Edit: Kunnie
_
Sau khi sinh viên năm cuối trải qua quá trình triệt sản và phục hồi, cậu được Tiểu Dã cho trở lại trường học.
Mặc dù đàn anh đã mất đi ham muốn trần tục nhưng Tiểu Dã thì không.
Gọi điện mỗi ngày cũng không thể làm giảm đi sự khao khát của Giang Dã đối với Yến Hoa.
Hắn lật thời khóa biểu thấy chiều thứ 6 là hôm tổng kết khóa học nên sẽ rảnh, hắn nhanh chóng đặt vé máy bay và dự tính đến buổi tối cùng ngày là có thể về đến nhà. Nếu quay lại trường vào tối chủ nhật thì hắn sẽ có thể ở nhà 2 ngày với Yến Hoa.
Tuy nhiên, để tạo bất ngờ cho Yến Hoa, hắn quyết định không nói với anh về lịch trình của mình.
Lúc về đến khu chung cư đã là 6 giờ tối. Tim Giang Dã đập nhanh hơn, vui vẻ bước từng bước về nhà.
Nhưng khi nhìn thấy ba người đang đứng dưới lầu thì nụ cười trên môi chợt tắt.
Yến Hoa nhìn thấy Giang Dã thì ngây ra một lúc mới hồi thần, nở nụ cười, ngạc nhiên hỏi: “Sao đột nhiên lại trở về?”
Giang Dã nhìn đứa bé 2 tuổi trong lòng Yến Hoa, rồi lại nhìn người phụ nữ tên Vương Tiểu Thanh vốn là mẹ của đứa bé đang đứng trước mặt, sau đó hỏi với ánh mắt sâu thẳm không nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào.
“Con của cô à?”
“Đúng thế, mau gọi chú Tiểu Dã đi con.” Vương Tiểu Thanh vừa trêu chọc đứa bé vừa đánh giá Giang Dã, thở dài: “Tiểu Dã đã lớn như vậy rồi mà anh Yến Hoa vẫn còn độc thân sao?”
Yến Hoa nhất thời không biết nói gì, im lặng không trả lời.
Vương Tiểu Thanh cũng đã quen với tính cách này của Yến Hoa, cười nói: “Khi nào tìm được cô gái thích hợp sẽ giới thiệu cho anh ngay.”
Yến Hoa nghe thấy câu này liền lên tiếng từ chối: “Không cần đâu, tôi cảm thấy như bây giờ rất tốt.”
“Thôi được rồi, vậy em đi trước nhé, không làm phiền anh nữa.” Vương Tiểu Thanh cũng chỉ là thuận miệng nhắc tới.
Trái lại, Giang Dã ở một bên khó chịu trong lòng cụp mắt, rõ ràng hắn mới là người yêu của Yến Hoa, thế mà vẫn có rất nhiều người tưởng rằng anh còn độc thân.
Yến Hoa thấy Giang Dã về liền đặt mọi tâm tư lên người hắn, anh trả đứa bé cho Vương Tiểu Thanh rồi nói: “Tiểu Dã về rồi nên tôi cũng không tiện tiễn cô nữa.”
Vương Tiểu Thanh cầm tay của đứa bé giơ lên nói: “Chào tạm biệt hai chú nào con.”
Đứa bé xinh xắn không muốn buông Yến Hoa ra, quấy khóc gọi ba cả nửa ngày.
Giang Dã nghe thấy tiếng "ba" này thì càng thêm âm trầm, hít một hơi thật mạnh để che giấu cảm xúc của mình.
Mãi cho tới khi Vương Tiểu Thanh ôm lấy đứa bé đang khóc đi xa, Giang Dã mới không nhịn được hỏi: “Đứa bé kia là sao?”
Yến Hoa khó hiểu nhìn Giang Dã: “Của Vương Tiểu Thanh.”
Giang Dã bị kích động bởi tiếng gọi bố, “Anh thật sự không có con ngoài giá thú?”
Chẳng may Yến Hoa từng làm tình với người phụ nữ khác thì sao? Hắn chưa bao giờ hỏi chuyện này là bởi hắn không ở bên cạnh Yến Hoa suốt 3 năm trung học nên rất sợ sẽ nhận được đáp án khiến hắn sụp đổ.
