vào tác phẩm của mình, nguyên nhân rất giống nhau, chính là sợ bị người khác làn hỏng mất. Những thứ như ngọc ngà châu báu này cũng chẳng cứng như kim cương, lấy búa đập một cái là vỡ nát ra rồi.
Thời gian tựa hồ không còn sớm, Chu Ngọc Ngọc xách nguyên liệu nấu ăn đi vào phòng bếp, quay đầu nhiệt tình tiếp đón, "Cố thiếu gia ở lại ăn cơm đi.''
Cố Sơn Trạch còn đang suy nghĩ xem có nên từ chối hay không, nghe thấy cô nói như vậy liền thông mình mà nhìn sang Thẩm Băng Châu, phát hiện Thẩm Thần Sa cũng đang nhìn anh, như muốn đoán sắc mặt anh mà hành sự. Nhưng Thẩm Băng Châu vẫn ngồi thẳng, không biết là có để ý hay không, tóm lại là không có phản ứng.''
Thẩm Thần Sa khoanh tay buông tiếng thở đài, "Đến cũng đến rồi, ở lại ăn cơm chiều đi rồi về.''
Chu Ngọc Ngọc cười đến thiên chân vô tà, không chút phát hiện giây phút vừa rồi, "Hôm nay dì Giang xin nghỉ, vừa hay để tôi đi nấu cơm!''
Chu tiểu thư tính cách hung hăng ương ngạnh vậy mà còn biết xuống bếp nấu cơm, cái này còn kinh ngạc hơn việc Thẩm Thần Sa đồng ý để Cố Sơn Trạch ở lại ăn cơm chiều, Thẩm Băng Châu kinh ngạc hỏi: "Cô biết nấu cơm?''
Chu Ngọc Ngọc chắp tay sau lưng, cười ngọt ngào lộ ra má lúm đồng tiền, "Đây là kỹ năng của bà chủ tương lai trong nhà, dù sao cũng sắp kết hôn rồi, là em cố tình đi học đó!''.
Vẻ ngoài Chu Ngọc Ngọc vốn dĩ rất dễ thương, cười như này nhìn vô cùng dễ chịu. Nhìn Chu Ngọc Ngọc cười thế này Cố Sơn Trạch như áo giác vừa được làm quen với cô ấy một lần nữa. Thẩm Băng Châu cũng đặc biệt quan tâm cô, không chút keo kiệt cười khen ngợi, "Cô vất vả rồi,''. truyện tiên hiệp hay
''Không vất vả không vất vả.'', Chu Ngọc Ngọc khoát khoát tay, ''Em đi nấu đây!''
Nói xong, cô vui rạo rực mà chạy vào phòng bếp, Thẩm Thần Sa nói muốn đi hỗ trợ cũng theo vào.
Trong phòng khách lúc này chỉ còn lại hai người, Cố Sơn Trạch hoàn hồn từ nụ cười dịu dàng kia, đi đến bên cạnh xe lăn, duỗi tay đè bả vai Thẩm Băng Châu, ''Thầy Thẩm thích người biết nấu cơm à?''
Thẩm Băng Châu bị áp lực của hắn đè nghiêng một cái, nhíu mày nói, "Chẳng lẽ anh không thích à?''
Hắn cười nhạo: ''Tôi không cso phúc khí này giống như cậu, người tôi cọi trọng mà nấu cơm cho không có nhiều đâu.''
Thẩm Băng Châu yên lặng suy nghĩ sơ qua, bình tĩnh mở miệng, "Hóa ra anh cũng biết nấu cơm, vậy thì đi giúp mọi người đi, vừa vặn thể hiện bản thân một chút?''
Khóe miệng Cố Sơn Trạch vẫn giữ nguyên nụ cười, như trêu đùa mà nói: ''Cậu đối xử tốt với tôi vậy sao?''
Thẩm Băng Châu nắm lấy tay hắn, không nói gì mà kéo tay hắn ra khỏi vai mình, từ đầu đến cuối vô cùng bình tĩnh, ''Đương nhiên, bời vì quan hệ của chúng ta tốt mà.''
