Bị Nhóc Đáng Thương Một Tay Nuôi Lớn Công Rồi

Chương 73: Sinh nhật




Edit: Cua🌷
_
Khi Yến Hoa tỉnh dậy, những tia nắng sớm mai đã tràn ngập khắp căn phòng.
Anh nheo mắt, tưởng mình còn nằm mơ khi nhớ lại chuyện tối qua.
Anh đồng ý bắt đầu mối quan hệ mới với Giang Dã.
Tầm nhìn của anh dần dần trở nên rõ ràng hơn, anh nhìn lên trần nhà, người bên cạnh đang vây chặt lấy cơ thể anh.
"Kiều Kiều ơi." Tinh thần của Giang Dã vô cùng phấn chấn, hẳn là đã ngủ được một lát, nhưng hắn không nhớ nữa, được ở cùng Yến Hoa khiến mỗi dây thần kinh trong cơ thể hắn đều run rẩy xen lẫn hưng phấn không gì sánh được, mang theo tâm trạng hưng phấn sửa lại thẻ nhớ bị hỏng, khi sửa xong hắn sẽ đưa nó cho Yến Hoa.
Yến Hoa lấy tay che mắt, thở dài.
Anh không thể chạy trốn vào ban ngày, bởi vì toàn bộ tâm trí đều bị phơi bày dưới ánh sáng.
"Muốn dậy không? Lát nữa chúng ta đi gặp mẹ." Giang Dã nhẹ nhàng nói, thỉnh thoảng hôn lên mặt anh một hai cái.
Giang Dã nóng lòng gọi dì Yến là mẹ hắn.
Nhưng Yến Hoa lại do dự.
Anh không biết phải đối mặt với mẹ mình như thế nào.
Anh vô thức rúc vào chăn, nhưng lại chợt nhận ra anh không phải người duy nhất trong chăn, hai người vẫn đang ôm nhau.
Yến Hoa không thể trốn thoát bằng cách trốn dưới chăn nữa, bởi vì Giang Dã đã chiếm lĩnh mọi ngóc ngách trong cuộc sống của anh.
“Quần áo đâu?” Yến Hoa hỏi.
“Ở cuối giường.” Nhưng Giang Dã lại không có ý định đi lấy, hắn chỉ muốn ôm ôm.
“Mấy giờ rồi.”
“Bảy giờ năm mươi bảy.”
“Hôm qua anh đi ngủ lúc mấy giờ?”
“Có lẽ là ba hoặc bốn giờ.”
Kỳ thực Giang Dã cũng không biết thời gian cụ thể, cả tinh thần lẫn thể xác hắn đều hưng phấn và tỉnh táo, sau khi Yến Hoa ngủ say, hắn lại tiếp tục sửa chữa thẻ nhớ.
“Anh có muốn ngủ thêm một lát không?”
“Mẹ sẽ không ngại nếu chúng ta đi muộn đâu.”
Giang Dã ngoan ngoãn chui vào chăn, chơi đùa với ngón tay của Yến Hoa.
Yến Hoa nói: “Sao em biết bà ấy không ngại?”
Liệu bà có không ngại nếu như biết việc con trai mình là người đồng tính không?
Giang Dã hỏi: “Đêm qua anh có nằm mơ không?”
“Không có.”
Yến Hoa ngủ rất say, căn bản không có nằm mơ.
Giang Dã thản nhiên nói: “Nếu mẹ ngại, mẹ sẽ tới nói cho anh biết.”
“Mẹ biết tất cả.”
“Tối qua mẹ không nói cho anh biết, chứng tỏ mẹ đã đồng ý.”
Giang Dã không thể nhịn được mổ mổ lên môi Yến Hoa, tự hỏi tự trả lời: "Vậy là mẹ không phiền."
Tuy Yến Hoa không nói rõ nhưng Giang Dã lại hiểu ý của anh.
