Bệnh Nặng Quấn Thân

Chương 5: Tôi nên làm thế nào để khuyên cậu ấy về nhà



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

48.

Hôm nay Giang Lân lại đến rủ tôi đi chơi!

Tôi vui vẻ chạy xuống tầng lao vào lòng anh, mừng rõ gọi anh trai

Anh nói hôm nay đến bờ biển chơi.

Tôi ngồi ở ghế sau hỏi: “Anh ơi, anh không bận sao”

Anh cười tươi nhìn tôi qua kính chiếu hậu: “Dành nhiều thời gian cho em chứ”

“Vâng!”

Ở bên em nhiều vào nha, chẳng còn được mấy ngày nữa đâu.

49.

Đến trưa rồi.

Nhìn cả một bàn đầy đồ ăn, vậy mà tôi lại không hề vui vẻ.

Bên tai là tiếng Giang Lân đang mắng.

Tôi cúi gằm đầu không dám nhìn anh.

“Anh… Em sai rồi”

“Em sai rồi thì có tác dụng gì? Nếu như hôm nay anh không nhìn thấy có phải em cũng không muốn nói cho anh biết không?”

“…”

Vừa ban nãy lúc tôi vén tay áo lên, nụ cười của anh trai chợt ngưng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm cổ tay tôi.

Tôi vội vàng kéo áo xuống, giấu tay ra sau người, chuyển chủ đề: “Món này hình như khá ngon đó”

“Tay em bị sao vậy”

“Tay em vẫn ổn mà”

“Vết thương trên cổ tay”

Anh đứng dậy nắm lấy tay tôi, vén tay áo lên trên, hỏi: “Chuyện gì đây”

Tôi chỉ có thể giấu lòng nói không cẩn thận cứa phải.

Anh không tin, cao giọng, hét đến nỗi tai tôi ong ong, đầu cũng hơi choáng. Nếu không phải anh nắm chặt tay tôi, giây sau có lẽ tôi đã ngã trên đất rồi.

“Em nói với anh đây là không cẩn thận cứa phải à? Nhiều vết thương như thế mà em nói với anh là em không cẩn thận?”

“…”

Sau đó là cảnh vừa rồi.

“Anh biết em sẽ không tự sát mà không có lí do gì, em nói cho anh là vì ai”

Không biết nữa.

Có thể là do không gánh chịu nổi số tiền thuốc tiền viện đắt đỏ, cũng có thể là do áp lực to lớn đến từ cuộc sống.

Không nhớ đến em ấy nữa, giờ chúng tôi chả liên can gì.

“Lâm Hoài đúng không”

Tôi cắn chặt răng, vẫn không dám nhìn anh.

“Em nhìn anh xem nào!”

Anh xoay đầu tôi qua, ép tôi phải nhìn vào mắt anh.

“Em chột dạ rồi”

“Em không hề…“

“Em thẳng thắn nói anh biết, hai đứa làm sao rồi”

“Không sao cả, chỉ là em ấy đi công tác, nhớ em ấy quá thôi”

“Em nói dối.”

“Em không có”

Tôi muốn thoát khỏi sự ép buộc của anh, anh lại càng giữ chặt, lực tay của anh quá mạnh, chỗ cổ tay tôi bắt đầu đau nhức.

“Hai ngày trước anh thấy cậu ta và một người khác ở cạnh nhau, anh cho rằng đó là em nên không quan tâm. Bây giờ em lại nói cậu ta đi công tác, sao hả, cậu ta ngoại tình à?”

“…”

“Người kia nhìn rất giống em, tí nữa thì anh đã nhận nhầm”

“Đến cả anh cũng thấy rồi ư…”

Tôi tự giễu: “Em chẳng qua chỉ là đồ thay thế mà thôi, em ấy chưa từng yêu em, tình cảm cho em kia cũng chưa từng thuộc về em”

Em ấy sắp đá em rồi.

“Anh đi tìm cậu ta”

Anh buông tay tôi liền tính đi mất. Lần này đổi thành tôi kéo tay anh.

“Anh, đừng đi. Kết thúc chỉ là chuyện sớm muộn thôi”

“Em cam tâm nhìn thế sao? Em đừng cản anh, anh phải đi tìm cậu ta hỏi cho rõ”

Tôi không cam tâm, nhưng tôi cũng hết cách rồi. Em ấy lại lần nữa hất tay tôi ra, tôi tự biết mình không đuổi kịp em ấy, mà tôi lại chẳng thể ngồi im không làm gì, phút chốc tất vả những cảm xúc hoảng sợ và căng thẳng đều không ngừng tuôn ra trong đầu tôi.

