Bị Nhóc Đáng Thương Một Tay Nuôi Lớn Công Rồi

Chương 64: Tức giận




Edit: Cua🌷
_
Giang Dã ngồi trong phòng chờ gọi điện cho Yến Hoa, hắn muốn nói mình sắp lên máy bay rồi, hỏi anh đã uống thuốc chưa.
Nhưng gọi khoảng hai ba lần, lần nào Yến Hoa cũng cúp máy ngay khi tiếng chuông đầu tiên vang lên.
Giang Dã cất điện thoại di động, u sầu nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó gọi cho Lục Cửu.
“Lát nữa đến nhà anh trai tôi, nhớ bảo anh ấy uống thuốc và ăn cơm.” Giang Dã nhắc qua điện thoại.
Lục Cửu đáp lại, kỳ quái hỏi: “Không phải thầy sẽ đưa cậu tới sân bay sao?”
“Không.” Giọng nói Giang Dã rất nhỏ.
Lục Cửu thở dài: “Lại chọc giận thầy à?”
Giang Dã không trả lời mà chỉ lặp lại: “Nhớ nhắc anh ấy uống thuốc và ăn cơm.”
Lục Cửu chưa kịp trả lời thì có một cuộc gọi khác đến.
Giang Dã nhìn qua rồi nói: “Lát nữa nhớ gọi lại cho tôi.”
“Tôi có điện thoại rồi.”
Là Bàn Tử gọi tới, giọng nói vội vàng truyền đến từ ống nghe.
"Tiểu Dã, anh Yến ngày hôm nay làm sao thế? Anh gọi hỏi thì anh ấy chỉ nói là không khỏe, tối nay không thể đến dự tiệc sinh nhật được rồi cúp máy luôn."
"Anh ấy bị bệnh gì vậy?"
Trong mắt Giang Dã hiện lên ý cười," Tức là tối nay anh ấy không phải đi xem mắt sao?"
"Không, tối nay là sinh nhật của anh mà, Tiểu Anh, anh Yến và Văn Minh sẽ đến, anh không nghe thấy có buổi xem mắt nào."
"Ồ."
"Anh trai em không muốn đi xem mắt."
"Anh biết mà, Tiểu Anh đã nói với anh rồi, anh Yến không muốn tiến triển mối quan hệ này, dì của anh cũng thật là, cứ nhất quyết phải quấn lấy anh Yến, cũng vì chuyện này mà Văn Minh đã cãi nhau một trận với mẹ, sau này dì của anh sẽ không làm thế nữa, em bảo anh Yến đừng để trong lòng nhé."
"Ừm, em hiểu rồi, em chuẩn bị lên máy bay, cúp máy đây."
Sẽ không còn buổi hẹn hò xem mắt nào nữa.
Giang Dã đứng dậy đi về phía cửa máy bay với nụ cười trên mặt, nhưng khi nghĩ đến việc Yến Hoa lơ mình, nụ cười trên môi lại tắt ngúm, hắn tranh thủ thời gian gửi thêm cho Yến Hoa một tin nhắn khác.
Yến Hoa cau mày, nhìn tin nhắn trên điện thoại.
[Kiều Kiều ơi, em sắp lên máy bay rồi, nhớ anh lắm T_T]
Tin nhắn của Giang Dã chưa bao giờ dừng lại kể từ khi hắn rời khỏi nhà.
Hắn nói khi nào lên xe, khi nào xuống xe, khi nào nhận thẻ lên máy bay, khi vào phòng chờ và khi lên máy bay.
Hắn đã gọi mấy lần không bỏ cuộc, nhưng Yến Hoa đều từ chối trả lời.
Yến Hoa nhìn cơ thể đầy vết tích trong gương, một ngọn lửa không rõ nguyên nhân xông lên trán.
Kẻ chủ mưu đã bỏ chạy.
Anh thậm chí còn không có cơ hội để bày tỏ sự tức giận của mình.
Yến Hoa tức giận lục lọi áo sơ mi trong tủ, tìm hồi lâu cũng không tìm thấy hai chiếc áo sơ mi của mình, thay vào đó lại nhìn một chiếc áo sơ mi của Giang Dã được đặt ở một nơi rất dễ thấy.
