61.
Về nhà thay bộ đồ mới, áo khoác màu trà cùng áo trắng bên trong, mặc quần dài màu trắng gạo.
Vừa muốn yên tĩnh ngắm cảnh, điện thoại tôi liền nhận được một tin nhắn ẩn danh. Nhìn thấy dòng chữ trên đó tay tôi trở nên run rẩy
Hóa ra bọn họ kết hôn rồi.
Tôi nhìn chăm chú vào nhẫn trên ngón áp út của em ấy, sự thê lương thấm từng chút một và rồi tràn ra khỏi trái tim
Vì sao…
Lâm Hoài, anh muốn nghe chính miệng em nói cho anh biết, rốt cuộc là bởi vì sao, tám năm, tròn tám năm trời, tình cảm của anh đều chỉ là đá ném lướt qua mặt hồ* thôi sao?
*đá ném lướt qua/trên mặt hồ (thành ngữ tục ngữ): ý chỉ một việc bỏ ra quá nhiều công sức, tiền bạc và tinh thần nhưng cuối cùng chẳng có một chút tác dụng, kết quả gì
Gọi một cuộc điện thoại, người bắt máy điện thoại vẫn là cậu ấy.
—Tôi muốn tìm Lâm Hoài
—Tìm anh ấy làm gì? Ảnh còn không đủ rõ ràng à?
—Là cậu?
—Tôi đó, anh còn khoe mẽ điều gì nữa đây, người anh ấy thích là tôi, không phải anh, tôi khuyên anh nên từ bỏ đi thôi, tháng sau chúng tôi mở tiệc đính hôn rôi, hi vọng anh có thể đến nha.
—Đợi đã! Tôi gặp Lâm Hoài!
Đầu bên kia không nói thêm lời nào, trực tiếp cúp máy.
Tôi gọi lại lần nữa, không gọi được, tin nhắn cũng không gửi nổi. Có lẽ tôi bị chặn số rồi.
Dứt khoát không làm thì thôi, làm thì làm hẳn, tôi đi đến công ty.
Lễ tân thấy tôi có chút mông lung: “Ngài Tạ, không phải ngài không đến sao”
“Thế à, Lâm Hoài đang ở đâu”
“Phòng làm việc tầng ba ạ:
Tôi tiếp tục leo thẳng lên tầng ba, chưa vào cửa đã nghe thấy tiếng của người đó và Lâm Hoài.
Tôi đẩy cửa, chào đón tôi là ánh mắt kinh ngạc của Lâm Hoài, tôi đi về phía người đó.
Ánh mắt của cậu ấy rất hung dữ, hai người chúng tôi rõ ràng không quen không biết, cậu ấy cướp đi người bên tôi còn nhìn tôi hung dữ như thế.
“Lâm Hoài, đây là chuyện gì.”
Phẫn nộ đến đỉnh điểm thì sẽ trở thành bình thản.
Em ấy nhăn mày, đáp: “Như anh thấy đấy, người tôi thích…”
“Anh biết, người em thích luôn là cậu ấy, anh từ trước đến giờ luôn là kẻ thay thế cho cậu ấy. Em đã thích cậu ấy từ cấp ba rồi.”
“Sao anh biết được?”
“Em thật sự cho rằng giấy có thể gói được lửa ư? Em quá coi thường anh rồi đấy”
“Sao không giải thích với anh”
Tôi đập tay xuống bàn, tức giận nhìn em ấy. Em ấy lại không để ý tôi.
“Lâm Hoài, anh đang hỏi em đấy, tại sao em không giải thích với anh”
“Chả có gì để giải thích cả“
“Không có gì? Anh ở bên cạnh em tám năm, cuối cùng thành thứ gì? Em nói với anh anh là đồ thay thế sao?”
“Đúng.”
“Lâm Hoài, em và cậu ấy đúng là chơi anh một vố lớn đấy”
Tôi nhìn về phía người đó, cố nặn ra vẻ mặt mỉm cười, hỏi: “Cậu tên là gì?”
