Bất Trác

Chương 3: Tôi chỉ muốn tốt cho cậu




Cố Sơn Trạch rút tay về, một ngọn lửa trong cổ họng chợt bùng lên, hắn liếm miệng, mỉm cười gật đầu, ''Thầy Thẩm''.
Thẩm Băng Châu gật đầu một cách nghiêm túc, dường như đứng trước mặt anh lúc này chính là học sinh của mình.
Một đám người đứng đó không hẹn mà cùng rơi vào trầm mặc, Bành Vũ ho khan hai tiếng, đánh vỡ xấu hổ, ''Sơn Trạch, thầy Thẩm cũng muốn viên Tourmaline xanh lam kia''.
Mỗi khi nghĩ đến điều gì đó, Cố Sơn Trạch có thói quen vuốt ve chiếc nhẫn ban chỉ trên ngón cái, viên hồng ngọc được khảm trên đó tỏa ra ánh sáng rực rỡ. Hắn đang định nói thì Chu Ngọc Ngọc từ phía sau xe lăn đi tới, ôm cổ Thẩm Băng Châu: ''Em đến đây cũng chính là vì chuyện này, ước chừng giá cũng không quá cao, đêm nay bắt đầu đưa ra, nếu em lấy được sẽ đưa cho thầy Thẩm!''.
Lúc Chu Ngọc Ngọc cúi xuống, tóc con không ngừng chạm vào cổ Thẩm Băng Châu. Thẩm Băng Châu cau mày chán ghét, nhưng lời nói lại trái ngược, ''Được, cô Chu đang thích cái gì sao? Để tôi tặng nó cho cô''.
Chu Ngọc Ngọc ngọt ngào nói: ''Em chỉ cần có thầy Thẩm là đủ rồi, chờ chúng ta chính thức kết hôn thì dùng khối Tourmaline này làm nhẫn cưới đi, ngay cả tìm nhà thiết kế nào em đều tính cả rồi''. Đoạn nàng nâng mắt lên, nhìn về phía Cố Sơn Trạch, ''Đúng không Cố thiếu gia?''
Cố Sơn Trạch trầm mặc, sự chú ý đang dừng lại ở Thẩm Băng Châu, theo bản năng mà nhíu mày. Thẩm Băng Châu cũng không phát hiện ra, kinh ngạc nhìn về phía hắn: ''Anh muốn giúp chúng tôi thiết kế nhẫn sao?''
Hắn cong môi, ánh mắt hiện lên một tia nguy hiểm khó giải thích, ''Được thiết kế nhẫn cưới cho thầy Thẩm đây tôi cầu còn không được''.
Ánh mắt đào hoa của hắn khi mỉm cười phảng phất như có thể ăn thịt người, Thẩm Băng Châu đảo mắt, lạnh lùng nói, ''Vậy cảm ơn anh trước, đến lúc đó tôi sẽ trả tiền nhiều hơn vậy''.
Cố Sơn Trạch giật giật khóe miệng, ''Tôi cũng phải cảm ơn thầy Thẩm, chỉ có điều tôi cũng thích viên Tourmaline xanh lam kia''.
Chu Ngọc Ngọc rốt cuộc cũng buông Thẩm Băng Châu ra, đúng thẳng người, kì quái nói, ''Vậy chúng ta đấu giá công bằng đi, ai trả giá cao nhất thì được''.
''Được thôi'', Cố Sơn Trạch đồng ý.
Bành Vũ vội vàng kéo tay áo hắn, ''Cậu làm cái gì vậy, không phải muốn viên đá đó thật chứ?''
Lúc xem triển lãm quả thật không muốn, nhưng giờ thì khác rồi. Cố Sơn Trạch lạnh lùng cười, ''Tôi nói không muốn khi nào?''
Chu Ngọc Ngọc cũng không hề yếu thế, hất cằm nói: ''Đấu giá là phải như vậy, em rất thích đối thủ như anh Cố đây''.
Vị tiểu thư này tính cách không khác gì trẻ con, nghe nói có người muốn nó liền một hai phải giành bằng được. Thẩm Băng Châu không thể không đứng ra hòa giải, "Cô Chu, chỉ là viên Tourmaline mà thôi, nếu Cố thiếu gia thích thì để cho anh ấy đi''.