Anh không được đi tìm em ấy

Anh không thể đi tìm Lâm Hoài được

Em ấy sẽ càng ghét em

Đầu như hỏng mất, tôi lao đến nói với anh: “Em sắp chết rồi, nhiều nhất cũng chỉ một năm nữa thôi”

Anh, anh đừng đi tìm em ấy…

“Em lừa anh thôi, bệnh của em nghiêm trọng hơn rồi”

Tôi sợ anh không tin, bèn lấy ra toàn bộ thuốc trong túi đặt lên bàn, giống như phát điên lên mà nói: “Anh nhìn đi… Em thật sự sắp chết rồi”

“Anh đừng đi tìm em ấy…”

Tôi không biết sau đó xảy ra chuyện gì nữa, chỉ nhớ người anh trai ôm lấy tôi đang run rẩy, mà tôi chỉ lặp đi lặp lại một câu “Em sắp chết rồi, anh đừng đi tìm em ấy.”

50.

Tôi tỉnh dậy ở trên giường, bây giờ đã là chập tối.

Trong nhà không một bóng người.

Lẽ nào tất cả chỉ là một giấc mơ ư?

Tốt nhất chỉ là mơ thôi.

51.

Rảnh rỗi không có gì làm bèn đăng nhập weibo đã bỏ trống gần ba năm. Trong chốt lát điện thoại lag kinh khủng, vô số thông báo ồn đến đau cả đầu.

Liếc mắt nhìn qua một lượt, đa số đều là lời mời từ các xí nghiệp lớn, muốn mời tôi đến công ty họ làm việc.

[Kính gửi ngài Tạ Miễn, công ty chúng tôi chân thành mời ngài đến công tác. Không cần thực tập, trực tiếp vào làm chính thức, ở chỗ chúng tôi ngài có thể đảm nhiệm thẳng chức vụ quản lí, tiền lương trăm vạn một năm, hy vọng ngài có thể suy xét.]

[Kính gửi ngài Tạ Miễn, công ty chúng tôi kính mời ngài đến đảm nhiệm kế hoạch cho hạng mục mới của công ty, hi vọng ngài có thể đồng ý.]

[Kính gửi ngài Tạ Miễn…]

Không hứng thú.

Tôi là ai nhỉ? Vì sao bọn họ đều mời tôi đến công ty làm việc?

Tôi lướt lại weibo cũ.

Ồ, tôi là kiến trúc sư số một quốc gia.

Bố cục của khu này là do một tay tôi thiết kế mà thành, chưa được bao lâu thì đã ở kín rồi.

Tôi của trước kia đỉnh thật.

52.

Buổi trưa đi ra ngoài có qua một cửa hàng, đằng sau cửa kính đặt rất nhiều hộp nhỏ

Tôi ngẩng đầu, phía trên viết chữ tang.

Hộp tro cốt à…

53.

Sự thật là Giang Miễn cũng chết rồi, một người chết ở mười năm trước một người chết vào mười năm sau.

Tôi âm thầm thở dài trong lòng, mẹ à, cho dù có sửa họ* thì tử thần ác độc vẫn tìm đến con thôi

*ở đây giải thích một chút về vấn đề sửa họ, tác giả có nói là mẹ của Miễn Miễn tin huyền học, nên sửa họ thành “Tạ”, cảm tạ trời đất (chi tiết ở ảnh dưới, tớ đã hỏi kĩ lúc viết kịch bản KTT)



Mọi người đều nói tính của tôi giống mèo, mèo có chín cái mạng, nhưng tôi không phải là mèo, tôi là người.

Tôi chỉ có một mạng.

Em ấy không yêu tôi.

54.

Không chịu chết tâm còn gọi cho Lâm Hoài một cuộc điện thoại nữa, em ấy bắt máy rồi, nhưng đầu bên kia lại không phải giọng của em ấy.

“Alo? Có việc gì không?”

“… Gọi nhầm rồi ạ.”

Tôi cúp máy, cả người đều đang run rẩy.

Từ khi nào tôi trở thành như thế này vậy, rõ ràng tôi không phải là một kẻ hèn mọn tột cùng trong tình yêu như thế.

Tôi hiểu rồi, do hôm nay tôi chưa uống thuốc.

Tôi ngồi trên sofa, đổ thuốc lên mặt bàn. Hoàn toàn không để tâm đến lời dặn dò của bác sĩ, bên cạnh đặt một chai nước, cầm lên uống một ngụm

Vẫn đau.

Lấy thêm hai lọ thuốc giảm đau nữa.

Sắp đau đến chết rồi.

Trong miệng nôn ra toàn là máu, cổ họng như bị thuốc đầy đến xước ra.

Vẫn là chết thì tốt hơn.