Yến Hoa suy nghĩ một chút rồi thành thật trả lời: “Đúng là có một đứa.”
Ngay lúc Giang Dã đang hoảng hốt, suy nghĩ xem mình sẽ làm thế nào, thậm chí còn chưa kịp chất vấn đã thấy Yến Hoa sờ lên mặt hắn, cười nói: “Thằng nhóc đấy đang nói chuyện với anh đây này.”
Mọi sự bất an, lo lắng của Giang Dã lập tức được Yến Hoa xoa dịu, khẽ hừ một tiếng.
“Em suýt thì bị anh dọa chết rồi.”
“Còn ai khác ngoài em được chứ.” Yến Hoa cưng chiều nói, anh luôn có thể điều khiển cảm xúc của Giang Dã bằng hai ba câu nói.
Giang Dã cậy sủng mà kiêu: “Chỉ được có một mình em thôi đấy.”
“Sao em lại đột nhiên trở về?” Hai người cùng nhau lên cầu thang, Yến Hoa hỏi.
Giang Dã vui vẻ nói: “Nhớ anh thôi.”
“Vì nhớ anh nên mới về.”
“Không phải chiều nay em có buổi tổng kết khóa à?”
“Tổng kết xong rồi nên chiều em rảnh, vì thế liền đặt vé bay về.”
“Sau đó thì nhìn thấy anh bế con của người khác, nó còn gọi anh là bố, đã thế mẹ nó còn muốn giới thiệu bạn gái cho anh.” Giang Dã khó chịu đẩy cửa.
“Em đúng là thích chọn câu để nghe nhỉ, hơn nữa vừa rồi anh cũng từ chối rồi mà.”
Giang Dã bức bối quấn lấy Yến Hoa, “Kiều Kiều.”
“Hử?”
“Anh thật sự không có con đúng không? Nhỡ đâu anh có mà không biết thì sao?”
Yến Hoa khó hiểu nhìn Giang Dã, nghi ngờ hắn đọc sách nhiều nên lú đầu rồi.
“Anh với em sinh à?”
“Không sinh được.” Giang Dã sờ cái bụng phẳng lì của Yến Hoa.
Yến Hoa vỗ tay hắn xuống, “Trong đầu toàn chứa gì không.”
Giang Dã do dự một lát rồi hỏi, “Nhỡ đâu anh tình một đêm với người khác rồi sinh ra một đứa mà không hay biết thì sao?"
Yến Hoa nới rộng khoảng cách giữa anh và Giang Dã, cau mày hỏi: “Có phải dạo này đang xem phim cẩu huyết không?”
“Không có.” Giang Dã lại quấn tới.
Yến Hoa chợt bừng tỉnh, ngồi trên sô pha phìn Giang Dã đứng bên cạnh ngập ngừng, vuốt vuốt lông mày, nhìn thấu suy nghĩ của hắn, chậm rãi hỏi: “Có phải em muốn hỏi anh đã làm chuyện kia với ai chưa phải không?”
Giang Dã ừm một tiếng, rũ mắt nghịch khóa áo khoác của Yến Hoa.
Yến Hoa im lặng không nói gì.
Giang Dã nghịch một lúc lại thấy bồn chồn, mất kiên nhẫn hỏi, “Có sao?”
“Em đoán thử xem?” Biểu cảm trên mặt Yến Hoa không đổi, nhưng anh cố ý trêu chọc Giang Dã.
“Không có đúng không?” Giang Dã cười hỏi, thật ra với tính cách kia của Yến Hoa, anh tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện này, nhưng người bạn trai ngầm của anh lại thiếu cảm giác an toàn nên luôn quấn lấy hỏi cho tới khi nhận được đáp án khẳng định mà hắn muốn.
Yến Hoa không nói có đúng hay không mà chỉ nhíu mày, lẳng lặng nhìn Giang Dã.
Nụ cười trên môi Giang Dã dần cứng đờ, cụp mắt tỏ vẻ tủi thân.
Yến Hoa khẽ cười, không chọc hắn nữa,“Em chỉ còn thiếu mỗi bước lắp camera theo dõi lên người anh mà vẫn không yên tâm à?”
Giang Dã bất an nói: “Nhưng em không ở cạnh anh suốt 3 năm cấp hai.”