Không đợi Chu Ngọc Ngọc trả lời, Cố Sơn Trạch liền cười nhạo nói: ''Thầy Thẩm đây là đang coi thường tôi sao?''
''Không phải'', Thẩm Băng Châu hờ hững, ''Tôi chỉ muốn tốt cho anh thôi''.
Thấy tình cuộc trò chuyện càng đi càng xa, Thẩm Thần Sa nhanh trí đứng ra, ''Châu Châu nói đúng đấy, chúng ta không cần giúp bên đấu giá tăng doanh thu làm gì, một viên đá mà thôi, để cho Cố thiếu gia đi''.
''Không được!'', Chu Ngọc Ngọc kiên quyết nói: ''Chu Ngọc Ngọc tôi nói muốn đưa lễ vật cho thầy Thẩm thì nhất định phải đưa, không cần biết bao nhiêu tiền tôi đều phải giành được!''.
Cố Sơn Trạch nhìn chằm chằm Thẩm Băng Châu, như đang thưởng thức con mồi sắp chui đầu vào lưới, ''Được, chúng ta đến thử xem, tôi sẽ dốc sức phụng bồi''.
Chu Ngọc Ngọc dậm chân một cái, ''Để em đi nộp tiền bảo đảm trước, hai chúng ta để xem ai là người có được!''.
Thấy Chu Ngọc Ngọc quay đầu đi rồi, Cố Sơn Trạch cũng chậm rãi rời đi, Nhìn bóng dáng hai người dần xa, Bành Vũ cười hì hì, búng tay một cái, nói: ''Thẩm tổng, hai người bọn họ đối xử với em trai chị tốt thật đấy''
Thẩm Thần Sa khó hiểu: ''Hai người bọn họ?''
''Em nói là Chu tiểu thư thôi, chị nghe nhầm rồi''. Hắn xua tay, ''Em qua chỗ Sơn Trạch đây, chờ lúc nữa đấu giá lại gặp''.
Rốt cuộc vẫn là không thể ngăn lại trò khôi hài này.
Thẩm Băng Châu rất ít khi đến những buổi đấu giá như thế này, thói quen sưu tập của anh cũng chẳng tốn kém gì, những mẫu quặng cũng ít khi xuất hiện ở các buổi đấu giá.
Trong phòng triển lãm có rất nhiều người, chỗ ngồi của bọn họ là ở giữa và ở sau, Chu Ngọc Ngọc ngồi bên phải anh, Cố Sơn Trạch ngồi phía dưới. Dường như nhận ra ánh mắt Thẩm Băng Châu đang nhìn mình, Cố Sơn Trạch lắc lắc biển số trên tay, nhìn anh nở nụ cười thâm thúy.
Thẩm Băng Châu không hề hiểu ý, khẽ nhíu mày.
Phiên đấu giá trang sức có tỷ lệ doanh thu cao, với các mức giá từ chục nghìn đến tiền triệu, cao nhất là món đồ trang trí cổ với mức giá 15 triệu đồng.
Cuối cùng cũng đến lượt Tourmaline xanh lam, giá khởi điểm là 8 vạn nhân dân tệ. Không có ai gọi giá, hiển nhiên là không có hứng thú.
Cố Sơn Trạch liếc mắt nhìn Chu Ngọc Ngọc, tăng giá.
''Vị khách số 7405, 10 vạn, còn ai muốn thêm không?''.
Chu Ngọc Ngọc hừ lạnh, tiếp tục tăng giá.
''Vị khách số 7404, 50 vạn''.
Kể từ khi buổi đấu giá bắt đầu, ngay cả lí trí cũng không còn.
''Số 7405, 70 vạn''
''7404, 1 triệu''
''1.2 triệu''
''2 triệu''
*
Mỗi lần tăng giá, Chu Ngọc Ngọc là người tăng nhiều hơn. Cố Sơn Trạch như là đang cố ý trêu chọc cô. Chu Ngọc Ngọc đương nhiên không chịu nổi, tăng gia càng ngày càng cao, ai không biết còn lầm tưởng là đang phá rối.