Chết rồi thì mọi thứ đều được giải thoát, chết rồi thì mọi chuyện đều kết thúc, không cần phải uống những thứ thuốc khiến người ta thấy ghê tởm này nữa, không cần phải đến căn phòng tư vấn tâm lí làm người ta chán ghét nữa.

Bác sĩ ở đó hết lần này đến lần khác vạch vết thương của tôi ra, hết lần này dến lần khác đâm dao vào tim tôi, cuối cùng là nói rằng tôi phải đối mặt với nó.

Tôi mở bình ga trong bếp lên, yên lặng đợi cái chết.

55.

Lại bị cứu rồi.

Tôi xin anh đấy, đừng cứu tôi nữa, tôi thật lòng cầu xin anh

Tôi nói với Lí Mục đứng cạnh mình.

“Cứu người là nguyên tắc của tôi”

“Tôi không muốn phá vỡ nguyên tắc của anh, tôi chỉ muốn anh buông tay thôi, mắt nhắm mắt mở để cho tôi chết đi”

“Lát nữa tôi dẫn cậu đi rửa dạ dày”



56.

Nằm trên giường bệnh đau đến lăn qua lộn lại.

Đau…

Không muốn tìm cái chết nữa.

57.

Sức khỏe ngày một yếu đi, dạ dày cứ đau nhói từng cơn.

Tôi hỏi anh ấy, có phải nhân lúc tôi không chú ý, khi rửa dạ dày đã nhét vào trong đó một con dao hay không?

Đau đến sắp không thở nổi nữa rồi.

Anh ấy lấy cho tôi ít hoa quả, táo gọt vỏ cắt thành miếng nhỏ đưa đến bên miệng tôi, tôi quay đầu đi không để ý anh ấy.

Dạ dày vẫn đau đến thắt lại.

Đây là ngục giam đúng không… Cửa sổ cũng toàn là song sắt

58.

Tiếp tục trị liệu với thuốc.

59.

Nhân lúc bọn họ không chú ý tôi đã chạy khỏi viện, tôi muốn về nhà.

Tôi sắp bị họ dày vò đến người không ra người, quỷ không ra quỷ rồi.

60.

Thay bộ quần áo mới, một là vì để trốn thoát khỏi Lí Mục, hai là vì không muốn để Lâm Hoài nhận ra tôi.

Tôi lại đến quán trà nọ, lại là bóng hình quen thuộc ấy.

Phần nhiều là yên lòng, đến cả cảm xúc đau thương hay sự không cam tâm đều không còn nữa rồi.

Có vẻ đợt này tôi cũng chỉ còn lại một tuần nữa thôi, giác quan thứ sáu của tôi trước giờ vẫn rất chuẩn.

Lần này, tôi ngồi cạnh Lâm Hoài, chỉ cách một tấm kính.

Tôi chỉ gọi một cốc nước trà.

Ánh mắt thi thoảng nhìn sang em ấy, em ấy cảm thấy có gì đó không thích hợp cũng nhìn qua.

Oa, đáng yêu ghê

Tôi hướng mặt về phía cửa kính ngả đầu dựa, chẳng mấy chốc đã ngủ mất.

“Anh có thể quay qua bên kia ngủ không, hoặc là úp mặt lên bàn? Anh thế này tôi rất không thoải mái”

“Xin lỗi”

Tôi đeo khẩu trang nên em ấy không nhận ra tôi, tôi nhìn mặt em ấy chăm chú, em ấy vừa mở miệng tôi liền úp mặt lên bàn ngủ mất. Sợ rằng sẽ chết ở đây, trước khi ngủ tôi còn phải cài báo thức.

“Có bệnh”

Uầy? Nói đúng rồi.

Khá ổn đấy chứ, trước khi chết Lâm Hoài còn nói chuyện cùng tôi.

Tỉnh rồi, bị Lâm Hoài vỗ tỉnh đấy.

“Này! Anh làm gì thế Hoài, dọa khách thì phải làm sao?”

“Quý ngài này, báo thức của ngài reo bốn lần rồi, chúng tôi sợ làm trễ việc của ngài nên mới gọi ngài dậy”

“? Kêu bốn lần sao”

“Đúng vậy”

“Ngủ như chết ấy, kêu bốn lần còn không biết”, Lâm Hoài lẩm bẩm.

Đúng là sắp chết rồi, kêu đã bốn lần mà tôi đều không nghe thấy gì.

Tôi đứng dậy đi ra ngoài, quay về phía sau nhìn một lần nữa. Sao người đó nhìn tôi trông giống như đã đạt được âm mưu gì đó thế? Cậu ấy sao có thể biết được tôi là ai.