“Anh ngày nào cũng nhắn tin gọi điện cho em mà.” Yến Hoa nhắc nhở
“Không có, từ trước tới nay chưa từng có người khác, chỉ có mình em thôi, nên là đừng nghĩ lung tung nữa, ít suy nghĩ lại đi.”
Trí tưởng tượng của Giang Dã thật sự rất phong phú.
“Em sinh được hay anh sinh được?” Yến Hoa biết Giang Dã thích suy nghĩ vớ vẩn liền đưa cho hắn một liều thuốc trấn an.
“Vậy vừa rồi Vương Tiểu Thanh tới làm gì?” Tay Giang Dã thò vào trong hỏi.
“Tình cờ đi ngang qua nên ghé thăm một lát. Chồng của Vương Tiểu Thanh đi gặp khách hàng nên để cô ấy với chị ngồi trong nhà đợi.” Hô hấp của Yến Hoa ngày càng gấp gáp, nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích với Giang Dã.
Giang Dã không dừng lại động tác, “Thế vì sao đứa bé kia gọi anh là bố?”
Yến Hoa bị đè lên ghế sô pha, giải thích: “Con của cô ấy hiện đang học nói nên chỉ biết gọi mỗi bố thôi.”
“Ồ, anh có thích trẻ con không?”
“Nuôi con mệt lắm.” Yến Hoa nuôi một đứa là quá đủ rồi.
“Vậy là vẫn thích đúng không?” Giang Dã dùng tay kia véo cằm Yến Hoa, hỏi, hình ảnh hai người đứng cùng nhau bế đứa bé vừa rồi như đâm vào trái tim Giang Dã, hắn sợ Yến Hoa ngày hôm đó thật sự muốn có một gia đình và một đứa con dành riêng cho anh, không cần hắn nữa.
Lúc này Yến Hoa không muốn nói chuyện.
“Hử?” Giang Dã vừa hỏi vừa hôn Yến Hoa.
“Chỉ thích người đang ở trước mặt anh thôi.”
Sau khi nhận được đáp án mình muốn, Giang Dã không nói gì nữa mà chỉ tập trung hôn Yến Hoa.
Hắn không muốn vào phòng ngủ mà chỉ muốn làm luôn ở nơi hai người vừa nói chuyện.
Yến Hoa ngẩng đầu, tùy ý để Giang Dã muốn làm gì thì làm.
Một tháng không gặp, anh cũng rất nhớ Giang Dã.
"Kiều Kiều, anh ăn tối chưa?"
Tóc mái của Yến Hoa hơi ướt dính vào trán, anh ngơ ngác nghe câu hỏi của Giang Dã, một lát sau mới trả lời: "Vẫn chưa."
"Anh muốn ăn gì để em nấu?"
Yến Hoa cau mày đáp: "Ra ngoài ăn đi."
Mới về nhà đã phải nấu cơm thì phiền lắm.
Giang Dã: "Vâng, ôm em đi rồi lát nữa chúng ta đi ăn."
"Ừ...."
Giang Dã đưa Yến Hoa đi ăn trước 7 rưỡi tối ở quán của Phong Tử.
Phong Tử vui vẻ nói: "Anh nhớ là em mới về nhà cách đây không lâu mà? Sao lại về nữa rồi."
Giang Dã giải thích: "Ai bảo mới về thế, cũng một tháng rồi."
Phong Tử lắc đầu: "Sinh viên nhà người ta nửa năm mới về một lần, còn em thì hay rồi, một tháng về một lần."
"Em muốn về thôi." Giang Dã gắp thức ăn cho Yến Hoa nhưng vẫn không quên phản bác.
"Vâng vâng vâng, anh Kiều của em còn chưa nói thì anh đâu dám nói gì, còn nói thêm hai câu nữa là anh ấy sẽ đánh anh mất."
Yến Hoa không thèm để ý hai người họ, chỉ yên lặng cúi đầu ăn cơm, nhưng anh không muốn ăn lắm, mơ hồ có cảm giác chướng bụng.
Giang Dã chú ý thấy điểm này, đợi Phong Tử đi xa mới nói nhỏ: "Lần sau ăn xong mới làm nhé."
Yến Hoa trừng mắt liếc hắn một cái.
