Bệnh Nặng Quấn Thân

Chương 4: Anh tôi yêu tôi nhất




16.
Về nhà rồi
Sắp không chịu nổi nữa
17.
Ngày thứ bảy em ấy đi công tác.
Không trả lời tin nhắn, điện thoại cũng không nhận
18.
Lại cắt cổ tay.
Máu rơi đầy sàn, toàn là mùi gỉ sắt
Tôi điên rồi ư? Tôi tự hỏi chính mình.
Lần này đúng thật là điên rồi.
19.
Chuẩn bị đi chết thôi.
20.
Nửa người nhoài ra khỏi cửa sổ, đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó
Di thư vẫn chưa viết.
Viết gì thì ổn đây? Ngài Lâm Hoài thân yêu, Tạ Miễn của em có chuyện muốn nói với em đây!
Sửa sửa.
Ngài Lâm Hoài thân yêu, tha thứ cho quyết định lần này của anh. Anh chuẩn bị rời xa em đến sống ở một nơi khác, nơi đó rất xa rất xa, nếu không ngoài ý muốn thì cả đời này chúng ta sẽ không còn gặp nhau được nữa.
Sau cùng hi vọng em và người mà em yêu mãi mãi một lòng, trăm năm hạnh phúc, sống lâu trăm tuổi.
Trước kia cũng có nhiều người nói với anh rằng anh sẽ sống lâu trăm tuổi, nhưng anh không thể giống như lời mong ước của họ nữa, thế nên anh tặng lời chúc này cho em, sống lâu trăm tuổi thêm cả phần của anh.
Nếu như có một ngày em nhớ ra rằng anh yêu em, vậy thì hãy quên anh đi.
21.
Tôi sợ em ấy lưu luyến tình cũ, vậy nên tôi tự sát.
22.
Vòng bạn bè của em ấy đăng bài mới rồi.
[Năm thứ mười yêu anh ấy]
Kèm ảnh: Hai bàn tay nắm lấy nhau
Cười khổ một tiếng, nhấn like. Giây sau liền xóa mất
Lâm Hoài, em sợ cái gì chứ? Dù sao em cũng đá anh đến nơi rồi, để anh nhìn được chỉ khiến anh cảm thấy mình rất ngu ngốc mà thôi
23.
Sải bước đến bên cạnh cửa sổ rồi nhảy xuống
Rầm một tiếng, cả người rơi xuống, là đầu tiếp đất trước.
Bên tai truyền đến tiếng xương nứt gãy
Đau chứ, sao có thể không đau
Đằng nào tôi cũng sắp chết rồi, còn sợ đau cái gì nữa.
24.

Không chết được.
25.
Kì lạ thật, đau đớn khiến cho ý thức của tôi ngày một rõ ràng hơn.
Bây giờ chắc là rạng sáng rồi, phần chân đã không còn cảm giác. Khắp người lạnh đến thấu xương, quần áo cũng bị máu nhuộm đỏ rực, chỉ là ban đêm không nhìn thấy được.
Tôi chật vật bò đến cạnh tường rồi vịn tường đứng dậy, dựa vào bức tường lạnh băng, đau đớn trên người khiến tôi hít một hơi lạnh.
Dù sao cũng không có người, mất máu rồi cũng sẽ chết thôi.
26.
…Ý thức dần dần không còn tỉnh táo nữa, toàn thân mềm nhũn, ngẩng đầu nhìn lên, giây phút đó tôi nhìn ánh sáng của bình minh lên tựa như thấy được cái chết trước mắt.
“Tạ Miễn?”
Anh ấy nhẹ giọng gọi tên tôi.
Nhìn rõ rồi, đó là bác sĩ phụ trách điều trị của tôi.
Tính sai mất, hôm nay anh ấy trực ca đêm.
Tôi nhìn anh ấy im lặng không nói, coi dáng vẻ anh ấy có lẽ bị cả người toàn là máu của tôi dọa sợ rồi.
“Là cậu sao Tạ Miễn”
Lòng chán nản, không thèm để ý đến anh ấy.