Giang Dã luôn có thể an ủi Yến Hoa bằng vài lời.
Nhưng có rất nhiều chuyện không thể giải quyết một cách đơn giản như vậy, dù Giang Dã có an ủi Yến Hoa thế nào thì hắn cũng không thể suy nghĩ thay anh, cuối cùng anh vẫn là người phải đối mặt với chúng.
Yến Hoa nhắm mắt lại, tiếp nhận nụ hôn của Giang Dã, nghe theo sự sắp xếp của hắn.
“Tám giờ rưỡi thức dậy.”
“Chín giờ mười giờ chúng ta sẽ đến nghĩa trang, mất nửa giờ đi đường.”
“Chúng ta có thể gặp mẹ trước mười giờ, cũng không muộn.”
"Vậy nên chúng ta có thể hôn nhau thêm hai mươi lăm phút nữa."
Họ rời nhà đúng giờ vào lúc chín giờ mười, Yến Hoa đã lái xe vì anh cảm thấy trạng thái tinh thần hiện tại của Giang Dã không thích hợp để lái xe cho lắm.
Bởi vì hắn quá hưng phấn.
“Hôm nay thời tiết thật là đẹp.” Giang Dã nhìn qua cửa sổ xe thở dài.
Yến Hoa cầm vô lăng, bất đắc dĩ nở nụ cười, nghiêng đầu nhìn mây đen giăng kín cả bầu trời, những đợt gió lạnh thổi vun vút qua cửa sổ.
Cảnh tượng như vậy dường như không liên quan gì đến thời tiết đẹp, chỉ là tâm tình của Giang Dã tốt nên hết thảy đều tốt đẹp.
Yến Hoa đứng trước cổng nghĩa trang nhưng lại không có đủ dũng khí đi vào.
“Sao vậy Kiều Kiều?”
Yến Hoa không biết nên đối mặt với mẹ Yến như thế nào.
“Mẹ anh không muốn gặp anh.” Yến Hoa thú nhận.
Giang Dã phản bác: “Sao có thể?”
“Mẹ anh không thích người đồng tính.” Yến Hoa nghiêm túc nói.
Giang Dã im lặng hai giây rồi hỏi: “Sao anh lại biết?”
“Chu Lệ Vi nói như vậy.”
“Khi nào?”
“Trong kỳ thi tuyển sinh cấp ba, khi nghe lời đồn anh là gay, ông ấy đã nói như vậy.”
"Nếu mẹ mày biết mày là người đồng tính thì nhất định sẽ bóp chết mày khi biết tin mang thai."
Yến Hoa vô cảm lặp lại những lời Chu Lệ Vi từng nói, dù đã mười năm trôi qua nhưng từng lời của người đàn ông đó vẫn hằn sâu trong trí óc.
"Ông ấy nói không đúng sự thật, cha anh không phải là mẹ anh, ông ấy không thể thay mẹ anh quyết định được." Đáy lòng Giang Dã run lên vì những gì Yến Hoa vừa nói.
Yến Hoa hơi dừng lại rồi nói: “Em đi đi, đi đưa đồ cho mẹ, anh không muốn đi.”
“Nhưng em cũng là gay."
“Nếu bà ấy không muốn gặp anh thì chắc chắc cũng không muốn gặp em."
"Em không phải con trai do bà ấy sinh ra, vì vậy mẹ anh sẽ không trách em." Yến Hoa chỉ đơn giản xoay người lại, không dám đi vào.
Giang Dã không ép Yến Hoa đi vào nữa, hắn biết rằng Yến Hoa cần thêm thời gian để chấp nhận mối quan hệ mới của họ.
Hắn mỉm cười nói: “Vậy anh lên xe đợi em nhé, đừng chạy lung tung.”
Yến Hoa có chút bất đắc dĩ, anh là trẻ con sao?
Mặc dù vậy, anh vẫn hợp tác với hắn trả lời: "Anh sẽ không chạy lung tung."