Có Giang Dã ở đây nên Yến Hoa dù không có khẩu vị vẫn được ăn được khá nhiều, thấy anh cũng ăn khá nhiều rồi nên Giang Dã lại bắt đầu đặt câu hỏi.
“Sao Vương Tiểu Thanh lại đưa con cho anh bế?”
Yến Hoa dựa vào ghế ngáp một cái, lăn qua lăn lại đã mệt mà ăn còn mệt hơn.
Buồn ngủ quá.
Mặc dù thế nhưng anh vẫn trả lời Giang Dã: “Cô ấy phải thắt dây giày, mà con của cô ấy thì như trái bom hẹn giờ, vừa đặt xuống liền nổ, mà anh lại không thể giúp cô ấy thắt được nên chỉ có thể thuận tay giúp cô ấy bế nó.”
"À... Thuận tay.”
“Lúc đó anh cũng thuận tay đưa người ta vào bệnh viện đúng không?” Giang Dã đang muốn tính nợ cũ.
Yến Hoa sửng sốt, nhất thời không nhớ ra chuyện mà Giang Dã nói.
Giang – bình giấm chua - Dã nói: “Anh đưa cô ta vào bệnh viện, sau đó vì để cảm ơn anh, cô ta đã mời anh ăn cơm, còn tặng anh bánh quy tự làm cơ.”
“Còn gửi cả tin nhắn gì mà, Tiểu Hoa à, anh ăn bánh quy em tặng hôm nay chưa? Đó là do em tự tay làm đấy.”
Giang Dã lôi chuyện từ 4 năm trước ra nói, còn không quên kể cặn kẽ từng chi tiết.
Đã qua nhiều năm vậy rồi mà vẫn canh cánh trong long.
Yến Hoa nắn nhẹ trán, khâm phục nói: “Trí nhớ của em tốt thật.”
Anh thậm chí chẳng nhớ tí gì về chuyện này.
“Nếu năm đó em không về Nam Giang thì anh với cô ta sẽ yêu nhau phải không?”
Giang Dã chưa bao giờ nghi ngờ tình yêu dành cho em trai của Yến Hoa, nhưng hắn lại không chắc chắn cái yêu mà Yến Hoa dành cho bạn trai.
Dù sao thì thủ đoạn lúc đó của hắn cũng không tính là quang minh, hơn nữa quan hệ của bọn họ trừ hai người bọn họ ra thì không một ai biết cả.
Trong mắt người khác, Yến Hoa vẫn là một ông chủ độc thân, đẹp trai, trưởng thành và giàu có.
Xét trên mọi phương diện thì độc thân luôn được mọi người săn đón.
Người muốn hẹn hò với anh chưa bao giờ là số ít cả.
Thậm chí vừa nãy còn có người muốn giới thiệu bạn gái cho Yến Hoa ngay trước mặt hắn.
Yến Hoa bị hỏi đến tỉnh cả ngủ, bất lực trả lời câu hỏi của Giang Dã, “Không phải, em có về Nam Giang hay không thì anh cũng sẽ không yêu đương với cô ấy.”
Anh lo Giang Dã sẽ quấy rối ở đây, thế là gọi Phong Tử tới, “Thanh toán đi.”
Phong Tử xua tay, “Ghi nợ trước, khi nào anh rảnh thì trả em sau chứ giờ em bận lắm, không chăm sóc anh được.”
Giang Dã được câu trả lời của Yến Hoa trấn an tạm thời, cũng hiểu giờ đang ở bên ngoài, không thể nói quá nhiều.
Rõ ràng hắn là bạn trai của Yến Hoa mà ngay cả ghen tuông công khai cũng không được.
Đúng là hắn rất tham lam, luôn muốn được voi đòi tiên trong mọi chuyện liên quan đến Yến Hoa.
Hắn và Yến Hoa đã ở bên nhau rồi, hắn nên có sự chừng mực mới phải.
Nhưng hắn còn muốn nhiều hơn nữa.
Ít nhất cũng phải cho người khác biết Yến Hoa đã có người yêu rồi, đừng giới thiệu đối tượng xem mắt cho anh nữa.
Vừa đóng cửa nhà lại, Giang Dã đã nôn nóng ôm lấy Yến Hoa, hắn cần xác nhận Yến Hoa có đặt hắn ở trong lòng không.
Ở ngoài đường, ngay cả nắm tay cũng không thể.