“Cậu điên rồi! Cậu nhảy lầu ư?!”
Đầu choáng váng, không muốn nói chuyện.
Anh ấy tiến lại gần giúp tôi cầm máu, băng bó, gọi 120.
“Đừng cứu nữa…” Gắng được vài chữ thành tiếng.
“Cậu gắng lên, xe cấp cứu sắp đến rồi”
Hả… Tôi vẫn phải sống tiếp sao? Đừng mà, thuốc đắng lắm…
27.
Bị đưa vào phòng cấp cứu rồi.
28.
Thuốc tê hết tác dụng, cả người đau muốn chết, còn chẳng bằng chết luôn đi.
Lúc mở mắt trời cũng sáng rồi.
“Xin lỗi, khiến anh phải tăng ca rồi…”
Anh ấy lườm tôi.
Là anh muốn cứu tôi đó.
“Vết thương ở trên cổ tay cậu là thế nào?”
“?”
Tôi chợt nhật ra che cổ tay đi, lại phát hiện căn bản không nhấc được nổi tay lên.
Dứt khoát từ bỏ, tôi hỏi anh ấy liệu có phải mình trở thành một người thực vật có cảm giác đau hay không, anh ấy không thèm để ý tôi.
“Vết thương ở cổ tay cậu tôi đã xử lí giúp cậu rồi, đợi đến lúc cậu khá hơn thì tôi dẫn cậu đi gặp bác sĩ tâm lí, mấy tuần này cậu cứ ở lại bệnh viện đi, đừng có để tôi thấy dáng vẻ cậu cả người đầy máu nữa”
Hỏi một đằng mà trả lời một nẻo.
27.
Ngày thứ năm nhập viện, có thể cử động rồi.
28.
Cả người đều đau.
Cắt dây thần kinh cảm giác đau của tôi đi đi.
29.
Gọi điện thoại nhờ người giúp tôi mua hai lọ thuốc giảm đau.
Uống vào là không còn đau nữa.
Giống như lúc bé anh trai tôi thổi vết thương cho tôi vậy.
Thổi một chút là cái đau sẽ bay đi…
Nhưng tôi vẫn đau.
30.
Sống nhờ vào thuốc.
31.
Lâm Hoài, anh bệnh rồi
Có phải em cảm thấy không nuôi nổi anh nữa, anh dễ nuôi sống lắm, thật đó.
Anh xin em đừng không cần anh mà.
32.
Hồi phục chậm ghê, ngực cứ đau âm ỉ.
33.
Mở cửa sổ hít thở không khí mới mẻ, tuần thứ năm.
34.
Tình trạng tốt hơn chút rồi, anh ấy đưa tôi đi gặp bác sĩ tâm lí.
Trầm cảm mức độ nặng.
Trị liệu với thuốc.
Tôi không muốn uống thuốc nữa…
35.
Sắp ra viện rồi! Vui quá
36.
Hôm nay ra vườn hoa phía sau ngắm hoa, thế giới này cũng không phải là không đẹp đẽ như trong tưởng tượng nhỉ
Ngồi trên ghế đung đưa chân, nhìn lên bầu trời
Còn sống thật tốt.
37.
Nhận được thông báo phải uống thuốc cả đời.

38.
Làm thủ tục xuất viện, số dư trong thẻ 1000.
Bác sĩ bảo tôi mua thuốc, tôi chỉ mỉm cười từ chối.
Mua không nổi, nhịn là qua thôi.
39.
Đêm đầu tiên về nhà tính tình xấu vô cùng, ném rất nhiều đồ, sau đó khóc đến thiếp đi.
Tôi gõ cửa phòng bên cạnh.
Anh ấy mở cửa: “Không khỏe à?”
“Không… Cho tôi vay ít tiền, cuối tháng trả anh”
“Cậu làm gì đấy?”
“Mua thuốc.”
40.
Mua thuốc rồi. Một túi đầy thuốc.
Xem ra sau này không cần nấu cơm nữa.
41.