Giang Dã một mình bước vào nghĩa trang, đi đến chỗ của mẹ Yến.
Đây là năm thứ chín hắn gặp mẹ Yến, mỗi năm hắn đều đến đây với Yến Hoa, hai người họ đã sống với nhau được chín năm.
Hôm nay bọn họ vẫn đến cùng nhau, nhưng chỉ có Giang Dã đi vào.
Yến Hoa không đủ can đảm đối mặt với bà để giải thích mối quan hệ mới của họ.
Giang Dã lau tro bụi trước tượng đài, cẩn thận đặt hoa huệ xuống, ngồi xổm xuống, lặng lẽ đốt tiền giấy.
Hắn đến đây lần đầu tiên khi mười một tuổi, năm nay hắn đã hai mươi rồi.
Chín năm đã thay đổi rất nhiều, đủ để biến hắn thành một con người hoàn toàn khác, không ai có thể nhận ra hắn chính là đứa trẻ từng sống lang thang trên đường phố.
Nhưng mẹ Yến vẫn trẻ trung và xinh đẹp, vài năm nữa thôi Giang Dã sẽ già hơn bà.
Giang Dã lặng lẽ đứng trước bia mộ, gió thổi qua mái tóc, trong không khí mang theo một luồng khí lạnh lẽo, hắn nhìn di ảnh của Yến phu nhân, nhẹ nhàng mở miệng, hơi thở nóng hổi phả ra đủ để xua tan cảm giác khó chịu.
Giọng nói của hắn nhẹ nhàng nhưng đầy cương quyết, chân thành và không hề giả tạo, hắn thú nhận tội lỗi của mình với mẹ Yến.
"Là con ép buộc anh ấy, xin đừng trách anh ấy mà hãy trách con."
Hắn không cầu xin mẹ Yến tha thứ cho mình, nhưng hắn cầu xin mẹ Yến đừng trách Yến Hoa.
Từ đầu đến cuối, là hắn sử dụng thủ đoạn hèn hạ để thu phục Yến Hoa.
Đừng trách anh ấy, hãy trách con.
Đống tro tàn của tiền giấy bị gió thổi bay về phía chân trời, giọng nói của Giang Dã cũng dần xa xôi, không để lại dấu vết.
Yến Hoa đứng cạnh xe nhìn chằm chằm vào cửa nghĩa trang, sau khi Giang Dã nhìn thấy anh, bước chân dần trở nên gấp gáp, nhanh chóng đi về phía anh.
"Bên ngoài lạnh như vậy, sao anh lại ra ngoài?"
Yến Hoa cụp mắt nói: " Trong xe ngột ngạt quá."
Giang Dã mở cửa xe nói:"Trở về thôi."
Hắn thắt xong dây ăn toàn rồi nói: “Em đã đưa mọi thứ cho mẹ.”
“Ừm.” Tâm trạng Yến Hoa bỗng trở nên bất an từ khi đến nghĩa trang.
Hôm nay Chu Lệ Vi cũng được nhắc tới, cái tên này đã lâu rồi chưa được phát ra từ miệng anh.
Giang Dã biết tâm tình Yến Hoa không tốt, cố gắng dùng giọng điệu thoải mái mà dỗ dành anh: “Mẹ nói vừa rồi anh không đến gặp bà ấy, buổi tối mẹ sẽ kéo tai anh.”
"Trừ phi lần sau anh mang thêm nhiều hoa đẹp hơn."
Yến Hoa biết Giang Dã muốn dỗ anh vui vẻ, vì vậy hợp tác nói: "Bà ấy còn nói gì nữa?"
Giang Dã lại gần anh nói: "Có rất rất nhiều mà điều mẹ đã nói với em, nếu như anh hôn em thì em sẽ nói cho anh biết."
Yến Hoa từ chối làm vài việc vô đạo đức ở lối vào nghĩa trang.