Thẩm Băng Châu vỗ nhẹ lên tay cô, chân thành khuyên nhủ: ''Cô Chu, đừng tăng nữa, không đáng đâu''.
Chu Ngọc Ngọc không nghe, rất nhanh giá cả đã tăng quá ngàn vạn, giữa phòng ồ lên, sôi nổi bàn luận, tò mò không biết là hai vị nào đang ở chỗ này so xem ai nhiều tiền hơn.
Người đấu giá trên đài vui như mở cờ, gõ chiếc búa trong tay, ''Khách số 7407, 15 triệu! 7405 còn muốn tăng thêm nữa không?''
Đơn giản rồi, đây chính là cuộc chiến giành cho hai người bọn họ.
''16 triệu! Vị khách số 7405 ra giá 16 triệu, 7404 có thể thêm nữa không?''
Chu Ngọc Ngọc do dự, nhìn Thẩm Băng Châu và Cố Sơn Trạch, thêm 50 vạn nữa.
Cố Sơn Trạch mí mắt cũng chẳng buồn nhấc, lại thêm 100 vạn.
''17.5 triệu, số 7404 còn có thể tiếp tục không?''
Chu Ngọc Ngọc ngày càng do dự, Thẩm Băng Châu nhân cơ hội ngày đè lấy tay cô, ''Bỏ đi, cô Chu không thể giành được đâu''.
Người đấu giá trên kia lại gõ búa: ''17.5 triệu lần thứ nhất, 17.5 triệu lần thứ hai, 17.5 triệu lần thứ 3!''.
Tiếng búa vang lên, trong hội trường truyền đến một tiếng thở dài, người bán đấu giá cười nói, ''Cảm ơn đã ủy thác! Chúc mừng người mua! Chúc mừng Cố tiên sinh!''
Cái này thì có gì mà chúc mừng? Chúc mừng tiền của Cố Sơn Trạch từ trên trời rơi xuống à?
Chu Ngọc Ngọc tức giận xua tay, trong mắt hiện lên hai hàng nước mắt, nhào vào lòng Thẩm Băng Châu, ''Thầy Thẩm ơi em xin lỗi!''.
Thẩm Băng Châu cũng hết cách, vỗ lưng cô nói: ''Đừng khóc, không mua được cũng là chuyện tốt, đỡ phải tiêu một khoản tiền lớn''.
Kết quả là càng dỗ Chu Ngọc Ngọc lại càng khóc to hơn. Thẩm Băng Châu bất đắc dĩ vỗ vỗ lưng dỗ nàng, ngón tay trắng nõn vuốt ve lên xuống chiếc váy đen, lộ ra vẻ sáng bóng như ngọc bội.
Cố Sơn Trạch nhìn bọn họ, mày nhíu càng chặt. Bành Vũ nhỏ giọng, bộ dáng vui sướng khi thấy người khác gặp họa: ''Chúc mừng người mua nhé, 17.5 triệu mua được cảnh tình địch của mình nhào vào lòng thầy Thẩm ôm ấp còn gì''.
Sắc mặt Cố Sơn Trạch trầm xuống, ''Hôm đó cậu nói với tôi cái gì? Không có ảnh là như thế này sao?''
''Tôi nói rồi, em trai của Thẩm tổng rất giống đó, cậu ghét bỏ người ta cái gì."
Thấy hắn không trả lời, Bành Vũ tiếp tục nói: ''Nhớ thỏa thuận chúng ta tạo ra lúc 18 tuổi không? Ai động tâm trước thì công khai tính hướng của mình''.
Cố Sơn Trạch khinh thường, ''Chỉ là con mồi mà thôi''.
''Dám tranh giành vị hôn phu cùng với phụ nữ, đàn ông bình thường không làm được chuyện này đâu''
Cố Sơn Trạch không muốn thừa nhận: ''Cậu ta thật sự thẳng sao? Lúc mới gặp đó rõ ràng là yêu tinh mà''.
Bành Vũ hất cằm, ''Đang ôm kìa''.
Có một số chuyện Cố Sơn Trạch nhất định không hiểu, Thẩm Băng Châu quả thật ưa nhìn, hắn nhìn thêm vài lần, cũng chỉ có hai cái mắt cùng một cái miệng thôi, nhưng một khi ánh mắt kia vừa động liền giống như lời nói nhẹ nhàng không nghẽ rõ là đang nói gì, khiến người khác ngứa ngáy tim gan.
