Editor: Nha Đam
Ngày hôm sau, khi trời còn chưa sáng, Minh Ôn thị đã đánh thức cô, hóa ra Minh Diễn đã chuẩn bị xong rồi, chỉ đợi cô nữa thôi.
Cô vội vàng đánh răng rửa mặt, thu dọn đồ đạc rồi cùng Minh Diễn đi ra ngoài.
Lúc đó khoảng bốn năm giờ sáng, trời vẫn còn tối mịt.
Minh Diễn có vóc dáng cao, bước đi nhanh, để đuổi kịp hắn, Ôn Ngọc Thư đã phải chạy chậm, một lúc sau suýt ngã do không nhìn thấy đường.
Minh Diễn nghe thấy tiếng động vội vàng quay đầu lại, vừa nhìn thấy liền có chút oán giận nói: "Đi đường thôi mà còn có thể ngã." Nhưng hắn lại đi chậm lại, chỉ đi trước cô một bước.
Ôn Ngọc Thư mặc kệ hắn, âm thầm tăng tốc độ.
Chỉ chốc lát đã đến nơi đã hẹn, bác Tôn ở làng trong nhà có xe ngựa chuyên đưa đón người, mỗi khi có hội chợ, bác sẽ đợi ở cổng làng cho những ai có nhu cầu đi hội chợ, thu mỗi người 2 xu.
Khi họ đến nơi, bác Tôn đã đợi đến mất kiên nhẫn, những người phụ nữ trong làng cũng liên tục phàn nàn. Thấy vậy, Minh Diễn vội vàng bước tới và nhỏ giọng nói với mọi người rằng: "Là cháu nhất thời ham ngủ, lại ngủ quên, xin lỗi vì đã làm mất thời gian của mọi người." Vốn cũng không phải chuyện gì lớn, mọi người thấy hắn là một tú tài lại khom người xin lỗi họ một cách khiêm tốn như vậy cũng có chút ngại ngùng.
Ôn Ngọc Thư nghe xong cảm thấy hơi hụt hẫng, rõ ràng là cô dậy muộn, vậy mà hắn lại... Bây giờ cũng không dám nói gì, nhấp môi không nói lời nào.
Bác Tôn đưa họ lên xe, Minh Diễn giúp cô ổn định trước rồi mới ngồi vào.
Nói là xe ngựa nhưng thực chất chỉ là một tấm ván dày, phủ rơm khô, không có lán để chắn gió mưa, vô cùng đơn sơ. Mặc dù như vậy nó vẫn rất phổ biến, rốt cuộc thì quãng đưỡng cũng gần 10 dặm, có phương tiện thay cho việc đi bộ là tốt rồi.
Trước khi bọn họ đến, vị trí tốt đã bị người khác chiếm giữ, cho nên cô đành phải ngồi ở phía trước, hướng về phía gió.
Thời tiết đã bước sang thu, ban ngày vẫn còn rất nóng nhưng hiện tại hơi se lạnh. Tuy nhiên, cô sợ nóng nên lúc thức dậy chỉ mặc một chiếc áo mỏng, một cơn gió lạnh thổi qua, lạnh khiến cô run lên một cái, co người lại.
Minh Diễn thỉnh thoảng quay lại nhìn cô, nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, hắn bình tĩnh dịch sang một bên, che cho cô.
Một lúc sau, Ôn Ngọc Thư mới thấy được. cô ngơ ngác ngẩng đầu nhìn bóng lưng hắn. Rốt cuộc thì hắn vẫn chưa 17 tuổi, cũng có chút đơn bạc gầy yếu, lưng không rộng lớn như người trưởng thành, không hiểu sao trong lòng cô lại có chút nóng lên. Mới quen nhau được mấy ngày, nhưng khi có hắn ở bên, cô luôn cảm thấy rất an tâm, như trong tiềm thức cô cảm thấy hắn nhất định sẽ bảo vệ mình.
Khi đến thị trấn, bầu trời đã sáng, đã có nhiều người trên đường. Dù là năm đói kém nhưng lúc này nơi đây vẫn rất náo nhiệt, hai bên đường có những quầy hàng nhỏ, tiếng rao hàng của những người bán hàng không dứt bên tai.
Hầu hết dân làng đến đây dựng sạp, bán trứng với rau dưa mà trong nhà luyến tiếc không dám ăn để đổi một số vật gia dụng.
Bác Tôn dừng lại trước một cửa hàng quen thuộc, hẹn mọi người thời gian về, sau đó mọi người giải tán hết. Vì cùng mục đích nên hầu hết đều đi theo nhóm.