“Giang Miễn”
“Giang Miễn à? Cùng tên khác họ.” Tôi vỗ tay: “Đúng là sếp lớn Lâm, suy tính không tồi”
Người bắt đầu thấy đau, đau đến tận xương.
Tôi nhẫn tâm nói: “Lâm Hoài, em tự coi vị trí của mình trong tim anh quá lớn lao rồi, anh từ lâu đã không còn yêu em nữa”
Em ấy đột nhiên bật dậy khỏi ghế bành: “Anh nói cái gì?! Anh phản bội tôi?”
“Anh không điên rồ như em, còn tìm một người giống y hệt anh để thay thế anh”
Em ấy không nói gì nữa, Giang Miễn ở đằng sau cúi người hôn lên mặt em ấy, giống như đang tuyên bố chủ quyền.
“Lâm Hoài”, tôi gọi em ấy.
“Chúng ta chia tay đi”
Tôi không quay đầu lại nữa, đi ra khỏi công ty.
Lâm Hoài, em còn chưa hiểu sao, người muốn đi không phải anh, người muốn chia xa cũng không phải là anh.
Là em.
62.
Hôm sau tôi đi tìm Giang Miễn, đúng lúc Lâm Hoài không ở đó.
Cậu ấy nhìn thấy tôi thì ngây người giây lát, sau đó dùng giọng điệu trào phúng nói: “Có việc gì?”
Tôi chẳng để tâm, đáp: “Cậu có hận không, cho dù không yêu tôi thì em ấy vẫn ở cùng tôi, mỗi tối đều sẽ về nhà, nhưng cậu thì sao, cậu luôn miệng nói em ấy thích mình, sao, em ấy từng ngủ với cậu chưa?”
Cậu ấy tức đến nói không lên lời.
Cây do tôi vun trồng dựa vào đâu lại không cho tôi đứng bóng, cây của tôi sao lại phải vì cậu mà cắt bỏ cành lá của mình, sức cùng lực kiệt cũng phải hướng về phía cậu
Cậu ấy nói Lâm Hoài đã hết yêu tôi lâu rồi, ở bên tôi chỉ là vì tìm một lí do mĩ miều để đá tôi đi mà thôi.
Tôi tin rồi, lần này đến lượt tôi lặng người.
63.
Trên đường về nhà tôi mua hai thùng bia, về tự mình cạn.
Người giống như tôi đã bị nêu rõ ràng là cấm rượu bia, nhưng mà tôi muốn chết.
Uống đến say mèm, trái tim đau giống như bị cứa từng nhát dao.
Chai rượu vỡ rơi đầy đất, có người gõ cửa, tôi không để ý đến, tiếp tục uống.
Một chai lại một chai, nôn rồi lại tiếp.
Hơi men rượu làm tê liệt thần kinh của tôi, tôi nhỏ giọng gọi tên em ấy.
Cửa phòng bỗng nhiên bị đạp ra. Không đúng, rõ ràng tôi đã khóa cửa rồi…
Người ấy sốt ruột túm lấy cánh tay tôi, nhưng tôi cứ ngồi bất động trên nền đất.
Sao trên trời ngày càng sáng.
Hả? Em nói gì cơ, em yêu anh à? Đừng kể chuyện cười chứ
Tôi coi người trước mắt mình thành Lâm Hoài, người ấy nói tôi ngồi lên giường tôi lập tức đứng dậy đi về giường ngồi, người ấy nói tôi đặt chai rượu xuống, tôi ném chai rượu sang một bên, lao vào trong lòng người ấy.
“Lâm Hoài… Không phải anh muốn đi đâu, là em không cần anh mà”
Người ấy lại không nói chuyện nữa.
“Lâm Hoài, em ốm rồi sao, em quát anh hai tiếng liền không nói chuyện với anh nữa, anh đi lấy thuốc cho em nhé”
Tôi buông người ấy ra đi đến lục ngắn kéo, người ấy nói tôi uống say rồi.