Yến Hoa vươn tay đáp lại cái ôm của Giang Dã.
Giang Dã lại được động tác của Yến Hoa xoa dịu.
“Kiều Kiều.” Giang Dã hít lấy hít để mùi hương quen thuộc trên người Yến Hoa, dần bình tĩnh lại.
Yến Hoa ừ một tiếng.
“Sao cô ta lại tới tìm anh?”
Giang Dã đã hỏi câu này một lần rồi, tuy vậy nhưng Yến Hoa vẫn kiên nhẫn giải thích lại lần nữa.
“Bởi vì cô ấy tình cờ đi ngang qua, không chỉ có cô ấy mà ngay cả chị gái Vương Tiểu Vũ cũng vào trong nhà ngồi một lúc và nói chuyện về đoàn xe ngày xưa.”
“Vương Tiểu Vũ có việc gấp nên rời đi trước, còn Vương Tiểu Thanh cũng chỉ ngồi thêm một lát rồi rời đi, anh tiễn cô ấy xuống lầu, trong lúc nói với nhau mấy câu ở dưới đó thì thấy dây giày của cô ấy bị tuột, không tiện bế con nên anh mới bế hộ một lát, sau đó thì em về rồi.”
“Ồ.” Giang Dã xoa eo Yến Hoa rồi lại hôn tiếp: “Liệu cô ta còn thích anh không?”
Yến Hoa nhất thời không nói nên lời: “Người ta kết hôn rồi, con cũng đã 1 tuổi, hơn nữa tình cảm vợ chồng rất tốt, em đừng nghĩ lung tung nữa.”
Yến Hoa cảm thấy Giang Dã gần đây càng ngày càng thích hỏi những chuyện này, hở một tí lại hỏi có người giới thiệu đối tượng xem mắt cho anh không.
Mặc dù có thật nhưng tất cả đều bị Yến Hoa từ chối rồi.
“Ai mà biết có tình cảm tốt thật không? Nếu không thì đến tìm anh làm gì?” Giang Dã lại bắt đầu ngang ngược hỏi.
“Là đi ngang qua, chồng cô ấy ăn cơm ở quán của Phong Tử.” Yến Hoa không có chút khó chịu giải thích lần ba.
Giang Dã khô khan nói: “Được rồi.”
Yến Hoa không muốn ôm nữa nên đạp nhẹ vào chân hắn một cái, vốn dĩ anh đã rất mệt rồi, “Buông ra, anh muốn ngồi.”
Anh đẩy Giang Dã ra.
Giang Dã nới lỏng tay, nhưng không để Yến Hoa ngồi lên sô pha mà ôm anh ngồi lên đùi hắn. Thế nhưng tư thế này sẽ gợi lại trong đầu Yến Hoa hình ảnh những chuyện mà hai người họ vừa làm trên cái sô pha này nên anh từ chối Giang Dã, nhất quyết ngồi xuống bên cạnh hắn.
Giang Dã bỏ ngoài tai không ngừng dán lên người anh.
Yến Hoa thở dài: “Thế em muốn làm gì? Thiếu gia à.”
“Anh nói với bọn họ là anh có người yêu rồi đi, có như vậy thì bọn họ mới không tới tìm anh nữa, càng không giới thiệu đối tượng cho anh.”
Yến Hoa liếc hắn một cái hỏi: “Lỡ bọn họ hỏi bạn gái của anh là ai thì sao?”
“Nói là em à?”
Giang Dã mím môi rồi đưa ra đáp án: “Anh cứ nói là yêu xa.”
“Vì thế bọn họ không gặp được.”
Yến Hoa không nói gì, Giang Dã mạnh dạn hỏi: “Được không anh?”
Yến Hoa quá hiểu tính cách của Giang Dã rồi, hắn sẽ không chịu từ bỏ nếu không đạt được mục đích.
Nhưng anh vẫn nhắc nhở: “Lúc đó em đã nói thế nào?”
Giang Dã tất nhiên không quên.
Hắn nói khi ra ngoài phối hợp như nào với Yến Hoa đều do anh quyết, chỉ cần khi về nhà ở bên nhau là được.
Nhưng hắn chính là người có lòng tham không đáy.
