Bị Tên Cuồng Ma Tự Luyến Quấn Lấy

Chương 2:




Aineias ngây ngẩn nhìn hắn, cả buổi nói không nên lời.
Lúc Aineias tìm thấy Ariel, hắn đang lõa lồ nằm nhoài trên mai của một con rùa lớn, lộ ra ngực bụng dán lên lưng mai, đen trắng giao hòa khiến Aineias nhìn đến tóe lửa. Y biết mỗi ngày Ariel đều sẽ thay đổi đối tượng để ở cùng nhau như vậy, tuy không có xảy ra vấn đề gì hoặc dù là liên tục đều cùng một sinh vật thì cũng không có, nhưng Aineias chẳng nhịn được mà ghen ghét, tại sao đám sinh vật cấp thấp này lại có được sự ưu ái của Ariel chứ?
Y suýt nữa dao động sự tự tin đối với mị lực của bản thân mình.
Đối phương thản nhiên rũ đuôi cá, phô ra lưng tóc màu bạc mềm mại tinh tế, Aineias vẫn nhớ rõ cảm giác được xoa lên mái tóc ấy, khắc đó trong lồng ngực như bị xúc tu của con sứa nào đấy bâng quơ trêu chọc, quấy rối chẳng ngừng. Đối phương có thể khiến y dễ dàng trở nên nhạy cảm mà yếu đuối.
Aineias hơi u oán thở dài.
Cớ sao Ariel lại không chịu ở bên y chứ? Trừ việc y là giống đực ra thì y thật sự chẳng tài nào nghĩ được mình có khuyết điểm gì.
Aineias nghĩ y có thể cho Ariel tài bảo nhiều vô tận, tướng mạo cũng không bị bại trước bất kì loài sinh vật dưới đáy biển nào, khí tức quý tộc như gạch thẳng, nếu Ariel thích, bất kể động tác giao phối nào đều mặc hắn quyết định.
Aineias cho rằng sở dĩ Ariel phong lưu như vậy hẳn là do hắn chưa tìm được "người" nào xứng với hắn, mà mình là hầu như không hề có khuyết điểm chắc chắn là sự lựa chọn bạn đời tốt nhất.
- - Bọn họ hẳn là một đôi trời sinh mới phải...
Ariel mở mắt ra, lạnh nhạt nhìn cái tên người cá cứ quấy rầy giấc ngủ trưa của hắn, đầu tựa vào hai tay, rùa biển dưới thân đúng lúc dừng bơi.
"Làm gì vậy?" Thanh âm của Ariel hơi khàn, nghe vào tai tựa như dẫn theo một dòng điện, tinh tế lủi từ đuôi lên xương.
Tai vàng của Aineias hơi run rẩy.
Vương tử người cá luôn xem mọi thứ như cặn bã, lúc này há miệng, lời nói ra lại là: "Ngươi có muốn ngủ cùng ta không?"
Không không, y chỉ là muốn Ariel ngủ trên người y, không có ý gì khác đâu...
Thế nhưng y vẫn hưng phấn mà căng thẳng.
Ariel:...
Được rồi, lời này khiến hắn tỉnh cả người, còn ngủ gì nỗi nữa?
"Aineias."
"Ta đây!"
"Ngươi thật là phiền."
"..."
Cảm giác dường như cả thế giới cuối cùng cũng được yên tĩnh lại, nhân ngư với đuôi cá màu xanh lam hơi cuộn mình, nằm nhoài trên thân rùa biển. Rùa biển bơi rất chậm khiến dòng nước nhè nhẹ mà nhộn nhạo, ôn hòa phớt qua khuôn mặt tinh xảo của nhân ngư.
Bọn họ không cần biết sẽ đi đến nơi nào, bởi vì toàn bộ đáy biển đều là thế giới của họ.
Aineias bỗng nhiên nảy sinh ra một ý nghĩ, kỳ thật y không cần phải gấp gáp lo lắng, bởi vì y ưu tú như vậy thì một ngày nào đó Ariel sẽ ở bên cạnh y, thế giới lấy y làm trung tâm.
Cơ mà ý nghĩ này có phần nguy hiểm, Aineias yên lặng đuổi theo rùa biển, buông mắt nhìn Ariel thật kỹ.
Hay là y cứ giấu Ariel trong ngực thì tốt hơn. Ánh mắt của y rơi xuống rùa biển xấu xí lộ ra chút khí tức nguy hiểm khiến rùa phải rụt đuôi vào mai.
...
Khi Ariel tỉnh lại thì thấy Aineias đang dõi theo hắn không chớp mắt, sau lưng chân trâu chất chồng thành núi, to nhỏ không đều.