Tôi cười trả lời người ấy: “Nào có, anh tỉnh táo lắm”
“Tôi là Lí Mục”
“…”
Tôi tự cười nhạo mình: “Sao đây, lại muốn bắt tôi đến cái nơi người không ra người quỷ không ra quỷ à?”
“Nơi đó có thể chữa bệnh cho cậu”
“Nhưng tôi không muốn”
“Cậu bắt buộc phải chữa“
“Không có tác dụng gì đâu, sống chẳng được mấy hôm nữa”
Anh ấy nắm lấy cánh tay tôi, đưa tôi đến bệnh viện.
64.
Không muốn chữa bệnh nữa…
Gọi điện thoại cho cảnh sát
65.
Cảnh sát nói những điều này đều là vì muốn tốt cho tôi
Muốn tốt cho tôi thì để tôi chết đi.
Để Lâm Hoài đến thăm tôi cũng được…
66.
Anh trai tôi đâu rồi?
Vỗ chăn của mình.
À, ngày hôm đó anh tôi có việc phải về công ty rồi
67.
Chăn ở bệnh viện cứng ghê, muốn về nhà quá
68.
Bên ngoài đang cãi nhau, phiền thật
69.
Có người xông và rồi, trong tay cầm dao
Náo loạn bệnh viện à?
Tôi mặt không cảm xúc nhìn hắn ta, xoay người đi.
Chẳng liên quan gì đến tôi cả.
70.
Có lẽ là nhìn tôi dễ bắt nạt, hắn ta lao đến chỗ tôi lôi tôi từ giường xuống, con dao kia kề vào cổ tôi, đám người ngoài cửa cũng xông vào.
“Anh muốn làm gì?!”
“Làm gì ư, lũ lang băm các người, có bệnh cảm mà cũng không chữa được!”
Nom kiểu này chắc coi tôi thành con tin rồi.
“Đại ca, anh đối xử với tôi tốt chút, trên tay tôi còn có kim” Tôi nhỏ giọng nói.
Cũng chả biết hắn ta nghe thấy hay không, chỉ thấy hắn cười lạnh, nói với đám người: “Nếu như bệnh viện này của mấy người gặp sự cố, có phải sẽ không còn ai thèm đến nữa không, ha ha ha”
Ngay lúc ấy có thứ lạnh ngắt lướt qua cổ tôi.
71.
Cảnh sát bắn một phát súng trên mũi hắn ta, hắn ngã xuống, tôi cũng ngã xuống.
Cứ chết thế này có hơi tiếc, vẫn cảm thấy nhát đao đó chưa cứa đến động mạch.
Đừng thế chứ…
Không có tí kiến thức y học thì còn giết người thế nào.
72.
Chính xác là không cứa vào động mạch, lại vào ICU lần nữa
…Phòng theo dõi bệnh nguy kịch này dễ vào thế à?
Có điều đúng là hơi khó chịu thật
Tôi nghe họ nói rằng tôi trúng độc, thuốc độc mãn tính.
Lí Mục nói tôi uống rượu rồi, trong lúc mơ hồ tôi thấy bọn họ đều đang quay đầu nhìn mình
Uống rượu thôi mà, giải sầu.
Còn về cái thuốc độc kia… Tôi cũng chả biết được là ai làm, dạo gần đây tôi có ăn gì đâu, di chứng của thuốc à?
Bỏ đi bỏ đi, chẳng phải quan tâm nữa
Chỉ là phòng bệnh này hơi bí bách, ba mặt đều là tường, chỉ có mỗi một mặt là kính.
Cứ thế đến phong cảnh cũng chả ngắm được nữa
Tự mình cả, trách ai đây?
73.
Tim suy kiệt, nhịp tim quá nhanh, khát vọng sống rất ít ỏi.
Ngày mai làm phẫu thuật trợ tim*.
*sent mạch vành
74.
Đặt một sent vào tim đã rất nguy hiểm rồi, tôi đặt một lần ba cái.