Hắn muốn công khai đứng bên cạnh Yến Hoa với tư cách là một người bạn trai. Chỉ cần vừa nghĩ tới có người liên tục giới thiệu đối tượng xem mắt cho Yến Hoa, hắn sẽ vô cùng khó chịu.
Ít nhất cũng phải để người khác biết Yến Hoa không còn độc thân nữa.
“Nếu hôm nay anh đồng ý thì lần sau em lại muốn anh nói với bọn họ, chúng ta là người yêu phải không?" Lúc đó Giang Dã cũng đã dùng cách này để phá vỡ từng lớp phòng ngự của Yến Hoa.
Giang Dã cúi đầu như thầm đồng ý với lời nói của Yến Hoa, đúng là hắn có vọng tưởng đó, nhưng hắn cũng hiểu vọng tưởng sẽ không thể thành sự thật. Chưa nói đến quan hệ đặc biệt của hai người, cho dù bản thân không quan tâm bị dị nghị thì hắn vẫn rất sợ Yến Hoa bị chỉ trỏ sau lung.
“Không được sao?”
Yến Hoa lẳng lặng nhìn Giang Dã.
Giang Dã hiểu đây nghĩa là không đồng ý.
“Thế em đi tắm đây.” Giang Dã cũng không muốn phá hỏng quan hệ của hai người, lủi thủi vào phòng tắm.
Yến Hoa nhìn bóng lưng hắn rồi lắc đầu một cách bất lực.
Chiêu đầu tiên, lấy mềm chọi cứng đã mất tác dụng, còn đây là chiêu thứ hai, giả vờ đáng thương.
Yến Hoa thuộc lòng mọi cử chỉ hành động của Giang Dã, còn muốn trúng chiêu hay không thì phải xem tâm trạng của anh như nào.
Sau khi Giang Dã đi ra đã thấy Yến Hoa tắm xong rồi leo lên giường ngủ rồi, chỉ để lại mình hắn trước màn hình máy tính.
Giang Dã càng nhìn những dòng code trên máy tính càng bực bội, hắn đóng sập máy tính xuống rồi chui vào trong chăn.
Yến Hoa nửa tỉnh nửa mê cảm nhận thấy Giang Dã đang sáp lại gần.
“Kiều Kiều.”
Yến Hoa nhắm mắt ừ một tiếng.
Giang Dã thì thầm bên tai anh, “Anh ngủ rồi à?”
Yến Hoa lười biếng đáp: “Ngủ rồi.”
“Nhưng bây giờ mới có 9 giờ.”
Giang Dã không muốn ngủ mà Yến Hoa lại không thèm dỗ hắn, hắn chỉ có thể tự mình bò tới.
“Em không buồn ngủ à?”
Yến Hoa nhìn là biết tâm tư nhỏ của Giang Dã.
Giang Dã lắc đầu, “Không buồn ngủ.”
Yến Hoa mở mắt nói: “Không buồn ngủ thì làm việc gì đó đi.”
Giang Dã cầu còn không được, gấp gáp nói: “Được ạ.”
Vừa nói xong liền vươn tay muốn cởi cúc áo của Yến Hoa.
“Anh có nói là sẽ làm chuyện này à?”
“Thế làm gì?” Giang Dã nắm chặt cúc áo không buông.
Yến Hoa ung dung nói: “Không buồn ngủ thì em đi trông quán cùng Lục Cửu đi, khi nào đóng cửa thì về.”
“Đi đi.”
Nói xong liền đạp người trên giường xuống.
Giang Dã ôm chặt Yên Hoa không buông, khó chịu nói: “Không muốn đi, trong quán có Lục Cửu là đủ rồi.”
Trong mắt Yến Hoa mang theo ý cười nhìn lên trần nhà: “Không phải em không buồn ngủ sao? Tìm chút việc cho em làm mà còn khó chịu nữa.”
Giang Dã nắm tay Yến Hoa nói: “Em muốn làm chút chuyện khác cơ.”
“Làm cái gì?”
Giang Dã hôn lên môi Yến Hoa, dùng động tác thay cho câu trả lời.
Lúc kim đồng hồ chạy được nửa vòng thì Giang Dã đột nhiên chậm lại, tối tăm gọi: “Kiều Kiều.”
Yến Hoa bất mãn nhìn Giang Dã.