Yến Hoa nhìn ra ngoài, quả nhiên cả hai chiếc áo sơ mi của anh đều đã được Giang Dã giặt rồi treo lên, còn đang nhỏ nước.
Thằng nhóc này cố ý!
Trừ khi anh mặc áo sơ mi của Giang Dã, nếu không anh sẽ không có gì để che đậy!
Yến Hoa càng tức giận hơn, dùng hết sức ném áo sơ mi của Giang Dã lên giường, đứng trước giường nhìn chằm chằm chiếc áo hồi lâu, ngực hơi phập phồng, cuối cùng nhắm mắt lại, cam chịu đưa tay ra.
Anh cài chiếc cúc trên cùng thật chặt để che đi dấu vết trên người, đi đến phòng khách nhìn kẹo bạc hà vương vãi trên bàn, sốt ruột đẩy chúng sang một bên rồi lấy hộp thuốc lá ra, bật lửa châm một điếu thuốc.
Yến Hoa hít một hơi thật sâu, từ xa nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ngoài trời đang đổ một cơn mưa nhỏ, tấm ga trải giường mới giặt vẫn còn treo dưới ban công.
Thật ngu ngốc khi giặt ga giường vào thời tiết này.
Ánh mắt Yến Hoa vô thức trôi về phía mặt hồ xanh biếc, ký ức đêm qua như thủy triều lũ lượt ùa vào đầu anh, khiến anh không tài nào rũ bỏ được.
Ngay khi anh đang bực bội đi đi lại lại trong nhà, có tiếng bước chân vang lên ở bên ngoài hành lang.
Yến Hoa nhướng mày nhìn ra ngoài cửa.
"Thầy, anh có ở nhà không?"
Là giọng nói của Lục Thất.
Yến Hoa mím môi, hồi lâu mới mở cửa.
Lục Thất để ô ở ngoài cửa rồi cẩn thận nhắc anh: “Thầy, bên ngoài trời đang mưa, anh mau cất quần áo đi.”
Yến Hoa liếc nhìn ban công, “Cậu lấy vào giúp tôi đi.”
Lục Thất không biết tại sao nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo.
Lục Cửu và Lục Thất thường xuyên đến nhà anh chơi, hai người họ đều không có cha mẹ, chỗ dựa duy nhất của họ chính là Yến Hoa.
Những năm gần đây vào dịp Tết Nguyên Đán, Yến Hoa thường gọi hai người đến vào đêm giao thừa.
Lục Thất treo xong áo sơ mi vào tủ rồi quay người hỏi: “Thầy, anh đã uống thuốc cảm chưa?”
Yến Hoa ngồi trên ghế sô pha, giữa đầu ngón tay kẹp điếu thuốc, hơi nheo mắt: “Thằng nhóc đó nói với cậu tôi bị cảm à?”
Lục Thất treo áo xong thì ngồi trên sô pha phía đối diện. “À, ông chủ nhỏ gọi cho anh trai em, hỏi anh đã uống thuốc chưa, trong cửa hàng bận rộn nên em mới tới đây thay anh ấy.”
“Thầy, vậy anh đã uống thuốc chưa?”
Rõ ràng câu hỏi của Lục Thất rất bình thường, chỉ hỏi xem anh đã uống thuốc cảm chưa, nhưng Yến Hoa lại không khỏi nghĩ tới viên thuốc anh đã uống tối qua.
"Thầy?" Lục Thất thấy Yến Hoa mất tập trung lại gọi.
Yến Hoa vứt điếu thuốc trong tay ra, khẽ gật đầu.
"Vậy thì tốt, cảm lạnh thì cần phải uống thuốc."
Uống cái quỷ!
“Cậu sắp nhập học chưa?” Yến Hoa xé một viên kẹo bạc hà để xua tan mùi thuốc lá trong miệng, đổi chủ đề hỏi.
Lục Thất cúi đầu véo ống quần, nhỏ giọng nói: “Thầy, em không muốn đi học nữa.”
“Cái gì?” Yến Hoa cắn nát viên kẹo hỏi.
Lục Thất nghiêm túc nói: “Em không muốn học nữa, em học không giỏi, các bạn cùng lớp cũng ghét em, tiếp tục học chỉ làm lãng phí thời gian và tiền bạc."