“Xem tình huống thế nào, nếu không ổn vẫn phải đặt thêm”
75.
Hơi buồn ngủ…
Tôi mở mắt, có vẻ đang trong phòng phẫu thuật
Ánh đèn chiếu thẳng làm tôi không mở mắt được lâu
Đột nhiên nghe thấy âm thanh cảnh báo của dụng cụ bên người, bác sĩ tay chân bận rộn không biết lại đang làm gì với tim của tôi
“Đừng ngủ, Tạ Miễn”
Có người gọi tôi.
“Lỡ như cậu ta nhầm lẫn thì sao”
“Nếu như người cậu ta yêu từ đầu đến cuối đều là cậu thì sao”
“Chăm sóc bản thân tốt vào, còn tìm được toàn bộ đáp án mà cậu muốn biết”
…
Không tốt lên được đâu.
Có người khỏe mạnh, lại chẳng muốn sống
Có người đoản mệnh, lại chỉ muốn sống
Tôi là kiểu thứ hai, tôi muốn sống lại chẳng có mạng để mà sống, cuộc đời tôi đã định sẵn là đoản mệnh.
Tôi đem tặng quãng thời gian sán lạn nhất đời mình cho em ấy, nhưng tiếc rằng em ấy không coi trọng.
Tôi lại không thể hận, trên người em ấy có thanh xuân của tôi, đó là toàn bộ những gì tôi nương nhờ vào
Lâm Hoài, tự dưng anh muốn sống tiếp, anh muốn để em yêu anh
Tôi nghĩ, nếu như chúng tôi có thể bắt đầu lại, nhất định tôi sẽ gặp em ấy vào mười mấy năm trước, như vậy thì người em ấy yêu sẽ là tôi, em ấy sẽ yêu tôi mười mấy năm mà không phải là người có dáng vẻ trông giống tôi kia.
Tôi muốn buông bỏ em ấy, nhưng tôi cũng muốn ngay từ khi biết yêu thì người em ấy nói thương là tôi
76.
Cứ thế này tôi sắp mua được cả nhà ở bệnh viện rồi, bác sĩ nói tôi quá yếu ớt, tôi đeo mặt nạ dưỡng khí mỉm cười.
Lại một kim đâm vào cánh tay.
Hôm nay Lí Mục đến thăm tôi, anh ấy hỏi tôi
“Không ai quản cậu sao?”
“Không có.”
“Người yêu cậu đâu?”
“Chia tay rồi”
“Còn người nhà?”
“Không ở đây”
“Gọi họ đến đi chứ”
“Bọn họ bận lắm, tôi có thể chăm sóc bản thân mà”
Anh hơi bực: “Cậu đã thế này rồi còn chăm sóc bản thân kiểu gì”
“Qua ngày là được”
77.
Chỉ còn mấy tháng nữa là sang năm mới rồi, tôi muốn xem pháo hoa!
Tôi đã lớn thế này rồi, chắc không còn được nhận tiền mừng tuổi nữa
Nếu như là trước kia chắc chắn Lâm Hoài và anh tôi sẽ cho tôi, họ nói tôi mãi mãi ba tuổi
Tiếc là năm nay không nhận được nữa
Bỗng nhiên nhớ về lúc chúng tôi còn ở bên nhau, khi ấy tôi cũng chỉ là đứa nhỏ mới đầu hai
Thời gian trôi nhanh thật
78.
Từ khu bệnh nguy kịch chuyển về phòng theo dõi, lại từ phòng theo dõi chuyển về phòng bệnh thường.
Một đêm nọ có người đến mang hoa quả cho tôi, tôi mở mắt nhìn thấy một bóng hình quen thuộc vô cùng.
Tôi dò hỏi: “Lâm Hoài à?”
Động tác em ấy khựng lại, quay người muốn đi.