"Vậy trở về anh nhớ bổ sung cho em." Giang Dã rất hào phóng, dù sao thì anh đã là bạn trai của hắn, bọn họ sẽ có rất nhiều thời gian để làm chuyện thân mật.
"Mẹ cũng nói anh không nên lúc nào cũng phớt lờ Tiểu Dã, có chuyện trong lòng thì nên nói ra, đừng mặc kệ người khác." Giang Dã lấy mẹ Yến ra để nói ra những gì trong lòng mình.
Yến Hoa đáp: “Đã biết.”
Ngay lúc Giang Dã đang mong chờ được hôn Yến Hoa sau khi về nhà thì chợt nhìn bốn người đối diện đang xách túi lớn túi nhỏ dưới sân nhà, không vui hỏi: “Sao mọi người lại ở đây?"
Tại sao đám ngươi này lại đến thăm nhà người khác vào dịp Tết Nguyên Đán?
"Hôm nay là sinh nhật Yến Hoa, lần trước anh bảo anh ấy sẽ tổ chức rồi mà, anh ấy không nói cho em biết à?" Phong Tử nhắc nhở.
Yến Hoa sửng sốt một lát, hình như là có chuyện như vậy.
Trong suốt những ngày đó, trong đầu anh chỉ có Giang Dã và Giang Dã nên hoàn toàn quên mất chuyện này.
“Đúng vậy, anh quên nói cho em.” Yến Hoa xoa xoa xương mày, “Lên đi.”
Nhiễm Bạch Lộ dẫn theo Diệp Tòng Diên đứng bên cạnh, hai người này không hiểu sao lại hòa giải rồi.
Phong Tử kết hôn vào cuối tháng 10 năm ngoái và đã chuyển đến nhà mới, chỉ khi nào cửa hàng quá bận rộn thì mới ngủ lại đây một đêm.
Trong tòa nhà này ngày càng ít người ở, phần lớn đều là những người già, người trẻ tuổi duy nhất chỉ còn lại Yến Hoa và Giang Dã.
Ngay cả Nhiễm Bách Lộ mới trở về Nam Giang cũng hiếm khi ở lại đây.
Nhiễm Bạch Lộ lên lầu hỏi: “Yến Hoa, sao cậu không mua nhà?”
“Tôi sống ở đây vẫn tốt.” Yến Hoa mở cửa, “Mua nhà làm gì?”
“Sau này anh kết hôn cũng không thể ở lại đây phải không?" Phong Tử nói.
“Đừng nói là kết hôn, cậu ta thậm chí còn không có người yêu.”
Nhiễm Bạch Lộ và Phong Tử không ngừng nói về chủ đề này.
Giang Dã nghe được mấy chữ "không có người yêu" liền nhướng mày, ai nói không có người yêu?
Anh tôi có đó, nhưng mà không nói với mấy người.
Bí mật giữa hắn và Yến Hoa.
"Sao anh không sống ở căn hộ cùng em? Chúng ta có thể ở tầng trên và tầng dưới, về già nếu không ai quan tâm đến anh thì em có thể tới chăm sóc anh." Phong Tử ân cần nói.
Trần Tĩnh trợn mắt nhìn anh ta, "Anh ấy có Tiểu Dã rồi còn muốn anh à? Tự nhìn lại bản thân đi anh yêu."
Phong Tử cười nói: "Tiểu Dã cũng sẽ kết hôn và sinh con mà thôi, sao có thể ở bên anh trai mãi được.”
Động tác mở cửa của Yến Hoa chợt dừng lại, không nói gì.
Giang Dã cảm thấy tốt nhất không nên để Phong Tử tới nhà vào dịp Tết Nguyên đán.
Nhiễm Bạch Lộ và Diệp Tòng Diên nhìn nhau, im lặng ăn đồ ăn nhẹ trên bàn, họ không biết Yến Hoa đã ở bên Giang Dã, chỉ biết tình cảm Giang Dã dành cho Yến Hoa mà thôi.