Đầu ngón tay hơi lạnh, nhẹ ngàng nắm lấy cũng nhẹ nhàng buông ra, lưu lại cảm giác như có như không. Cố Sơn Trạch nhìn chăm chú vào mắt anh, ngoài ý muốn nói, "Hóa ra cậu cũng biết mang thù cơ đấy.''
Thẩm Băng Châu chậm rãi nhìn lại, mí mắt hồngnhajt như cánh hoa anh đào, chỉ một cái chớp mắt, ý cười tràn ra, "Mau đi nấu đi.''
Những việc như nấu cơm này Cố Sơn Trạch đương nhiên không làm, từ trước đến giờ chỉ có người khác nấu cho hắn ăn. Hắn chậm rì rì đi vào phòng bếp, bày ra bộ dang tự tin như người ra lệnh, trước mời Thẩm Thần Sa ra khỏi phòng bếp, mỹ danh nói là bảo cô cứ việc nghỉ ngơi. Thẩm Thần Sa vừa đi, hắn liền nói với Chu Ngọc Ngọc, ''Chu tiểu thư, dựa vào cô rồi đó.''
Chu Ngọc Ngọc toát mồ hôi lạnh, ''May mà còn có anh, chị Thần Sa đi rồi là tôi đươc xem sách hướng dẫn nấu đúng không?''
Lau mồ hôi lạnh xong, Chu Ngọc Ngọc mới phản ứng lại, ''Ừ nhỉ, anh biết nấu cơ mà, tôi còn nhìn sách hướng dẫn làm gì chứ, để tôi làm trợ thủ cho anh.''
Cố Sơn Trạch lạnh lùng nhìn cô, "Cô vẫn là nên xem sách hướng dẫn đi thì hơn.''
Cố Sơn Trạch muốn rút lại vài câu khen ngợi, Chu tiểu thư quả nhiên vẫn là Chu tiểu thư, còn giở trò trước mặt chị dâu tương lai, dũng khí này sắp sánh ngang với Bành Vũ dám nhét áo mưa vào áo hắn rồi đấy.
Trên bếp có đủ các loại nguyên liệu tươi ngon, từ hải sản đến thịt thà, từ trái cây đến rau xanh đủ thứ. Cố Sơn Trạch đau đầu một lúc, chọn ra một con cua và một con cá sạo* đem đi hấp.
Cua hấp thì tự tay làm được, cá hấp thì cũng miễn cưỡng, hắnd dang suy nghĩ có nên hấp luôn cả măng không. Đồ ăn của Chu Ngọc Ngọc được cho ra đĩa, một bàn đen thui, nếu không phải tận mắt nhìn thấy thứ này được vớt từ trong nồi ra thì có lẽ Cố Sơn Trạch sẽ hoài nghi người này đang lấy thiên thạch của Thẩm Băng Châu bỏ vào mâm đồ ăn.
Khóe miệng Cố Sơn Trạch giật giật, "Sao cô làm được hay vậy.''
Chu Ngọc Ngọc như đang suy tư gì, nhéo nhéo cằm, ''Xem ra là tôi tìm sách hướng dẫn có vấn đề, bây giờ phải làm sao đây?''
Cố Sơn Trạch mặt vô biểu tình nói: ''Bây giờ cô có thể phốt cái quyển sách hướng dẫn cô xem này, lý do là xúi giục dân chúng làm ra đồ ăn có độc.''
Nàng quay đầu, khóe môi mím lại, "Cố...''
Cố Sơn Trạch phản ứng cực nhanh ngắt lời, "Đừng có mà gọi tôi.''
Nước mắt Chu Ngọc Ngọc lúc này đều tuôn ra hết, ''Chúng ta trao đổi đi, anh đưa cua với cá cho tôi, tôi đưa nay cái món có độc này, bảo vệ hình tượng người phụ nử gia đình của tôi một chút....''
Bản lĩnh khóc của người này quả nhiên lợi hại, chẳng trách làm cho Thẩm Băng Châu phải sứt đầu mẻ trán, Cố Sơn Trạch đang định chọc cô vài câu, bỗng phía sau vang lên tiếng của Thẩm Thần Sa: ''Mọi người đang làm gì đấy? Có nấu được chưa?''
