Bia Đỡ Đạn Muốn Phản Công

Quyển 1 - Chương 4: Ninh Yên



Editor: Nha Đam

Mùa hè cũng không có nhiều quần áo, nhưng thân thể cô có chút mảnh mai nên bê chậu gỗ cũng phải cố hết sức.

Cô chậm rãi đi từng bước, cuối cùng cũng nhìn thấy nhà họ Minh nhưng sau đó lại nhìn thấy cảnh hai người đang giằng co.

Đó là Minh Diễn và vị hôn thê cũ của hắn Ninh Yên, cô đứng cách xa nên không thể nhìn rõ. Chỉ thấy Minh Diễn nói gì đó liền xoay người rời đi, Ninh Yên khóc lóc đưa tay ra ôm lấy hắn, bị Minh Diễn ném ra sau nhưng cô ta vẫn tiếp tục ôm, lần này phải một lúc sau hắn mới đẩy được cô ta ra.

Ôn Ngọc Thư không hiểu vì sao lại có chút buồn bực, nghĩ rằng hắn vẫn là có cảm tình với Ninh Yên.

Lúc này đi qua thì cũng có chút xấu hổ, cô đứng tại chỗ chờ bọn họ rời đi.

Ninh Yên ở bên này cũng rất phiền muộn, cô ta thật ra không phải là cô nàng ngây thơ lúc trước nữa, cô ta là Ninh Yên sống lại một cuộc sống mới.

Mặc dù kiếp trước cô ta đã có hôn ước với Minh Diễn, nhưng Minh Diễn lại không hiểu phong tình, hai người hầu như không gặp nhau, cho nên cô tuy ngưỡng mộ hắn nhưng không có tình cảm sâu đậm. Cũng là năm nay hạn hán nghiêm trọng, cô đi lên trấn họp chợ thì bị đại thiếu gia Tôn gia phát hiện, cho phép cô làm thiếp thất, tuy là làm thiếp nhưng lại được làm thiếp trong một gia đình giàu có. Rốt cuộc thì cô cũng bị hư vinh mê hoặc, không màng sự phản đối của cha đi vào Tôn gia.

Cô ta có một vẻ ngoài quyến rũ, mềm mại và có dáng người cũng tốt. Tôn thiếu gia cũng rất cưng chiều cô, 2 năm đầu cô sống cũng rất hạnh phúc. Về sau chính thê coi cô như kẻ thù, cố gắng hết sức để hạ gục cô. Mặc dù đã học được rất nhiều kiến ​​thức trong suốt hai năm ở cùng Tôn thiếu gia, nhưng bản chất của cô là một thôn nữ ngu dốt, làm sao có thể đánh bại người sinh ra đã tôn quý như Tôn thiếu phu nhân? Cô bị hãm hại thông dâm với người khác, Tôn thiếu gia dưới sự giận dữ đã bán cô vào lầu xanh, mỗi ngày đều sống dưới háng đàn ông. Về sau bị lây bệnh tình dục, tú bà thấy cô quá xui xẻo, ngay cả khi cô còn chưa tắt thở đã ném cô ra bãi tha ma.

Tỉnh dậy một lần nữa, cô quay trở lại tuổi 17, trước khi bước vào Tôn phủ. Nghĩ đến việc Minh Diễn trở thành Trạng Nguyên sau này từng bước thăng quan tiến chức, đứng bên cạnh ​​thừa tướng, trong lòng bốc hỏa, quyết tâm muốn nối lại tiền duyên với hắn.

Biết hôm nay hắn được nghỉ, cô vội chạy đến muốn giải thích điều nhưng không ngờ hắn cũng không phải là đèn cạn dầu, dù cô có nói gì dù là khóc lóc hay dụ dỗ thì hắn cũng chỉ nói một câu. "Nam nữ thụ thụ bất thân", khiến cô rất bực bội, thầm mắng hắn đồ gỗ, chẳng trách kiếp trước cho đến chết cũng chưa từng cưới vợ, lúc đầu cô còn tự hào về sự quyến rũ của mình, nhưng hiện tại xem ra không làm gì được hắn!

Nhìn thấy dáng vẻ của một cô gái trẻ trước mặt, cô có chút quen mắt, nhìn kỹ mới nhớ ra cô ta là em họ Ôn gia, đang tạm thời ở nhà của Minh Diễn.

Kiếp trước không có cô nương như vậy, sự tồn tại của cô ta là một biến số, hơn nữa vè ngoài xinh đẹp của cô ta khiến cô có cảm giác khủng hoảng, nhưng cô không có cách nào đối phó với tên đầu gỗ Minh Diễn kia.

Nhưng dù thế nào đi nữa, Minh Diễn nhất định là vật trong tay cô, tham vọng trong mắt cô ta lộ ra khi cô nghĩ đến điều này. Với một nụ cười khiêu khích trong mắt, tiến về phía Ôn Ngọc Thư, lắc mông bước đi.

Ôn Ngọc Thư khó hiểu nhìn theo bóng lưng của cô ta, lắc đầu tiếp tục đi đến Minh gia.

Sau khi phơi quần áo xong, cô dọn một chiếc ghế đẩu nhỏ và ngồi dưới mái hiên hành lang để thêu bức tranh hoa hồng còn dang dở.

Đúng giờ hẹn, Dư Xuân Hạnh mang theo hai muôi muội của cô ấy đến gọi cửa.