Cái này một ngày ba lần mỗi lần bốn viên, cái này một ngày hai lần mỗi lần hai viên, cái này một ngày ba lần mỗi lần hai viên…
Đếm qua đếm lại, đúng là có thể khiến tôi đủ no rồi
42.
Ra ngoài, chụp rất nhiều ảnh
Sau này tôi bệnh chỉ có thể nằm trên giường còn ngắm được những tấm ảnh này để mà ngây người
43.
Oa hu hu hu hu
Nhìn thấy cô bé đằng kia đáng khóc, lúc lại gần mới biết là kẹo hôm nay mua bị đứa nhóc khác giành mất, tôi cho tay vào trong túi lục một lúc, lấy ra một nắm thuốc.
Tiếc ghê, anh trai lớn cũng không có kẹo ăn.
Tôi quỳ xuống lau nước mắt cho cô bé: “Nín đi nào, khóc là không xinh đẹp nữa”
“Kẹo của em…”
Hình như bé nhìn thấy thuốc trong túi áo tôi, vươn tay liền giật lấy, không để cho tôi chút thời gian phản ứng nào.
Cô bé mở một viên thuốc cho vào miệng, tôi ngăn cản thế nào cũng không có tác dụng, kết quả rất rõ ràng là cô bé nôn ra rồi.
“Anh trai… Anh lừa người, đây không phải kẹo”
“Anh trai cũng không nói đó là kẹo mà”
Cô bé lau nước mắt nhìn tôi: “Anh ơi, vậy đó là gì thế, đắng quá đi”
“Thuốc”
“Anh trai ốm sao ạ”
“Ừ”
“Vậy anh không uống thuốc có được không ạ, thuốc đắng lắm đó”
Tôi xoa đầu cô bé: “Anh trai cũng không muốn, nhưng anh bắt buộc phải uống”
“Thế thôi vậy”
44.
Sắp đến cuối tháng rồi, không có tiền trả nợ.
Mặt dày kéo dài thêm một tuần.
“Không cần trả đâu”
“?”
Tôi ngơ ngác nhìn anh ấy
“Không có tiền thì nói với tôi, đừng ngại”
“Hả? À ừ”
45.
Mời khách, để bác sĩ đến nhà tôi làm khách, hôm nay còn đặc biệc ra ngoài mua thịt!
“Bình thường anh ăn thịt gì thế?”
“Không, anh đến tôi mới mua đó”

Ăn xong tôi và anh ấy ngồi nói chuyện linh tinh.
“Tôi nhớ anh tên là Lí Mục nhỉ”
Ngón tay đang gõ điện thoại của anh ấy ngừng giữa chừng, có chút không biết nên làm sao.
“Ừ.”
“Xem ra trí nhớ của tôi đúng là có vấn đề thật”
“Dạo gần đây cậu gầy đi rồi”
“Có hả?”
Anh ấy nhìn tôi: “Đã bao lâu rồi cậu chưa ăn được một bữa hẳn hoi thế”
“Anh cũng biết mà, tôi không thể ăn đồ bừa bãi”
“Lát nữa tôi cho cậu một cái bảng, cậu cứ làm theo đó thôi, bữa ăn dinh dưỡng không gây hại gì đến cơ thể cậu cả, cậu cả ngày không bổ sung tí vitamin nào, sức khỏe không kém mới là lạ ấy.”
“Được rồi”
Anh ấy đứng dậy về nhà, tôi nhìn hướng cửa ngây người.
Bữa ăn dinh dưỡng à… Tôi sắp chết rồi ăn cũng lãng phí.
“Nhìn gì đấy”
Tôi lấy lại tinh thần, vẫy tay: “Anh quay lại rồi”
“Ừ”, anh ấy đưa tôi một tờ giấy: “Cầm lấy xem đi, sau này ăn theo như thế”
Tôi nhận giấy nhìn qua một lượt.
Ăn không nổi.
“Hay là khỏi ăn đi, dù sao tôi cũng sắp chết, ăn cũng lãng phí.”
“Tạ Miễn!”