Chu Ngọc Ngọc lấy tay lau nhanh nước mắt, nhanh tay lẹ mắt mà chộp lấy đĩa cá hấp của Cố Sơn Trạch, "Nấu ngon lắm ạ! Nhìn thì rất ngon nhưng không biết mùi vị thế nào thôi ạ!''
Đĩa cá kia thật sự không tồi, thiết kế gia Cố Sơn Trạch sử dụng ý tưởng chạm khắc đá quý, tỉa một miếng củ cải ra làm hình trái tim để trang trí, thêm cả rau mùi và hạt tiêu, thoạt nhìn tay nghề vô cùng đỉnh. Thẩm Thần Sa kinh ngạc, ''Làm thành công như vậy! Mau mang ra cho Châu Châu nhìn xem.''
''Được ạ!'', Chu Ngọc Ngọc hớn hở bưng ra ngoài, không quên quay đầu lại nói một câu: ''Em còn đang hấp cua, chị Thần Sa giúp em một chút nha.''
Thẩm Thần Sa đi tới xem con cua, ánh mắt đảo qua món đồ ăn có độc kia, kêu một tiếng: "Trời....''
Nghe thấy tiếng kêu sợ hãi như vậy, Cố Sơn Trạch giật giật khóe miệng, cười nhạt giải thích: ''Cho hơi nhiều nước tương.''
Cô cười gượng gạo, ''Không sao đâu, để tôi giúp cậu bê ra.''
Cố Sơn trạch thở dài, bưng hai đĩa có độc còn lại ra bàn ăn, Chu Ngọc Ngọc đang nhiệt tình gắp đồ ăn cho Thẩm Băng Châu, ''Thầy Thẩm nếm thử cá em làm đi.''
Con cá hấp nhìn bình thường nhưng những miếng củ cải được tỉa thành hình trái tim trang trí xung quanh thì không hề tầm thường chút nào, các mặt phẳng và góc nghiêng tiêu huẩn không phải là một hình trái tim thông thường, trng kĩ thuật đá quý gọi là những vết cắt.
Thẩm Băng Châu bình tĩnh nếm thử cá mà Chu Ngọc Ngọc đưa, hương vị thực sự bình thường, nhưng ngại nể mặt cô liền khen một câu ngon. Khen xong anh nhìn về phía Cố Sơn Trạch đang cầm đĩa đồ ăn đen xì kia, bốn mắt chạm nhau, hình như có hơi nóng.
Cố Sơn Trạch nhẹ nhàng câu môi, ngồi xuống bên cạnh anh, gắp thịt từ bụng cá ra bỏ vào trong chén Thẩm Băng Châu: ''Ngon thì ăn nhiều một chút.''
Tổng cộng chỉ có hai món là có thể ăn, bốn người ăn đương nhiên không đủ, Thẩm Thần Sa không nói gì nhưng đã gọi đồ ăn sẵn từ trước, dường như đã dự đoán trước được kết quả sẽ như thế này. Gọi mang đến là mấy món Quảng Đông, bữa cơm cuối cùng cũng hoàn tất.
Mấy người cùng nhau ăn cơm, ban đầu còn có chút khách sáo, ăn được một nửa, hai người phụ nữa đối diện không hẹn mà cùng cắm mặt vào điện thoại, một người khuôn mặt nghiêm túc, hẳn là đang xử lý chuyện công ty, người còn lại đang nhìn màn hình cười ngây ngô, không biết là đang xem cái gì.
Cố Sơn Trạch bóc ra hơn nửa chén thịt cua, trộm đẩy đến trước mặt Thẩm Băng Châu, "Nếm thử Ngọc Ngọc nhà câu chưng cua này.''
Thẩm Băng Châu nhìn từ bên cạnh, môi mỏng hơi hé, lời nói đều đều, ''Sao không khắc con cua thành hình trái tim?''
Cố Sơn Trạch lấy một chiếc bát không rồi múc vào nửa bát nước hầm xương xắt nhỏ hành lá. Cái bát đó là bát của Thẩm Băng Châu đã dùng qua, miệng bát còn có vệt nước. Hắn tùy ý bưng lên uống một ngụm, sau đó quay đầu cười nói, "Thầy Thẩm đừng làm khó tôi.''