"Ariel, ngươi có thấy đói bụng chưa?" Ariel nhìn nhân ngư tóc vàng đang hướng mắt nhìn hắn lộ ra ý cười ngốc nghếch, đôi mắt lấp lánh như phát sáng, trách hắn sao không thương y.
Hắn nhắm mắt, lại nằm xuống lần nữa.
"Ariel..." Bên tái lại nghe thấy thanh âm buồn tủi của nhân ngư.
Ariel lặng yên một chút: "Không có. Cút."
Aineias tự giác quên nửa câu sau của hắn, y nở nụ cười, "Ariel, ngươi xem trân châu ta lựa cho ngươi này, nhất định ngươi sẽ thích đó. Nếu như ngươi thích chân trâu đen thì ta sẽ bảo người hầu vào cung điện lấy. Ngươi chớ thấy quá quý mà từ chối ta, thứ quý giá nhất của ta đều là ngươi, ta còn quan tâm gì chút đồ này nữa."
Ariel:...
"Ariel " Aineias kề sát vào tai của hắn, tim đập như sấm, thấp giọng nói rằng: "Ngươi thật sự không suy nghĩ một chút việc chấp nhận ta sao? Nếu như thật sự có thích ta thì đừng nên thẹn thùng, tuy đúng là khiến người khác khó mở miệng cơ mà mẹ ta từng nói, làm một người cá thẳng thắng dũng cảm, ngươi không nói ra lời từ trái tim thì ta làm sao mà biết được đây?"
"..." Ariel không nhịn nổi nửa mà mở mắt ra, đôi con ngươi xanh thẳm, mỗi khi liếc nhìn đều khiến người khác cảm thấy như bị nghẹt, trên người hắn tràn ngập hơi thở lạnh nhạt câu hồn, "Ta nghĩ ta nên nói lại ý của ta cho thật rõ ràng."
"Có muốn hay không là chuyện của ngươi, nhưng ta hi vọng ngươi hãy câm miệng." Hắn thấy đối phương còn bày ra vẻ không chịu hết hi vọng, tùy tiện nhặt một viên chân trâu bự như quả trứng gà ném vào lồng ngực y.
Aineias mờ mịt nhìn hắn, hắn nhẹ nhàng cười, ánh mắt thì thong dong: "Chẳng phải ngươi muốn ta suy nghĩ một chút sao? Vậy để cho ta xem chút thành ý của ngươi đi."
"Nếu ngươi có thể nhét cái này vào hậu môn, ta sẽ suy xét lại một chút. Thế nào?" Ariel rõ ràng thấy được bóng dáng của chính mình trong đôi mắt trợn to của đối phương.
Bầu không khí chốc cứng đờ, một hồi lâu Aineias run rẩy cầm lấy viên chân trâu bự như quả trứng gà, mặt đỏ hồng đối diện với Ariel: "Ngươi nói thật sao?" Nhân ngư giống đực ánh mặt lấp lóe, bờ môi mang đường nét duyên dáng vì sốt sắng mà vểnh lên.
Ariel lành lạnh mở miệng: "Đương nhiên, ta nói nhất định sẽ giữ lời."
Hắn tình nguyện thấy dáng vẻ tay chân luống cuống của y, thật ra hắn hi vọng đối phương biết khó mà lui, nhân ngư luôn coi trọng tôn nghiêm của mình, do nhân ngư yêu quý tài bảo, địa vị, nóng lòng muốn tuyên thệ chủ quyền. Aineias càng đáp lại như vậy.
Đối phương nghe thế, yết hầu lăn lên xuống, bắt đầu đưa tay sờ soạng dưới người mình. Bộ phận sinh dục như hậu môn đều ở chính diện của thân thể, vì vậy Aineias không cần phải quay lưng lại. Nói cách khác Aineias là muốn vừa nhìn Ariel vừa nhét viên trân châu này vào hậu môn, bởi vậy càng thêm xấu hổ.
Cách mấy tấc nơi phần bụng dưới, vẩy cá theo ý của chủ nhân mà chậm rãi hé mở, lộ ra vật đang ngẩng đầu và hậu huyệt đóng chặt. Nơi này Aineias chưa bao giờ chạm vào, nay lại ngay trước mặt người yêu mà dùng ngón tay từng chút từng chút chọc ngoáy. Ngoại trừ xấu hổ thì tận sâu trong đáy lòng y lại mơ hồ có một sự hưng phấn khó diễn tả thành lời.