Dư Xuân Hạnh năm nay cũng 16 tuổi. Cô cũng sắp gả đi rồi, điều kiện của người đó cũng khá tốt, dự định cuối năm nay cưới. Em gái lớn của cô tên là Xuân Lan, năm nay cũng 14 tuổi, đang tuổi mới lớn nhưng không xinh đẹp bằng chị gái, nước da hơi ngăm đen. Vừa bước vào phòng, cô ta đã nhìn xung quanh để tìm bóng dáng của Minh Diễn, cũng không thể giấu được sự mất mát khi không nhìn thấy khuôn mặt của hắn.

Ôn Ngọc Thư thấy vậy trong lòng có chút không vui, nhưng không nói gì.

Cô chào Minh Ôn thị rồi nói sẽ lên núi, Minh Ôn thị vội khuyên can, lúc trước tướng công của bà đang đi săn trên núi thì gặp phải một tên to con chết trên núi, đối với núi này, bà sợ hơn người khác. Ngày thường, bà luôn bảo con trai không được lên núi, còn nhiều lần dặn chỉ được ở dưới chân núi chứ không bao giờ được lên núi.

Cô biết Minh Ôn thị đối tốt với cô nên đương nhiên đồng ý, trong lòng cũng có chút ấm áp.

Cô lấy một cái giỏ tre và đi ra ngoài với họ.

Vừa mới đi được hai bước, Dư Xuân Lan đã khoác tay cô một cách thân thiết, Ôn Ngọc Thư cảm thấy hơi khó hiểu, thật ra bọn họ không thân thiết, không quen những hành động thân mật như vậy nên mới hơi tránh ra, nhưng Du Xuân Lan rất khỏe, cô không tránh ra được, nên cô đành phải từ bỏ.

Trên đường đi, hai cô gái trò chuyện không ngừng, chủ yếu là hỏi thăm tin tức của Minh Diễn. Đầu tiên cô đối phó vài câu, sau đó có chút nóng nảy, trong lòng hơi chua xót, cuối cùng cô cũng biết Minh Diễn đối với các tiểu cô nương nổi tiếng như thế nào.

Hầu hết những chỗ dưới chân núi đều trơ trụi, rốt cuộc thì đây cũng mùa thu, lương thực trong nhà không đủ liền đi hái rau dại, tuy rằng không đủ no nhưng cũng không chết đói. Vì vậy chẳng còn bao nhiêu rau dại đang chờ họ đào lúc này? Sau khi tìm kiếm một hồi lâu, cô chỉ tìm được nửa rổ bà bà đinh và cây tể thái, cứ như vậy, Dư Xuân Hạnh cùng 2 muội muội của cô ấy cũng không vui được.

Khi cô đứng trước cửa nhà và chào tạm biệt họ, mặt trời đã xuống thấp, Dư Xuân Lan muốn nhìn vào nhà xem Minh Diễn có ở đó không thì đã bị muội muội của cô ta kéo đi.

Cô đóng cửa bước vào nhà, Minh Ôn thị có vẻ yên tâm khi thấy cô trở lại, mỉm cười nói: "Ngày mai trong thành có một buổi biểu diễn lớn, cháu dậy sớm đi xem một chút với Diễn Nhi." Ta đây, còn một ít bạc, cháu xem thiếu cái gì thì mua." Nói xong, bà tiếp tục thêu. Hẹn với Hạng Thiếu Dương mỗi tháng sẽ trả tiền thêu một lần, ngày mai là ngày đó, nhưng tháng này có nhiều việc, bị hoãn, vẫn còn một số bức tranh thêu trên tay, giờ đang rất vội.

Ôn Ngọc Thư cũng thêu vài tấm mạng che mặt, ngày mai muốn đưa đến tiệm thêu hỏi giá, nếu có thể cũng tranh thủ đi làm kiếm chút tiền tiêu vặt. Cô cũng chỉ là một người không khéo tay, mấy ngày mới thêu được ba cái khăn che mặt, không bằng Minh Ôn thị một ngày đã thêu được 2 cái.

Nghĩ đến đây cô liền đi tìm bức tranh thêu nhưng chỉ có hai chiếc, chiếc còn lại không biết đã rơi ở đâu. Cô tìm khắp nơi nhưng không thấy, hỏi Minh Ôn thị thì bà ấy nói không thấy.

Lúc này, Minh Diễn bước ra khỏi thư phòng, hoảng sợ hỏi cô: "Sao vậy?"

Ôn Ngọc Thư nhíu mày, nhàn nhạt đáp: "Cái khăn che mặt mà muội thêu mấy ngày nay mất rồi, trên đấy thêu cỏ. Huynh có thấy không?" Cô hỏi như vậy, thật ra trong lòng cũng không có hy vọng gì. Nhưng dù sao cũng phải suy nghĩ rất nhiều, vì muốn thêu tốt cái này, trên ngón tay cô đã bị chọc đầy lỗ nhỏ, bây giờ bị mất,tự nhiên sẽ không vui.

Khi Minh Diễn nghe vậy, trong mắt hiện lên một tia hoảng loạn, hắn giả vờ bình tĩnh nói: "Không... Ta, ta chưa từng thấy." Giọng nói của hắn có chút run rẩy và không ổn định, giống như bị bắt quả tang ăn trộm.

Tâm trạng Ôn Ngọc Thư không tốt, nên không có nghe kỹ nên không nhận ra sự khác biệt. Cô vâng một tiết, rồi quay lưng bỏ đi.

Sau lưng cô, Minh Diễn thở dài nhẹ nhõm, siết chặt thứ giấu trong tay áo, rõ ràng đó chính là chiếc khăn mà cô thêu.