Anh ấy đập bàn bật dậy, tức giận nhìn tôi.
“Cậu đừng có ngày nào cũng treo cái chết bên miệng”
Tay sắp nắm chặt đến không còn giọt máu nào nữa rồi kìa.
Anh ấy trầm giọng, lạnh nhạt nói: “Về sau định kì đi đến bác sĩ tâm lí khám đi“
“Không đi, không có tiền”
Một lần đi khám tâm lí hết 800, cả người tôi chỉ còn 1000, giết tôi luôn còn đỡ.
“Tôi nghĩ cách”
“Anh đối xử với tôi tốt thế, có phải anh thích tôi không?”
“… Bác sĩ suy nghĩ cho bệnh nhân rất bình thường”
“Ờm”
Không vui gì cả.
46.
Sau khi anh ấy đi tôi rảnh rỗi không có gì làm đành lướt xem video, có một cái video nói tức giận không tốt cho sức khỏe, không khí con người hô hấp lúc tức giận có thể khiến một chú chuột bạch khỏe mạnh tử vong trong vòng 20 giây.
Đáng sợ quá rồi, may mà tính tình tôi không gắt gỏng quá mức, nghĩ nửa ngày đột nhiên nhớ đến một người, dường như vừa nghĩ đến liền ấn nút gửi đi.
?
Có chuyện này sao?! Anh lập tức đi độc chết hàng xóm cạnh nhà, ngày nào hắn cũng làm cái quái gì kêu ầm ầm cả lên, phiền chết anh rồi, còn thêm lần nào nữa anh trực tiếp cầm dao qua nhà hắn.
Em bớt tức giận đi, có chuyện gì nói với anh, anh giúp em giải quyết, ai bắt nạt em anh đánh tàn phế tên đó.
Nói gì đi, Miễn Miễn
­Tên nhóc này làm cái gì vậy, trêu cho anh hoảng chơi à
…Không phải một tin, là mấy tin liền. Tin nhắn của tôi còn chưa kịp gửi, anh đã nhắn lại mấy tin rồi, tốc độ của lập trình viên đúng là không bì nổi, cách một cái màn hình tôi cũng cảm nhận được sự tức giận
Không ạ, là anh đánh máy nhanh quá, em không theo kịp
­Thế anh nhắn chậm chút
Vâng, anh ít tức giận thôi nhé, tính cách anh nóng nảy lắm đó
Nghe em cả, đừng lo cho anh nữa, cậu ta đối xử với em có tốt không?
Lúc nhìn thấy vấn đề này tôi thất thần một lúc, vẫn tốt hay là không tốt đây…? Không tốt.
Khá tốt ạ
Không bắt nạt em chứ, nếu cậu ta bắt nạt em trai quý giá của anh, anh lập tức lao đến công ty nó giết nó
Bắt nạt rồi, em trai quý giá của anh bị người ta bắt nạt, trong lòng ấm ức nhưng không thể nói cho anh biết.
Không ạ
­Lời trái với lòng.
Anh im lặng mấy phút mới trả lời tôi
Có việc nói cho anh trai biết chưa?
Vâng ~
Tôi ném điện thoại qua một bên, xoay người ngã xuống giường, vuốt lên chiếc chăn mềm mại, tâm trạng tốt lên rất nhiều, anh tôi yêu tôi nhất!
Nhân lúc còn gió hè thì ngủ chút, oi thật.
Nóng nực đến mức khiến người ta thở không ra hơi.
Tôi nói sao nhỉ, mơ thấy Lâm Hoài về nhà đuổi tôi đi.
Người xấu bị đánh còn có một tiếng bép cơ, huống hồ tôi còn chẳng phải người xấu, sao chuyện gì Lâm Hoài cũng không nói với tôi.
Ding ding ding
Bị đánh thức bởi tiếng chuông.
“Alo?…”
“Xuống nhà đi Miễn Miễn”
“Dạ?”
Tôi mở cửa sổ nhìn xuống, vớ tạm bộ đồ rồi lao xuống tầng.