"Gì vậy? Tôi đã nói sai gì à?" Phong Tử vẫn chưa nhận thức được chuyện gì.
“Ăn cơm cũng không thể chặn được cái miệng anh.” Trần Tĩnh nhét một cái bánh quy vào miệng Phong Tử.
"Trưa nay muốn ăn gì?" Yến Hoa hỏi, may mắn là trong nhà có ít rau củ cho kì nghỉ Tết, nếu không bây giờ ra ngoài sẽ không thể mua được vì anh đã quên mất chuyện bọn họ sẽ đến.
Phong Tử kỳ quái liếc nhìn Yến Hoa, "Trí nhớ của anh bị sao thế? Không phải anh đã nói buổi trưa đến cửa hàng em sao? Bọn em sẽ nấu cơm, không đời nào lại để chủ nhân bữa tiệc nấu cơm cả."
Yến Hoa cau mày, "Cậu nói thế khi nào?"
"Sáng ngày 28 tháng 12 âm lịch, em gặp anh khi đi trên đường rồi thuận miệng nói, anh quên rồi à?" Phong Tử còn cẩn thận nhắc kĩ từng mốc thời gian và địa điểm.
Yến Hoa sờ trán, anh hoàn toàn không nhớ chuyện Phong Tử đã từng nói với anh chuyện này.
Anh đành phải nói: “Quên rồi.”
“Thật là, anh mới hai mươi sáu tuổi đã mắc bệnh Alzheimer.” Phong Tử thở dài.
"Mau tìm bạn đời đi, về già còn có người chiếu cố."
Phong Tử vô cùng lo lắng cho anh em tốt của mình.
Yến Hoa có lệ nói: “Biết rồi.”
Phong Tử lại lảm nhảm: “Không phải mấy lần trước gia đình Bàn Tử rất tích cực đối tượng cho anh sao? Sao bây giờ không thấy nữa nhỉ?”
Cả Yến Hoa và Giang Dã biết rất rõ lý do.
Những gì Phong Tử vừa nói đã chọc trúng chỗ hiểm, nói xong Yến Hoa cũng không quên nhắc tới Giang Dã. “Em đó, mau khuyên nhủ anh trai của mình đi, anh ấy đã hai mươi sáu rồi, phải nhanh chóng tìm một người chị dâu càng sớm càng tốt.”
"Còn tưởng sau khi em vào đại học rồi sẽ không quấn lấy anh trai nữa mà tập trung học hành, ai ngờ em vẫn không thể để anh trai mình yêu."
Phong Tử không ngừng lảm nhảm, trước kia Giang Dã vốn không muốn nghe thấy chủ đề này, nhưng lần này hắn lại trả lời cực kì thoải mái: "Em cũng đang thuyết phục anh ấy sớm tìm bạn đời đây." Và dĩ nhiên người đó là hắn.
Yến Hoa liếc nhìn Giang Dã, không nói gì.
Thằng nhóc con.
Những người khác có mặt ở đây không khỏi nhìn Giang Dã, bọn họ có nghe nhầm không?
Giang Dã thực sự đang cố gắng thuyết phục Yến Hoa tìm bạn đời?
Mỗi khi nói đến việc giới thiệu bạn gái cho Yến Hoa, mũi của Giang Dã không phải mũi, mắt cũng không phải mắt, trên mặt hắn gần như lộ ra vẻ không đồng ý.
Hôm nay bị ma nhập à?
Phong Tử cũng sửng sốt một lúc, sau đó cười ha hả nói: "Đúng là sinh viên đại học có khác, đi nửa năm về hiểu chuyện hơn hẳn."
Giang Dã nói mà không đỏ mặt: "Em luôn rất hiểu chuyện."
"Đúng không, anh Kiều?"