Yến Hoa dùng đầu ngón tay xoa xoa hộp thuốc lá, ngậm viên kẹo bạc hà im lặng vài giây, lát sau anh hỏi: “Anh trai cậu có biết không?”
"Anh ấy biết.”
“Cậu ta nói gì?”
“Anh ấy bảo em hỏi anh.”
Yến Hoa đã tìm người dạy kèm cho Lục Thất và giúp cậu đăng kí hộ khẩu.
Cho dù bây giờ không muốn học nữa thì vẫn phải để Yến Hoa quyết định.
Bất cứ khi nào hai anh em có chuyện gì, họ đều tìm đến Yến Hoa.
Bố Yến lo lắng đủ điều.
Anh nhíu mày, bất đắc dĩ nói: “Không học thì làm gì?”
“Đến tiệm sửa xe?”
Lục Thất không dám nhìn thẳng vào Yến Hoa, do dự một lát mới nói, “Em có thể đến quán bar hát, em biết hát một chút."
Yến Hoa ném hộp thuốc lá lên bàn xuống, lạnh lùng nói: "Lục Cửu đã đồng ý cho cậu nghỉ học để đi làm việc này sao?"
Thực ra cậu rất sợ Yến Hoa tức giận.
Không chỉ có Lục Thất sợ hãi, Lục Cửu, mà Giang Dã cũng rất sợ.
Lục Thất rũ vai, cụp mắt xuống: “Anh ấy chưa biết chuyện này.”
"Chiều nay tôi sẽ đi tìm cậu ta, cho dù cậu không muốn học tiếp thì tôi cũng sẽ không đồng ý để cậu làm việc này, mau từ bỏ cái suy nghĩ này đi." Yến Hoa đặt tay lên trán, cảm thấy vô cùng đau đầu.
Một đám nhóc không ngừng khiến anh phiền lòng.
Yến Hoa ngồi trong văn phòng, đối diện là hai anh em Thất Cửu.
Một tin nhắn bất chợt rung lên.
Yến Hoa lại liếc nhìn.
[Kiều Kiều, em xuống máy bay rồi, ở sân bay có các đàn anh đang đón tân sinh viên, anh đừng lo lắng.]
Ai thèm lo lắng? Anh còn nhiều chuyện khác đáng để lo lắng hơn nhiều!
Yến Hoa tắt điện thoại, không trả lời.
Ban đầu, Lục Cửu không biết Lục Thất có ý định nghỉ học đến quán bar hát.
Nhưng sau khi biết em trai có ý định như vậy, cậu kiên quyết không đồng ý.
"Cậu sắp thi cấp ba rồi mà còn muốn đến quán bar hát, cậu đang nghĩ cái gì thế? Lục Thất." Yến Hoa nghiêm túc chất vấn.
Khi Giang Dã học lớp 9, hắn còn đang chuẩn bị cho cuộc thi toán.
“Thành tích của em kém cho nên không thể đậu cấp 3.” Lục Thất giải thích, “Tốt nhất em nên nghỉ học.”
Yến Hoa bực bội xoa xoa hộp thuốc lá, nhịn xuống cơn thèm thuốc.
“Không phải tôi đã nhờ Giang Dã dạy kèm cho cậu sao?”
Lục Thất lúng túng trả lời: “Anh ấy bảo em không được nói cho người khác biết chuyện được anh ấy dạy kèm.”
“Vì sao?”
“Anh ấy sẽ cảm thấy mất mặt…”
"..."
Nhãi ranh này không thể nói được lời nào tử tế hay sao.
Yến Hoa an ủi Lục Thất: “Nó nói đùa với cậu thôi, lát nữa tôi sẽ nói chuyện lại với nó.”
"Nhưng em thật sự không muốn học nữa, kể cả có học em cũng không hiểu.”
Yến Hoa chưa bao giờ gặp phải tình huống này, Giang Dã chưa từng để anh lo lắng về việc học của mình.
Anh im lặng hồi lâu mới hỏi: “Thật sự muốn đi hát sao?”
“Em đi hát được không?” Lục Thất ngước mắt lên, thận trọng hỏi.
Yến Hoa lấy ra một điếu thuốc, kẹp giữa đầu ngón tay, hơi nhướng mi, liếc nhìn cậu ta.