“Anh…”
“Ừ?”
Anh đi đến chỉnh tóc cho tôi, dịu dàng nói: “Sao thế, mới ngủ dậy à?”
Vào cái giây phút nghe thấy giọng nói của anh, đột nhiên khóe mắt tôi ửng đỏ, thứ cảm giác tủi thân không hiểu từ đâu tràn ra trong lồng ngực, vốn là muốn hỏi anh vì sao lặn lội đường xa đến thăm tôi, nhưng tôi vừa mở miệng liền bật khóc.
“Khóc cái gì mà khóc, nín đi, chịu ấm ức rồi à?”
“Không ạ, chỉ là nhớ anh thôi…”
Anh lau khóe mắt tôi, đau lòng nói: “Anh trai đến rồi, sau này cũng không đi nữa”
“Nhưng anh còn phải đi làm mà”
“Làm cái quái gì, không làm nữa”, anh nắm tay tôi dắt đến xe, “Đi, anh trai dẫn em đi ăn bữa ngon”
Lên xe rồi, anh đưa tôi một chai nước, tôi lại cầm chai ngây người, có phải tôi mắc bệnh ngây dại rồi không?
Tôi không muốn ngu ngơ đâu, không muốn biến thành người tư duy chậm chạp, không muốn trở thành người không nhớ được rõ những người xung quanh.
Tôi muốn sống thật khỏe mạnh.
Tôi muốn được sống không chút gánh nặng nào như người bình thường.
Tôi cũng muốn chạy nhảy vui vẻ như bao người, muốn ăn gì thì ăn nấy, muốn làm gì thì làm, nhưng tôi mắc bệnh rồi. Tôi chỉ có thể sống tạm bợ trong cuộc đời tùy thời điểm đều có thể là điểm kết này.
47.
Trên bàn có rất nhiều món tôi thích ăn, nhưng tôi ăn không nổi nữa.
Tôi uống một ngụm nước, bắt đầu ăn vài miếng cơm.
“Đồ ăn không vừa miệng sao?”
“Không ạ”
“Thế sao lại không ăn?”
“Không đói ạ”
“Em nhìn kĩ xem, mấy món này nè”
“…”
Những món này đều rất quen thuộc, hình như là những món trên giờ giấy Lí Mục đưa tôi.
“Anh biết em đang để ý điều gì, đều xử lí cả rồi”
Lòng tôi khẽ dao động, lát sau mới động đũa.
Vào lúc thức ăn vào miệng, tim tôi cũng dừng ngay lúc ấy
Đã lâu lắm rồi chưa ăn.
“…”
Anh nhăn mày, gắp mấy món liền vào bát tôi.
“Đừng dè dặt như thế, anh nhìn mà khó chịu lắm”
“Anh, nếu như có một ngày em biến mất khỏi thế giới này thì làm sao”
“Lôi em về từ thiên đường.”
Khóe mắt anh khi ấy đo đỏ.
Một ngày này, anh tôi tiễn tôi về nhà, nhiều năm như vậy lần đầu tiên ăn bữa no đến thế, anh còn ôm tôi nói tôi gầy đến mức làm người khác đau lòng.
Tôi ôm lấy anh trai, mỉm cười: “Miễn Miễn sẽ sống mà”
“Miễn Miễn nhà chúng ta chớp mắt đã 27 rồi, thành đứa trẻ lớn rồi”
“Anh, em cũng sắp lập gia đình rồi”
Tạ Miễn, cậu phải sống, cậu bắt buộc phải sống.
Cậu không thể cứ không cam tâm như thế mà chết.
Anh cho tôi một tấm thẻ không hạn mức, bảo tôi giữ lấy mà dùng, nếu là trước kia tôi sẽ từ chối, nhưng tôi phát hiện mình không còn lựa chọn nào nữa. Nếu như không có tấm thẻ này tôi sẽ chết, bỗng nhiên tôi nhớ đến Lâm Hoài cũng từng cho tôi một tấm thẻ, có điều thẻ em ấy đưa tôi đã bị khóa rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.