"Ừ."
Yến Hoa dừng chủ đề đúng lúc, "Các cậu mua gì vậy?"
"Là quà sinh nhật cho cậu ấy mà." Nhiễm Bạch Lộ chộp lấy một cái túi đi tới, "Tôi mua cho cậu một cái máy để chơi Tetris thỏa thích."
"Còn đây là máy tính bảng Diệp Tòng Diên mua cho cậu."
Yến Hoa sửng sốt một lát, anh và Diệp Tòng Diên không thân đến mức tặng một món quà xa xỉ thế này.
Nhiễm Bạch Lộ chậm rì rì giải thích: “Cảm ơn, cảm ơn cậu đã không vạch trần bộ mặt thật của chị ấy trong chuyến du lịch.”
Diệp Tòng Diên cúi đầu không nói một lời.
Yến Hoa cũng không muốn nhắc lại chủ đề này vào năm mới, tránh cho Nhiễm Bạch Lộ và Diệp Tòng Diên lại cãi nhau ở nhà anh.
"Cảm ơn vì món quà đắt tiền này."
Nhiễm Bạch Lộ vẫy tay nói: "Hôm nay là lần đầu tiên tổ chức sinh nhật cho cậu mà, cũng chẳng phải thứ gì hiếm lạ, vui thôi vui thôi."
Diệp Tòng Diên nhịn không được hỏi: "Em biết Yến Hoa nhiều năm như vậy mà đây lại là lần đầu tiên tổ chức sinh nhật cho anh ta sao?”
Trong phòng yên tĩnh mấy giây, Yến Hoa phá vỡ sự im lặng nói: “Trước đây tôi không tổ chức sinh nhật”
"Vì sao?" Diệp Tòng Diên buột miệng hỏi nhưng rất nhanh đã nhận ra hôm nay cũng là ngày giỗ của mẹ anh.
Nhưng cô chưa kịp xin lỗi thì Yến Hoa đã dựa vào sofa, dùng ngón tay vuốt trán, không muốn làm mất hứng thú của mọi người nên nhẹ nhàng nói: “Trước đây tôi không thích tổ chức sinh nhật nên chưa bao giờ tổ chức thôi.”
Anh và Chu Lệ Vi đã sống chung với nhau mười lăm năm, cứ vào Mùng 1 tháng Giêng âm lịch, chắc chắn anh sẽ bị chửi mắng.
Sau mười một năm, những lời lăng mạ đó lại lũ lượt xâm chiếm tâm trí.
Nếu không sinh ra mày thì mẹ mày đã không chết.
Tại sao mày vẫn còn sống?
Nếu tao mà là mày, tao sẽ chết ngay lập tức.
Yến Hoa chợt nhớ lại, quả thực lúc đó anh cũng muốn chết, sau khi chết anh sẽ được tự do.
Nhưng Chu Lệ Vi lại nói thêm: “Nhưng mẹ mày chắc chắn không muốn gặp mày đâu, ai lại muốn nhìn thấy kẻ sát nhân đã giết mình chứ?”
"Mày hãy cứ sống để chuộc tội đi."
Ngay cả tư cách được chết anh cũng không có.
Anh chỉ có thể sống như một thây ma biết đi ngày qua ngày.
Vào thời điểm bất lực nhất, anh thậm chí còn mong đợi sẽ bị ô tô tông chết khi đi trên đường, anh cũng có thể giải thích với mẹ rằng mình không phải cố ý đến đây.
Cảm xúc của Yến Hoa nhìn qua vẫn bình thường, nhưng ký ức trong đầu đã mơ hồ quay trở lại mười hai năm trước, mọi thứ xung quanh dường như đã không còn tồn tại, chỉ còn lại anh và Chu Lệ Vi.
Chu Lệ Vi mắng anh, trách móc anh, hy vọng anh chết đi, nhưng lại không để cho anh chết.