"Vậy thì đi học hát."
Lục Thất vui mừng khôn xiết, "Có được không?"
"Trước hết tìm một trường nghệ thuật đã, cậu vẫn phải học hết cấp hai, nếu không sẽ không thể vượt qua kỳ tuyển sinh vào trường nghệ thuật." Yến Hoa dựa vào lưng ghế nói.
Anh vừa dứt lời, niềm vui trong mắt Lục Thất lập tức vụt tắt, cậu nhéo ngón tay nói: “Nhưng học phí trường mỹ thuật đắt lắm."
Yến Hoa liếc nhìn Lục Cửu: “Không phải còn có anh trai cậu sao? Để cậu ta ở lại làm việc cho tôi mười năm."
"Cậu bàn bạc với anh trai đi, cứ cho là cậu không muốn cho vào trường nghệ thuật thì tôi cũng không để cậu đến quán bar hát.” Yến Hoa xua tay, để hai người tự mình quyết định.
Hầu hết Lục Cửu đều đồng ý mọi nguyện vọng của Lục Thất.
Lần này hiếm khi cậu cứng rắn, kiên quyết không đồng ý để em trai đến quán bar hát, học trường mĩ thuật cũng được.
Miễn là tiếp tục học.
Yến Hoa ngồi trong phòng làm việc một lát, sau đó đi đến quầy thu ngân ngồi xuống, nhìn nhân viên trong cửa hàng. Công việc kinh doanh trong cửa hàng vẫn luôn rất tốt.
Mặc dù chuyện Bàn Tử rời đi khiến anh có chút không thích ứng, nhưng anh đã tuyển thêm được người mới, chỉ là người mới luôn phải mất một khoảng thời gian mới có thể làm quen được với công việc.
Nhưng đó không phải là vấn đề lớn.
Điện thoại trong túi anh lại rung lên, Yến Hoa không cần nhìn cũng biết đó là Giang Dã.
Chắc hắn sẽ nói mình đã đến trường.
Yến Hoa do dự vài phút, mở điện thoại ra bấm vào tin nhắn.
[Kiều Kiều, em đang ở ký túc xá của trường, một phòng có bốn người.]
Anh chẳng quan tâm có bao nhiêu người ngủ cùng phòng với hắn.
Giang Dã ngồi trên ghế nhìn một loạt tin nhắn trải dài, Yến Hoa vẫn không trả lời.
Trong lòng hắn có chút hoảng sợ, sợ rằng sau này Yến Hoa sẽ không để ý tới mình nữa.
Xung quanh ồn ào, tiếng nói chuyện vui vẻ không ngừng vang lên bên tai, nhưng Giang Dã lại hoàn toàn bơ vơ một mình.
Hắn biết Yến Hoa nhất định sẽ tức giận, nhưng khi anh thật sự không để ý đến hắn, Giang Dã vẫn không khỏi cảm thấy bất lực sâu sắc.
Hắn ôm chặt điện thoại, biết rõ rằng đây chính là cái giá mà hắn phải trả cho sự ích kỷ đêm qua, thậm chí cái giá này còn có thể đắt hơn rất nhiều.
Hắn bắt đầu nghĩ đến một kết quả nghiêm trọng hơn, nhưng hắn thực sự không thể để Yến Hoa yêu và kết hôn được.
Bọn họ phải luôn gắn liền với nhau, Yến Hoa không được có tình cảm với người khác.
Giang Dã rơi vào cảm xúc đau khổ, anh lại nghĩ, liệu hắn có thể trở về nhà để đón năm mới với anh được không?
Yến Hoa có lẽ sẽ không tàn nhẫn đến mức không cho hắn cho hắn trở về, không cho hắn cùng đón năm mới với anh đâu phải không?
Nếu không thì tối hôm qua anh đã trực tiếp đuổi hắn ra khỏi nhà rồi.
Giang Dã tự an ủi bản thân, kiên trì gửi thêm một tin nhắn khác.
[Em phải đi ăn tối rồi, Kiều Kiều, anh đã ăn gì chưa?]
Yến Hoa không thấy tin nhắn này vì anh đang bị một người khác làm phiền.
Một người cực kì đáng ghét.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.