Ôn Ngọc Thư và Minh Diễn đi theo hướng ngược lại.
Đi ngang qua một cửa hàng bán bánh bao, Minh Diễn dừng lại và mua bốn cái bánh. Sau khi nhận được, hắn nhìn xung quanh vài lần và đưa cho cô. 2 chiếc thang bao (bánh bao có nước súp bên trong). Cô nhìn có chút cảm động.
Sáng nay dậy sớm chưa kịp ăn sáng nên đã sớm đói, Minh Diễn cắn 3 miếng đã ăn xong một cái bánh bao rồi. Ôn Ngọc Thư miệng nhỏ, chậm rãi ăn, bây giờ mới ăn được một nửa.
Bánh bao thời xưa có giá tương đối vừa phải, kích thước lớn, dạ dày cô cũng nhỏ, ăn một cái là no rồi. Minh Diễn thuyết phục cô ăn thêm, cô gặm thêm hai miếng nữa là không thể ăn được nữa. Muốn lấy giấy dầu gấp lại ăn sau. Không ngờ Minh Diễn cầm lấy bánh trên tay cô, cho thẳng vào miệng.
Ôn Ngọc Thư bị hành động của hắn làm cho choáng váng, sau đó hai má ửng hồng, nhất thời tim đập nhanh khiến cô không dám ngẩng đầu nhìn hắn.
Minh Diễn ăn xong mới nhận ra có gì đó không ổn, hắn dừng lại một chút, sau đó nói: "Cái này, mấy bữa nay đồ ăn đắt..." Hắn lúng túng không biết nói gì.
Sau đó, hắn trầm mặc đi về phía Tú Trang.
Họ đến Tú Trang lớn nhất ở thị trấn tên là Tú Trang Như Ý, chỉ cần đứng bên ngoài đã cảm thấy tiệm này thật không tầm thường. Bốn bức tường của Tú Trang Như Ý đều được treo những bức tranh thêu rất đẹp có thể coi như đồ gia truyền, cửa hàng trưng bày nhiều loại vải và quần áo may sẵn.
Nữ quản sự đang trò chuyện với những người khác, nhìn thấy Minh Diễn liền mỉm cười nói, "Minh Đại Lang đã lâu không đến đây rồi."
Hai người trao đổi vài câu, nữ quản sự nhìn Ôn Ngọc Thư phía sau, nhướng mày cười hỏi: "Đây là cô nương nhà ai thế? Khá xinh đẹp đấy."
Minh Diễn ghé mắt, sắc mặt đỏ bừng, "Là biểu muội nhà ta, họ Ôn."
Những người trong lĩnh vực kinh doanh đều là những người tinh ranh, sao còn nhìn không ra hắn sớm đã coi người ta là người tỏng lòng. Đáy lòng không khỏi có chút tiếc nuối, nghĩ đến hắn cũng trạc tuổi con gái mình, thật đáng tiếc.
Những suy nghĩ này chỉ xoay chuyển trong chốc lát, bà đã dồn hết tâm trí để chào khách.
Đồ mà Minh Ôn thị thêu được 100 đồng một cái, hắn giao 45 cái. Sau đó lại đi chọn vải.
Lần này Ôn Ngọc Thư không đi theo hắn, cô lấy ra hai bức thêu của mình đưa cho nữ quản sự rồi hỏi giá.
Nữ quản gia nhìn kỹ một chút, nói: "Có thể thấy là rất nỗ lực, nhưng tay nghề có chút mới, không đủ đẹp. Ta sẽ trả cho ngươi năm xu, ngươi có đồng ý không?" Ôn Ngọc Thư nghĩ, chất lượng đồ thủ công thực sự rất quan trọng, đồ mà Minh Ôn thị thêu được 100 đồng một cái, vẫn có người đổ xô đi lấy, đồ của cô có 5 xu nhưng cũng chỉ hờ hững thôi. Nhưng tốt xấu cũng kiếm được tiền, đáy lòng cô cũng rất vui.
Lúc này Minh Diễn cũng đã chọn vải xong, Ôn Ngọc Thư nhìn thấy trên tay hắn cầm hai mảnh vải, một màu hồng nhạt và một màu trắng trơn, liền biết không phải mua cho bản thân hay Minh Ôn thị, chắc là mua cho cô.