“Ở lại với anh lần cuối đi”
Giọng nói khản đặc. Tôi nặn ra một nụ cười túm góc áo em ấy
Đừng để tay anh buông ra nữa, xin em đó… Anh sắp chết rồi, em nhìn về anh một chút thôi.
Trời đã vào đông, trái tim em ấy lại lạnh như vậy, tôi có ủ thế nào cũng chẳng thể ấm lên.
Em ấy im lặng không nói lấy một lời, trong ánh mắt vương chút nét u buồn, chớp mắt đã tan mất.
Em ấy cầm lấy tay của tôi hất sang bên cạnh, đi thẳng khỏi phòng bệnh không thèm ngoái đầu.
“Lâm Hoài…”
Tôi gọi tên em ấy, em ấy không để ý đến tôi.
Tôi nằm trên giường bệnh nhìn trần nhà xám xịt, nhủ thầm: Lâm Hoài, nhìn anh đi, đến giường anh cũng không xuống nổi nữa, anh thật sự bệnh sắp chết rồi.
Cảnh này giống y hệt với nữ phụ trong bộ phim nhàm chám nọ.
Tôi vẫn nhớ dòng lệ nơi khóe mắt cô khi ấy, giọt nước mắt chứa đựng tất cả yêu thương cùng tình cảm của cô ấy.
Sau cùng bị gió thổi bay, không ai thấu hiểu.
Cho rằng là mình đau lòng người khác, thật ra là đang tự kể về bản thân.
Nghe không hiểu cũng không sao, tôi cũng chẳng muốn hiểu.
Tôi cũng đâu muốn làm kẻ thay thế, tôi cũng đâu muốn chết.
Còn một tháng nữa là sang nắm mới rồi
Buộc mình xuất viện thôi.
79.
Sắm ít đồ tết, đổi bộ quần áo mới
Trong nhà đều bám bụi rồi
Chúng tôi ở trong cùng một thế giới, sống dưới cùng một bầu trời xanh, hưởng thụ cùng một ánh mặt trời, tôi nhớ người nhưng người lại quên tôi.
80.
Nghe nói em ấy và cậu trai đó kết hôn rồi, đãi tiệc mời rất nhiều người.
81.
Trong lòng khó chịu, lại không nhịn được uống thuốc
Đã thành ỷ lại rồi, không có thuốc tôi không sống nổi.
82.
Rảnh không có gì làm, mua cho chính mình một mảnh đất xây mộ.
83.
Đếm ngược giao thừa
Còn 5 ngày nữa
84.
Năm, bốn, ba, hai, một
Chúc mừng năm mới!
85.
Đoán xem tôi đang ở đâu
Tôi ở phòng bệnh.
Ông trời không muốn tôi được đón năm mới tốt lành
86.
Ngày giao thừa tôi nhận được thông báo bệnh tình nguy kịch.
Tình huống lần này khẩn cấp, bắt buộc người nhà kí tên.
Nhưng người nhà của tôi đều ở nơi khác.
Lúc này bên ngoài kia chắc đang bắn pháo hoa rồi nhỉ, muốn xem quá…
Quần áo tôi mới mua chưa mặc đưa mấy bữa lại phải chuyển sang đồ bệnh nhân rồi.
Tiếc ghê tiếc ghê
87.
Tôi ép mình mở một bên mắt nhìn bác sĩ ở bên ngoài.
Họ cầm điện thoại gọi cho người liên hệ đầu tiên trong máy tôi, nhưng người ấy không bắt máy.
Người liên hệ đầu tiên của tôi hình như là Lâm Hoài.
Bọn họ lại gọi cho một số khác, bên kia rất nhanh đã bắt mắt, xem chừng đó là anh tôi nhỉ
Nhưng anh tôi phải đi từ nơi xa như thế về, đến lúc đó tôi đã chết mất rồi.
Lãng phí mấy tiếng đồng hồ đến nhìn một người chết ư?
Cả người chẳng có chút sức nào…
Lí Mục đang nhìn tôi sao?