Dùng dư quang chú ý vẻ mặt của Ariel, thấy hắn vẫn không chút biến sắc, tuy rằng thở phào nhẹ nhõm nhưng vẫn cảm thấy không cam lòng.
Ngón tay đi vào từ từ gia tăng thêm số lượng, trên mặt bừng đỏ, âm thanh đứt quãng: " Bản điện hạ nhất định sẽ chứng minh cho ngươi thấy... A, hậu huyệt ta chắc chắn chứa được thứ nhỏ bé kia của ngươi!"
Ariel:...
Thật ra trong tâm hắn lúc này không cách nào bình tĩnh nổi, phải đúng hơn là... hối hận muốn chết.
Không ngờ tới đối phương sẽ chẳng biết xấu hổ đến như vậy.
Ariel thừa dịp y không chú ý mà yên lặng dời mắt, mẹ kiếp đau mắt quá!
"Ariel..."
Ariel bị thanh âm thiên chuyển bách hóa hô hào sợ đến lấy lại tinh thần, sau đó thấy cái tên Aineias này hai mắt thất thần, sắc mặc ửng đỏ, bộ phận sinh dục phía trước bắt đầu rịn ra chút chất lỏng trong suốt.
Ariel... Ariel tỉnh táo lại mà nhìn mấy ngón tay ra vào trong thân thể kia của y.
Da gà chốc nổi hết cả lên.
Hắn ngây ngẩn nhìn Aineias chuẩn bị nhét trân châu vào nơi miệng huyệt đã được mở rộng tốt. Má nó, trong lòng bỗng nhiên lạnh lẽo, thật ra Aineias có hơn gì, sắc mắt y bắt đầu trở nên trắng xám, bờ môi cũng mất đi màu máu.
Ariel không tài nào hiểu được vì sao y lại phải làm đến mức này.
Trân châu bị nhân ngư dùng sức đè xuống, cho dù đã có căng ra nhưng trân châu cũng đâu nhỏ, miệng huyệt yếu ớt như vậy nhanh chóng bị xé rách chảy máu, Aineias động một chút, thống khổ kêu rên thành tiếng.
Ariel nhìn y mím môi, sau khi thở hồng hộc thì lại đẩy nó vào nơi sâu.
Thoạt nhìn có hơi quá mức, Ariel có thể thấy tơ máu chảy ra từ huyệt dung nhập với nước biển. Động tác của Aineias có chút vất vả, thế nhưng y vẫn ngoan cường cố đem trân châu nhét vào, lông mày đều gắt gao mà cau siết lại.
Trân châu đã vào được một nửa, nhìn Aineias thở hồng hộc, Ariel cay cả mắt, hay là buông tha cho y vậy...
Hắn hơi suy tính, giả bộ vô tình mà mở miệng: "Được rồi, Aineias, ta đồng ý với ngươi sẽ suy nghĩ lại, ngươi có thể dừng tay."
"A...Ariel?" Đối phương bị Ariel thình lình lên tiếng mà sững sờ.
"Dừng ở đây đi, ta đồng ý." Ariel lúc này mới bình tĩnh xuống giọng.
Bên kia yên lặng một lúc khiến Ariel cảm thấy hơi lạ mà nhìn sang, đối phương nhấp môi, dường như rất kích động, "Ariel!" Y mừng rỡ hô tên của Ariel, đuôi cá màu vàng vui vẻ vây vẫy, nhưng y lại quên mất nửa viên trân châu còn đang nhét bên trong.
Bởi do tâm tình của y được thả lỏng, vốn trân châu còn một nửa bên ngoài nay lập tức bị nuốt vào hết.
Ariel thấy vẻ mặt của Aineias đột nhiên trở nên cứng ngắc, trong lòng nổi lên dự cảm bất an.
"Ariel..." Aineias đưa tay vờn quanh tóc bạc của nhân ngư, vẻ mặt đó có phần lúng túng.
Lúc này hiểu rõ chân tướng rồi, Ariel nghiêm mặt: "Ngươi gọi ta làm gì?"
"Ta lấy không ra..."
Sắc mặt của Ariel khó coi mà trả lời: "Lẽ nào ngươi còn muốn ta giúp ngươi?"
Aineias ngậm miệng, không thể làm gì khác hơn là nghĩ trăm phương ngàn kế để lấy dị vật trong thân thể ra.
Ariel thấy đối phương loay hoay lâu vậy rồi còn không tìm được cách, đồng thời miệng huyệt lại đối diện hắn, có chút máu và trân châu trắng loáng, cảm thấy con mắt bắt đầu đau đớn.
"Ngươi cút lại đây cho ta!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.