Mối quan hệ cha con bất thường suốt mười lăm năm đã chôn sâu trong máu thịt của Yến Hoa, trở thành một phần không thể tách rời trong quá trình trưởng thành.
Thật khó thở.
Thẳng đến khi Giang Dã gọi: "Anh Kiều."
Thanh âm phát ra đúng lúc đã cứu Yến Hoa thoát khỏi ngột ngạt.
"Ừ." Anh nhẹ nhàng đáp lại, hít sâu mấy hơi, trong thời gian ngắn mới khôi phục bình thường.
“Đây là quà của Phong Tử à?” Yến Hoa nhìn qua một cái túi, tâm trạng nhìn qua vẫn bình thường hỏi.
Ngoại trừ Giang Dã, không ai có thể biết Yến Hoa đã xảy ra chuyện gì.
“Đúng vậy, ngày thường em không đành lòng dùng hai hộp thuốc này.” Phong Tử có chút xót xa chẹp miệng.
Giang Dã liếc nhìn điếu thuốc trên đất, “Anh Kiều đang bỏ thuốc lá.”
Trần Tĩnh nhân cơ hội nói: “Yến Hoa biết cách bỏ thuốc lá, còn anh thì không.”
“Anh cũng muốn bỏ thuốc lắm, chỉ tạm thời không thể bỏ thuốc được thôi." Phong Tử bất đắc dĩ nhìn Yến Hoa "Dù sao thì em cho anh hết đó, hút nốt rồi bỏ cũng được mà."
Đôi mắt hoa đào của Giang Dã nhìn chằm chằm Yến Hoa đầy cảnh cáo, Yến Hoa yếu ớt đầu hàng, "Tôi thật sự đã bỏ thuốc rồi."
"Được rồi, vậy thì anh có thể giữ lại hoặc cho người khác." Phong Tử lắc đầu nhìn Yến Hoa, khẽ thở dài, đột nhiên hỏi: "Anh có nóng không? Ở nhà mà quàng khăn làm gì?"
Yến Hoa cũng rất muốn cởi khăn quàng cổ ra, nhưng còn dấu vết trên cổ thì sao?
Anh thậm chí không nghĩ đến việc có khách đến nhà nên bên trong chỉ mặc một chiếc áo len cổ thấp, nghĩ rằng dùng khăn quàng cổ che lại rồi về đến nhà sẽ cởi sau.
Thất sách rồi.
Yến Hoa khô khan giải thích: “Lát nữa ra ngoài ăn cơm nên lười cởi.”
“Cũng đúng.” Phong Tử không nghĩ ngợi nhiều.
"Đi ăn thôi nhỉ? Cũng muộn rồi." Trần Tĩnh đề nghị.
Giang Dã liếc nhìn chiếc khăn quàng của Yến Hoa rồi nói: "Mọi người đi trước đi, em còn một số bài tập cần phải làm, em sẽ đến sau."
"Tết mà vẫn phải làm bài tập, đáng thương ghê." Phong Tử hả hê vừa nói vừa bước ra khỏi cửa.
Nhiễm Bạch Lộ và Diệp Tòng Diên cũng đi ra ngoài, thuận miệng hỏi: "Yến Hoa, cậu có đi cùng chúng tôi không? Hay là đợi Giang Dã?"
"Đi trước đi, tôi sẽ tới sau."
"Nhớ nhanh lên, chủ nhân của bữa tiệc không thể đến muộn được!" Phong Tử hét lên từ bên ngoài.
“Tôi biết.” Yến Hoa thấy mọi người đã xuống lầu hết liền cởi khăn quàng đi về phía phòng ngủ, trên cổ lộ ra vài dấu hôn, chuẩn bị thay quần áo trước khi đi.
Giang Dã đi theo phía sau, vẻ mặt có chút lo lắng: "Kiều Kiều, anh không sao chứ?"