Giang Dã chỉ đành dừng lại nói: “Anh nói với bọn họ có được không? Cứ nói anh yêu xa là được.”
Yến Hoa nhăn mày, đây là lại muốn chơi chiêu mới à.
“Được không?”
Giang Dã chậm rãi vuốt ve Yến Hoa, nhất quyết muốn anh đồng ý.
Yến Hoa trầm mặc vài giây, cố lấy lại bình tĩnh nói: “Không làm thì ra ngoài.”
“Em làm, em làm mà.”
Giang Dã nào muốn dừng lại chứ, hắn muốn hôn Yến Hoa để lấy lòng anh nhưng lại bị anh nghiêng đầu né tránh.
Hắn chỉ có thể làm nũng cầu xin: “Kiều Kiều.”
Giang Dã nhìn vào bóng lưng của Yến Hoa gọi: "Anh Kiều."
"Anh giận à?" Giang Dã không thỏa mãn anh nên khiến Yến Hoa không vui, anh đã không nói một lời nào với hắn nãy giờ.
Mặc dù Yến Hoa bình thường không thích nói nhiều, nhưng vừa rồi anh lại không nói một lời.
“Không.” Lúc đầu Yến Hoa đúng là có chút tức giận, nhưng sau đó lại cảm thấy thoải mái, không tức giận nữa.
Giang Dã dùng ngón tay chọc chọc vào lưng Yến Hoa, "Vậy tại sao anh lại ngủ quay lưng về phía em?"
Yến Hoa quay lại đối mặt với Giang Dã, "Anh còn phải báo cáo tư thế ngủ của mình cho cậu chủ trẻ sao?"
"Nhưng em muốn nhìn anh ngủ." Giang Dã hôn trán Yến Hoa.
“Ngủ đi, cũng muộn rồi.”
Giang Dã nhéo mặt Yến Hoa nói: “Nhưng em vẫn chưa muốn ngủ, cuối tuần lại phải rời đi.”
Yến Hoa liếc nhìn hắn một cái, thông báo: “Hôm nay không thể làm nữa."
Giang Dã đã dày vò anh mấy lần.
"Không làm, chúng ta nói chuyện đi." Giang Dã tuy rằng rất thích cùng Yến Hoa làm chuyện đó, nhưng hắn cũng thích cùng Yến Hoa ôm nhau nói chuyện.
Hắn thích làm mọi việc thân mật với Yến Hoa.
“Em muốn nói gì?” Yến Hoa dựa vào lồng ngực Giang Dã.
Giang Dã ôm người vào lòng, hài lòng nói: "Gần đây anh bận sao?"
"Trong cửa hàng đã thuê thêm người, Lục Cửu cũng về giúp anh."
"Vậy anh có đi Bắc Kinh gặp em không?" Giang Dã hỏi.
Yến Hoa ngáp một cái nói: "Không phải mỗi tháng em đều về sao?"
"Nhưng hiện tại em chỉ có thể gặp anh mỗi tháng một lần, nếu anh đến Bắc Kinh tìm em, chúng ta có thể gặp nhau hai lần một tháng."
Giang Dã nghĩ thầm hắn còn muốn nhìn thấy Yến Hoa mỗi ngày.
“Em chỉ có thể gặp anh mỗi ngày vào kỳ nghỉ đông và hè.”
Yến Hoa hỏi, “Vậy sau khi em bắt đầu đi làm, em không còn kỳ nghỉ đông và nghỉ hè nữa thì em định làm gì?”
"Em sẽ trở lại Nam Giang." Giang Dã trả lời không do dự.
“Nam Giang quá nhỏ.”
Yến Hoa thở dài, “Em nên đến một nơi lớn hơn.”
Giang Dã ôm chặt Yến Hoa nói: “Còn anh thì sao?”
“Anh ở Nam Giang, cửa hàng của anh vẫn ở Nam Giang.” “
"Chúng ta sẽ yêu nhau đến hết cuộc đời sao?” Giọng nói của Giang Dã bất giác trở nên lo lắng.
Yến Hoa không trả lời.
Thấy Yến Hoa lại im lặng, Giang Dã nhắc nhở: “Lần trước anh đã hứa với em rồi sẽ nói cho em biết những suy nghĩ của anh, vậy mà bây giờ anh lại im lặng.”