Thẩm Băng Châu nhíu mày thật sâu, nhìn hắn một lúc, giơ tay lên nhặt một cọng hành lá nhỏ đang dính bên khóe miệng xuống.
''Châu Châu'', Thẩm Thần Sa thình lình gọi một tiếng, Thẩm Băng Châu lo sợ quay đầu, phát hiện người nọ vẫn cúi mặt xem điện thoại, vừa nhìn vừa nói, ''Chiều nay nói chuyện với bác sĩ thế nào rồi?''
Thẩm Băng Châu nghiền nát cọng hành vừa nhặt xuống trong tay, nước rau nhuộm xanh ngón tay anh, ''Ổn ạ.''
Thẩm Thần Sa cau mày, ''Bác sĩ kia nói vì lý do cá nhân nên sẽ không đến xem được nữa.''
Tin tức bất ngờ nhưng cũng theo ý muốn của Thẩm Băng Châu, anh ậm ừ cho qua chuyện.
Trên đời bác sĩ ưu tú nhiều như vậy, người này không được thì tìm người khác, Thẩm Thần Sa cũng không quá mức để ý nhưng cũng không tránh khỏi lo lắng, ''Bác sĩ đó nói tâm trạng của em quá bi quan, ra ngoài chơi cho khuây khỏe chút sẽ có lợi với em hơn.''
Trước khi bị tai nạn, Thẩm Băng Châu quả thật không ohair trạch nam suốt ngày ở nhà mà chạy loạn khắp trời nam biển bắc. Có một năm anh ở núi Quý Châu không liên lạc được nủa tháng, Thẩm Thần Sa gấp đến độ phải báo cho đội cứu hộ đến giải cứu, kết quả là anh lại bình an không có chuyện gì mà đi ra, nói là đã phát hiện ra một hang động đá vôi rất có giá trị nghiên cứu, được các ban ngành liên quan khen ngợi một phen nữa.
Nhưng mà bây giờ anh lại không tự giác nắm chặt tay, ứng phó mà nói, "Em biết rồi ạ.''
Chỉ cần nhìn thấy biểu tình như này của Thẩm Băng Châu, Thẩm Thần Sa lại không dám nói nhiều, sợ bị phản tác dụng. Cố Sơn Trạch rút ra một tờ khăn giấy, từ dưới bàn nắm lấy tay anh lau sạch nước hành dính trên tay, khẽ cười, ''Muốn ra ngoài chơi cũng đơn giản thôi, gần đây có Phong Tuyền* cảnh sắc không tệ, để tôi đưa cậu đi giải sầu.''
Thẩm Băng Châu nhẹ nhàng tránh khỏi tay anh, ''Công việc của tống giám đốc không phải rất bận sao? Sao còn có cả thời gian đi Phong Tuyền nữa vậy?''
Hắn không cho là đúng mà thu hồi tay, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Thần Sa, ''Cô xem, lại mắt đầu tìm lí do từ chối đấy.''
Không đoán được Cố Sơn Trạch còn có chiêu như vậy, Thẩm Băng Châu nghẹn họng. Chiêu này đúng là đang chọc vào nỗi lo lắng của Thẩm Thần Sa, cô buông di động, tận tình khuyên bảo mà nói, ''Châu Châu, đi ra ngoài chơi một chút đi, để Ngọc Ngọc đi cùng với em.'' Cô quay đầu hỏi Chu Ngọc Ngọc, ''Em cũng rảnh đúng không?''
Chu Ngọc Ngọc thì mê chơi khỏi bàn, cao hứng gật gật đầu bảo có. Hỏi xong Chu Ngọc Ngọc, Thẩm Thần Sa một lần nữa nhìn về bên này, ''Giám đốc Cố, cậu cũng dẫn bạn gái theo đi, bằng không cậu chỉ đến ăn cẩu lương của bọn họ thôi mất.''
Nụ cười của Cố Sơn Trạch cứng đờ trong chớp mắt, lúc lâu sau mới nói, ''Cũng được.''
- ---------------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.