''Cố Sơn Trạch'', Thẩm Băng Châu mở miệng, cánh môi như có ánh sáng khẽ động, ''Chúc mừng anh''.
Cố Sơn Trạch nắm chặt tay, ánh mắt hơi cười lộ vẻ hung hiểm, "Phải là chúc mừng thầy Thẩm chứ?''
Thẩm Băng Châu hơi nhíu mày, mỗi khi làm động tác này, môi anh đều sẽ hơi mím chặt, khóe miệng lõm xuống thành lúm đồng tiền nhỏ, giống như những ngón tay vô hình chọc vào một chiếc bánh bông lan mới nướng.
''Sao lại nói như vậy?'', Thẩm Băng Châu hỏi.
Cố Sơn trạch cười cười, ''Tôi muốn tặng nó cho cậu''.
Dứt lời, Chu Ngọc Ngọc lập tức ngồi dậy, ''Thật sao?''
Nụ cười của Cố Sơn Trạch chợt tắt, dùng hết sức mới có thể nhịn xuống câu nói 'không phải cho cô' kia.
''Không phải là muốn dùng làm nhẫn đính hôn sao? Coi như tôi đưa quà cho thầy thẩm trước vậy'', Cố Sơn Trạch đặc biệt nhấn mạnh hai chữ 'thầy Thẩm'.
''Không cần đâu'', Thẩm Băng Châu lo lắng nói: ''Tôi với anh còn chưa thân đến mức cần phải đưa quà cáp, món đồ này tôi không dám nhận''.
''Tôi cũng sẽ không bắt thầy Thẩm phải trả lại, có gì mà không dám nhận chứ? Lại nói tôi với Thẩm tổng đây có chút hiểu lầm, món quà này coi như để tạ lỗi đi''.
Hắn nói chính là việc dám cạy đi nhà cung cấp của Vạn Thịnh. Thẩm Băng Châu bất đắc dĩ nhếch khóe miệng, ''Vậy hẳn là Cố thiếu gia muốn thứ gì từ chỗ tôi nhỉ?''. truyen bjyx
Đó là đương nhiên, thứ mà Cố Sơn Trạch muốn thực sự quá nhiều, chỉ riêng lần đó ở quán cà phê hắn đã muốn phải thanh toán một phen rồi. Nhưng hôm nay có nhiều người ở đây, hắn chỉ đành tỏ ra vô hại mà nói: ''Tôi có một tác phẩm đang thiếu một viên đá quý làm mấu chốt, trước nay vẫn không nghĩ ra nên dùng loại nào thì hợp, thầy Thẩm đang là giáo sư nghiên cứu khoáng vật, không bằng giúp tôi đưa ra ý tưởng đi?''
Bành Vũ chậc một tiếng tỏ vẻ khinh thường, tiếp tục phớt lờ. Thẩm Băng Châu mí mắt cũng không nâng lên một chút, ''Cố thiếu gia cũng quá xem trọng tôi rồi, vấn đề ngay cả anh cũng không nghĩ ra thì tôi làm sao mà biết được?''
Cố Sơn Trạch cười cười, thân thiện duỗi tay, ''Không sao cả, coi như đang kết bạn thôi."
Thẩm Băng Châu nhìn hắn, không có động tác gì. Cố Sơ Trạch loại người này, nhìn xa thì có vẻ lạnh lùng, đến gần lại thì thấy hắn sẽ cười nói với bạn, nhưng đó là nụ cười không chân thành cũng chẳng dễ gần, như thể đang chứa một mục đích nào đó, không phải là nụ cười của người tốt gì.
Nhìn thấy anh tỏ ra vẻ do dự, Cố Sơn Trạch trêu ghẹo nói: ''Sao vậy, tôi cũng đâu có ăn thịt cậu''.