Quả nhiên, Minh Diễn nhìn thấy cô liền nói, "Ta thấy muội mặc quần áo của của mẹ ta, có chút không vừa nên đã mua hai mảnh vải, trở về bảo mẹ ta may cho muội 2 chiếc áo trong và áo ngoài. "
Hắn vẫn luôn dịu dàng và ân cần, chăm sóc mình. Ôn Ngọc Thư hai mắt nóng lên, suýt chút nữa muốn khóc.
Nhưng người tốt như vậy không thuộc về mình, hắn đã có người trong lòng, cô còn nghĩ lung tung gì nữa? Nghĩ đến đây, trong lòng cô không khỏi có chút chua xót, buồn bực ở trong lòng sắp đem cô bao phủ rồi.
Cuộc sống trước đây của Ôn Ngọc Thư thật sự đơn điệu và tẻ nhạt, cả thanh xuân của cô đều nằm trong bệnh viện, không ai có thể có quan hệ tốt với một cô gái mắc bệnh nan y. Có thể nói, chỉ số IQ của cô không thấp, nhưng EQ của cô giống như một đứa trẻ đơn thuần. Cô không hiểu tình yêu là gì, cũng không rõ Minh Diễn có thích mình hay không. Cô tin lời nói một chiều của Dư Xuân Hạnh, cũng tự nhận tin vào mắt mình, cho rằng Minh Diễn thích Ninh Yên. Vì cô không thể thay đổi sự thật này, nên cô cố ý muốn tránh xa hắn một chút.
Sau đó, cả đoạn đường đều im lặng, hai người đối diện nhau nhưng không nói gì.
Mấy ngày còn lại, Ôn Ngọc Thư chạy ra ngoài cả ngày, cho dù Minh Diễn không ở trong thư phòng, cũng khó nhìn thấy cô.
Ở cùng một mái nhà, Minh Ôn thị tự nhiên có thể nhìn thấy, bà chỉ cho là hai người đang giận dỗi, cũng không nghĩ nhiều.
Nhưng mà nhìn thấy Minh Diễn chuẩn bị rời đi, Ôn Ngọc Thư lại không có ra tiễn, bà liền cảm thấy có gì đó không ổn.
Bà kéo con trai sang một bên, nhỏ giọng hỏi: "Chuyện gì xảy ra với con và nha đầu kia vậy? Mấy ngày nay đều trốn tránh nhau."
Minh Diễn nhíu mày, thật sự là không biết!
Thấy hắn không nói lời nào, Minh Ôn thị lại nói: "Con nghĩ sao về nó?"
"Tất nhiên là tốt rồi."
Minh Ôn thị liếc nhìn hắn và nói đầy ẩn ý, "Nha đầu này có bộ dáng xinh đẹp cũng có tính khí tốt. Mấy ngày nay có rất mấy đứa đi ngang qua cửa nhà mình. Nếu không phải vì nó tuổi còn nhỏ, chỉ sợ sớm đã định hôn nhân rồi." Khi thấy hắn đang suy tư, bà lại nói thêm, "Khi trở lại học viện, con cũng suy nghĩ kỹ xem mình đối với nó có tâm tư gì?". Nhưng điều mà bà không biết chính là khi con trai mình nhìn thấy cô, hai mắt hận không thể dán chặt vào cô.
Sau khi trở lại học viện, hắn nằm trên giường, thức cả đêm, suy nghĩ về nó.
Thật ra hắn chưa bao giờ là người tốt, nhìn thấy rất nhiều người chạy nạn, trước đây cũng cho một ít lương khô, có thể nói chỉ có Ôn Ngọc Thư mới thực sự được cứu. Cô rõ ràng là một cô gái tinh tế, đôi mắt kiên nghị và có ánh mắt khát vọng. Hắn không biết mình bị làm sao, sau khi bị cô nhìn thoáng qua, hắn có chút bối rối, khi hoàn hồn thì đã cõng cô trở về nhà. Sau đó vào học viện, hắn luôn nghĩ đến ánh mắt của cô, ánh mắt đó... Chuyện xảy ra sau đó khiến hắn không biết phải đối mặt với cô như thế nào.
Có ý gì với cô ấy? Hắn nghĩ thầm.
Hắn muốn ôm cô vào lòng, muốn cho cô thấy những điều tuyệt vời nhất trên thế gian này, hắn muốn khi mở mắt ra là có thể nhìn thấy cô, hắn muốn trong mắt cô hắn là một người duy nhất, muốn đôi môi hồng của cô, khuôn mặt của cô, thân hình mảnh mai của cô...