Từ sau khi trở về nghĩa trang, Yến Hoa luôn mơ hồ có cảm giác bất an, cho dù anh có cố gắng che giấu thì Giang Dã vẫn phát hiện ra.
Yến Hoa gượng cười, "Không sao đâu, để anh thay quần áo trước, bọn họ còn đang đợi chúng ta."
Giang Dã ôm Yến Hoa, môi lướt dọc qua cổ anh nhắc nhở: "Anh còn nợ em."
"Lát nữa phải ra ngoài." Yến Hoa tìm quần áo trong tủ.
Giang Dã quấn lấy anh không ngừng nói: “Nhưng em muốn thực hiện quyền cơ bản của mình với tư cách là bạn trai.”
Cuối cùng, Yến Hoa đã bị ép vào tủ quần áo hôn hồi lâu, anh lật chiếc áo cao cổ rồi mặc vào, đồng thời cảnh cáo Giang Dã: "Sau này không được để lại dấu vết trên cổ."
Giang Dã vui vẻ đồng ý, nhưng cũng không quên bổ sung: "Vậy thì để ở chỗ khác."
Yến Hoa cũng lười tranh luận với hắn.
Anh luôn cưng chiều Giang Dã như vậy.
Trên bàn ăn, Giang Dã đột nhiên hỏi Phong Tử về ngày nào tốt lành gần đây.
Phong Tử uống rượu, "Tết đến, mỗi ngày đều là một ngày tốt lành."
"Ngày hoàng đạo cụ thể hơn được không?" Giang Dã hỏi.
Phong Tử ngạc nhiên: “Sao em lại hỏi chuyện này?”
“Vì em muốn học cách xem ngày tốt giống anh.” Giang Dã chống cằm, vẻ mặt cực kỳ ham học.
Phong Tử nghe thấy liền trở nên phấn khích, "Đúng là sinh viên Đại học Thanh Hoa có khác, nhìn sự khao khát muốn tiếp thu kiến thức của em kìa."
Yến Hoa không nói nên lời, anh chắc chắn Giang Dã không có có ý định tốt khi muốn học cái này, dù anh không cũng không rõ hắn định làm gì.
Tuy nhiên, một khi Giang Dã muốn diễn, tất cả mọi người đều sẽ bị hắn lừa.
Phong Tử được nịnh nọt dỗ dành, vui đến mức buột miệng nói.
"Cái này anh học từ bố, năm xưa chính ba anh đã chọn ngày cưới cho bố mẹ Yến Hoa đó."
Giang Dã trầm mặc.
Tâm tình ngày hôm nay của Yến Hoa đã không tốt vì Chu Lệ Vi.
Ngay lúc Giang Dã đang định chuyển chủ đề thì Yến Hoa lại bình tĩnh nói: “Vậy thì trình độ của cha cậu không cao bằng cậu rồi.”
Phong Tử cười lớn: “Dĩ nhiên rồi, con hơn cha là nhà có phúc mà."
Chủ đề này bị Yến Hoa bỏ gạt sang một bên, trên bàn ăn vẫn sôi nổi như bình thường.
Bốn người còn lại buổi chiều có việc nên ăn xong đã rời đi.
Trên đường trở về, Yến Hoa bỗng gặp lại một người đã nhiều năm không gặp.
_
Tác giả có điều muốn nói:
Chính văn chậm nhất sẽ hoàn thành vào tuần sau, còn có mấy vạn chữ gói gọn lại, tuy ở bên nhau nhưng không có nghĩa là mọi việc đã được giải quyết, những vết sẹo và nỗi đau trong quá khứ vẫn còn đó. Yến Hoa vẫn phải đối mặt và giải quyết chúng, đây là cách duy nhất, chỉ khi đó anh mới có thể thực sự buông bỏ nút thắt của mình. Giang Dã sẽ luôn ở bên cạnh anh, cuối cùng có một kết thúc có hậu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.