Tức không, cứu tôi biết bao nhiêu lần đều không thể cứu được
Anh ấy quay đầu sang hướng khác.
Tiếp đó mọi người đều đi cả.
Đừng mà, năm mới mọi người lại để tôi một mình trong phòng bệnh ngột ngạt tối tăm này
Tôi sẽ buồn đó
Giữ lại chút sức, lát còn làm việc lớn!
88.
Sắp hai giờ đồng hồ rồi… Ý thức có chút mơ hồ.
Tiền thuốc và viện phí của tôi lần trước hình như đã gần 100 vạn, không muốn trở thành gánh nặng…
Tôi cười khổ nhìn Lí Mục bên ngoài cửa, vươn tay tháo mặt nạ dưỡng khí xuống, tiếp đó là tất cả những thiết bị y tế tôi có thể chạm đến.
Ngoài cửa có người chạy vào, anh tôi ư?…
Anh… đến trễ rồi
Anh sốt ruột nhìn tôi, đột nhiên đẩy hết mọi người ra lao vào phòng bệnh: “Miễn Miễn! Miễn Miễn!”
Anh vươn tay đeo mặt nạ dưỡng khí lên cho tôi, nhưng mọi thứ đều không còn kịp nữa.
Tôi chìm vào giấc ngủ dài kể từ đêm này.
Rời đi trong khung cảnh nhà nhà sáng đén, vào ngày mà tiếng cười nói vui vẻ ngập tràn khắp chốn.
Trước khi chết tôi lại nghe thấy tiếng của người khác, người ấy gọi tôi là Giang Miễn.
Hóa ra tên tôi là Giang Miễn sao
Chẳng trách tôi và anh trai lại không cùng một họ.
89.
Bệnh nhân trong phòng theo dõi bệnh nguy kịch – Tạ Miễn từ trần vào đêm giao thừa. Cấp cứu 90 phút không thành công, qua đời.
90.
Chẳng trách mọi thứ đều trùng hợp như vậy, tôi và em ấy học cùng một trường cấp ba, tôi và người em ấy yêu cùng rời đi một khoảng thời gian, chúng tôi đều thích chơi bóng, chúng tôi rất giống nhau, tên của chúng tôi y hệt.
Lúc biết chân tướng tôi nhất thời không biết đối mặt với Lâm Hoài thế nào
Em đúng là tên ngốc đó Lâm Hoài, muốn trách em lại không nỡ, đừng bị tình yêu che mờ mắt nữa, nhìn về phía trước mà bước tiếp. Đi về nơi có tương lai sán lạn tuyệt vời.
Giang Miễn mà em yêu chết rồi, Tạ Miễn bị em hiểu nhầm là kẻ thay thế cũng chết rồi
Em từng nói Giang Miễn là ánh sáng của em, vào lần đầu tôi được đưa vào phòng theo dõi bệnh nguy kịch thì đã biến thành mặt trăng rồi, chỉ còn tồn tại trong bóng tối.
Em gặp lại ánh sáng của mình một lần nữa, chỉ có điều đó không còn là ánh ban mai rực rỡ, mà là ánh đèn dẫn đường phòng lạc trong đêm tối
Em mang theo ngọn đèn đó đi rất lâu rất lâu, bỗng nhiên có một ngày em bắt gặp một người rất giống ánh sáng của mình, vì thế em vứt bỏ đi ánh đèn bầu bạn sớm khuya, nhớ được ngày rạng lại lãng quên đi đêm tối
Mặt trời và mặt trăng không thể cùng nhau mọc lên
Giống như Hậu Nghệ bắn mặt trời, tôi chính là mặt trời thứ chín bị bắn hạ kia.
Phải may mắn biết bao, người vốn nghĩ không thể gặp lại được nữa lại để em bắt gặp rồi, chỉ là ngọn đèn này thắp sáng trong đêm tối đã quá lâu, mà mãi mãi chẳng đợi được người ấy của mình, đến cuối cùng đ cháy sạch cả một đời.
—Hết chính truyện—