Hắn cụp mắt, duỗi tay ra, lướt qua Chu Ngọc Ngọc, nắm cái tay đang đeo nhẫn ban chỉ khảm hồng ngọc kia. Cùng là đàn ông, nhưng cái tay kia lớn hơn một vòng so với tay anh, cũng mạnh mẽ hơn, lòng bàn tay nóng như lửa, tựa như có thể thiêu đốt bất cứ ai đến gần. Thẩm Băng Châu lắc đầu, đột nhiên nghĩ đến Cố Sơn Trạch cũng tựa như viên hồng ngọc, nhìn thì nhiệt tình nhưng thật ra lại rất lạnh nhạt.
Chỉ là một cái bắt tay xã giao, suy nghĩ một chút, Thẩm Băng Châu muốn rút tay lại, lại phát hiện tay mình vẫn bị nắm chặt. anh khó hiểu nhưng Cố Sơn Trạch rất nhanh đã thả ra, làm như chưa từng xảy ra chuyện gì cả.
''Vậy chúng ta đi ngay bây giờ đi, sản phẩm đó đặt ở công ty của tôi'', Cố Sơn Trạch nói.
Thẩm Băng Châu nhấc tay áo, trên cổ tay lộ ra một chiếc đồng hồ tinh tế nhỏ xinh, ''Để lần sau đi, sắp đến giờ đi ngủ của tôi rồi''.
Hai chữ 'lần sau' này lần trước anh cũng từng nói. Cố Sơn Trạch mỉm cười ý tứ, ''Bây giờ mới là 9 giờ, nếu cậu muốn ngủ thì ngủ lại chỗ tôi cũng được mà''.
Thẩm Băng Châu vẫn đang do dự, Thẩm Thần Sa cuối cùng cũng chen vào, nói: ''Cố thiếu gia, em trai tôi sức khỏe không tốt, bây giờ đã tối muộn, quả thật không tiện."
Cố Sơn Trạch đứng lên, chân dài bước ra vòng đến phía sau, mặc kệ phản đối mà xoay xe lăn sang hướng khác, ''Cố tổng yên tâm đi, tôi sẽ chăm sóc tốt cậu ấy''.
Thẩm Thần sa vẫn giữ chặt, thái độ kiên quyết: ''Em trai tôi di chuyển không tiện, có chuyện gì ngày mai lại nói''.
Tình huống bây giờ lâm vào giằng co, Cố Sơn Trạch liếc mắt nhìn Bành Vũ, người nọ mới bất đắc dĩ tiến lên, "Thẩm tổng, ngày mai còn phải đi làm đó, không có rảnh đâu. Tác phẩm kia của cậu ấy sắp phải mang đi tham gia triển lãm rồi, còn không gấp sao? Chị yên tâm đi, Sơn Trạch rất biết chăm sóc người khác, cậu ấy còn có thể nuôi được con mèo đang lưu lạc đó''.
Cố Sơn Trạch phối hợp gật đầu, ''Tôi sẽ phụ trách đưa cậu ấy về nhà''.
Thẩm Thần Sa vẫn không buông tay, Bành Vũ trức tiếp chen vào, đem nàng tách ra, ''Khó có được cơ hội Cố thiếu gia muốn kết bạn với Thẩm gia, đây là cơ hội tốt đó''. Hắn dùng thân mình ngăn đi tầm mắt mọi người, nhân cơ hội nhét thứ gì đó vào túi ngoài của Cố Sơn Trạch, ''Đi thôi đi thôi, xem xong rồi thì nhớ đưa thầy Thẩm về nhà sớm một chút đấy''.
Việc đã đến nước này, Thẩm Thần sa cũng bất đắc dĩ, nhìn về phía Thẩm Băng Châu, ''Châu Châu, em có vấn đề gì không?''
Thẩm Băng Châu yên lặng lắng nghe, đã hiểu rõ nên trả lời thế nào, công ty của chị lúc này tình cảnh khó khăn, cũng không đấu nổi cậu cả nhà Sơn Viễn, lộ ra nụ cười ngoan ngoãn: ''Em không sao đâu, không cần lo cho em''.
Nụ cười kia hoàn toàn không giống với nụ cười khi Thẩm Băng Châu cười với cười khác, giống như một động vật ngoan ngoãn chỉ làm nũng với một mình chủ nhân.
Trái tim Cố Sơn Trạch run lên, thì ra đối với những người quen thuộc anh sẽ cười như vậy.
૮₍ ᵕoᵕ₎ა

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.