Yến Hoa nhớ tới lời này, ngước mắt lên nhìn Giang Dã, có vẻ như đang sắp xếp lại suy nghĩ, anh cố gắng nói một cách khách quan nhất có thể: "Tiểu Dã, anh nghĩ mối quan hệ của chúng ta không thể kéo dài cả đời."
Giang Dã không thể tin được nhìn Yến Hoa, hắn ngay lập tức ngồi dậy, đôi mắt tràn đầy bất bình như muốn nói điều gì đó, nhưng không thể nói được gì.
Yến Hoa cũng ngồi dậy, lặng lẽ nhìn Giang Dã.
Giang Diệp cúi đầu trầm mặc một hồi, đột nhiên tỉnh táo lại, thanh âm gấp gáp mang theo một nỗi buồn sâu sắc: “Lý do anh không muốn nói cho người khác biết mối quan hệ của chúng ta vì anh sẵn sàng chia tay với em bất cứ lúc nào sao?"
Yến Hoa không giỏi nói dối.
Giang Dã suy sụp nhìn vẻ mặt trầm lặng của Yến Hoa, Yến Hoa thực sự suy nghĩ như vậy, anh nghĩ mối quan hệ của họ sẽ chấm dứt bất, cũng sẵn sàng chia tay với hắn bất cứ lúc nào. Rõ ràng trước đó hắn đã hứa với Yến Hoa như vậy, sáu tháng hai người cũng rất hòa hợp nhau, Yến Hoa vẫn có dự định như vậy, Giang Dã không thể chấp nhận nổi.
Hắn vén chăn lên, bước xuống giường rồi bật đèn lên.
Hắn muốn mối quan hệ của họ được nhìn thấy dưới ánh sáng.
Yến Hoa khó chịu nheo mắt lại, Giang Dã vẫn đang nhìn chằm chằm vào anh.
Ngược lại, Yến Hoa lại có vẻ cực kỳ bình tĩnh.
Ít nhất đó là dáng vẻ anh muốn hắn nhìn thấy.
"Tại sao anh lại muốn chia tay với em? Em đã làm gì sai à?" Toàn thân Giang Dã mọc đầy gai, cơn đau khiến hắn vô cùng khó chịu.
“Anh không nói muốn chia tay.” Yến Hoa cố gắng an ủi người trước mặt.
"Hiện tại anh còn chưa nói lời chia tay với em, nhưng anh đã sẵn sàng chia tay với em, anh có thể chia tay với em bất cứ lúc nào."
Yến Hoa thở dài: "Tôi không nói sẵn sàng chia tay với em bất cứ lúc nào."
"Vậy thì là gì?" Giang Dã tiến lên một bước hỏi.
“Anh chỉ muốn cho em một chỗ để hối hận.”
“Có chỗ nào để hối hận?”
Yến Hoa bình tĩnh nói ra những lời này, đủ để khiến thể xác và tinh thần của Giang Dã sụp đổ.
Anh mở môi, chậm rãi nói: “Em có thể cho rằng mối quan hệ này hiện tại rất tốt, nói cho người khác biết cũng không có vấn đề gì, nhưng ba năm, năm năm, mười năm sau thì thế nào?”
“Không có tình yêu vĩnh cửu trên thế giới." Yến Hoa chưa bao giờ tin vào thứ này.
"Khi mối quan hệ này đổ vỡ, thân phận của anh sẽ khiến em cảm thấy khó chịu và phải chịu rất nhiều lời chỉ trích."
"Khi đó anh sẽ là anh trai em hay bạn trai cũ của em?"
"Anh không muốn mối quan hệ này trở thành vết nhơ trên người em."
"Chỉ cần hai chúng ta biết chuyện này, nó sẽ tránh cho chúng ta rất nhiều phiền toái không cần thiết từ thế giới bên ngoài, chúng ta vẫn có thể tiếp tục làm anh em."
Vết nhơ?
Hai chữ này lấp đầy trong đầu Giang Dã.
Giang Dã thậm chí đã nghe không nổi Yến Hoa nói gì tiếp theo, môi mím lại khó thở, thậm chí không có dũng khí lặp lại hai chữ vết nhơ.
Yến Hoa sao có thể là vết nhơ?
Yến Hoa chưa bao giờ có thể là vết nhơ của Giang Dã.