Nhắc mới nhớ, hình như Thiểm Ngữ từng mời nàng mấy lần.
Chiêu trò của mấy biên tập viên kia chính là nói một đống thứ khách sáo trong mail, sau đó lại đề ra những quyền lợi hấp dẫn, hi vọng nàng có thể xem xét.
Nhưng Tần Dĩ Châm chưa từng thiếu tiền, càng không thiếu những tòa soạn sẵn sàng đưa giá trên trời để mời nàng về. Thứ nàng cần không phải vật chất mà là sự chân thành đối với tác phẩm.
Vậy nên, nàng sẽ không bao giờ hợp tác với tòa soạn không những có mâu thuẫn mà còn chẳng coi tác phẩm ra gì.
Nếu nàng không có tư cách chọn lựa thì lại là việc khác.
Có điều, cái người tên là Bắc Hàng gì đó theo dõi mình từ bao giờ vậy?
Tần Dĩ Châm có ấn tượng với cô, nhưng cũng không quá chú ý đến.
Thiểm Ngữ thay máu rồi sao? Đến cả phong cách thiết kế cũng thay đổi rồi.
Tần Dĩ Châm không thèm quan tâm cái tài khoản Năm Tháng An Yên kia, tiếp tục trả lời câu hỏi khác.
Sau đó, nàng phát hiện, Bắc Hàng bình luận dưới tất cả các câu trả lời của mình.
Q: Ban nãy nhìn thấy có người gọi tác phẩm của cô là rác rưởi. Cho hỏi cô cảm thấy thế nào? Bình thường cũng có không ít người mắng cô, cô có để ý không? Hi vọng Queenie trả lời thật lòng nha!
Tần Dĩ Châm: "Không để ý. Bởi vì khi mỗi tác phẩm được ra mắt, đều sẽ có người thích, có người không thích. Đây là một chuyện rất bình thường... Bạn tin không?"
Thiểm Ngữ Tổng biên tập Bắc Hàng: "Tác phẩm là đứa con tinh thần của tác giả. Nếu như có người chỉ vào mũi con bạn mắng nó là quỷ xấu xí, bạn có vui nổi không? Có điều, để ý hay không thì có tác dụng gì? Có thể thay đổi thế giới không? Không thể. Cũng giống như những người mắng cô ấy vậy. Bọn họ có năng lực làm cho tất cả mọi người đều ghét cô ấy theo họ không? Không thể."
Đây là một đoạn trích từ tiểu thuyết "Tôi" của Tần Dĩ Châm.
Nữ chính trong bộ tiểu thuyết này là một họa sĩ truyện tranh, nổi tiếng chỉ sau một bộ truyện, nhận được rất nhiều thành tích.
Đồng thời, cũng có rất nhiều người đứng ra phê phán nàng, nói nét vẽ của nàng không đủ cứng cáp,... Điểm nổi bật duy nhất là cốt truyện. Nhưng nghiêm túc mà nói, cốt truyện của nàng cũng không sánh bằng rất nhiều tác giả khác.
Thế là, khi tiếp nhận phỏng vấn từ một tòa soạn truyện tranh, nữ chính đã nói câu nói trên.
Trả lời xong tất cả các câu hỏi, Tần Dĩ Châm lại xem hết một lượt tất cả các bình luận của Bắc Hàng.
Đúng vậy, những câu nói mà Bắc Hàng dùng, toàn bộ đều được lấy từ tiểu thuyết của nàng, hơn nữa không chỉ một quyển. Thú vị thật đấy.
Nghĩ một hồi, cuối cùng Tần Dĩ Châm đăng một cái Weibo: "Series 'Chưa đụng tường Nam chưa quay đầu, chưa đến Hoàng Hà chưa bỏ cuộc' có những bộ nào?"
Một lúc sau, Bắc Hàng trả lời: "Tôi."
Sau khi nhìn được, Tần Dĩ Châm chỉ cảm thấy, cái người tên Bắc Hàng này có chút thú vị.
Thế là, nàng nhấp vào xem trang cá nhân của Bắc Hàng.
Nội dung trong đó hầu như đều liên quan đến hợp tác và tuyên truyền cho tòa soạn cùng với vài bài phê bình văn học, điện ảnh.
Tần Dĩ Châm đọc xong, cảm thấy tư tưởng của Bắc Hàng rất giống bản thân. Nếu để nàng viết bài phê bình những bộ phim hay những quyển tiểu thuyết kia, có lẽ nàng cũng sẽ nghĩ y hệt như thế này.
Nói thật, để gặp được một người có lối suy nghĩ phù hợp với bản thân là một điều rất khó.
Sau đó, Tần Dĩ Châm vào hòm thư của mình, lục lọi một lúc lâu. Cuối cùng nàng cũng tìm được mail mời hợp tác của Thiểm Ngữ, đọc lại một lần. Truyện Light Novel
Lúc này, Weibo nhắc nhở nàng nhận được một tin nhắn.
Tần Dĩ Châm nhấn vào dấu chấm đỏ kia, vừa nhìn đã thấy tin nhắn của Bắc Hàng.
Thiểm Ngữ Tổng biên tập Bắc Hàng: "Chào cô"
Tần Dĩ Châm suy nghĩ một lúc rồi trả lời: "Vẫn muốn mời hợp tác à?"
Thiểm Ngữ Tổng biên tập Bắc Hàng: "Không sai. Một đống thứ linh tinh kia tôi sẽ không nói nữa. Tôi đánh giá cao cô, hay nói đúng hơn là đánh giá cao những con chữ của cô. Vậy nên, cô có thể cho những con chữ của cô xuất hiện trên tạp san hàng tháng của tòa soạn chúng tôi được không?"
"Tôi nhớ là tôi đã từ chối rồi mà nhỉ?" Trả lời xong, Tần Dĩ Châm cầm điện thoại lên xem vòng bạn bè của mình.
Thiểm Ngữ Tổng biên tập Bắc Hàng: "Đúng vậy. Nhưng mà tất cả mọi chuyện đều có thể thay đổi theo thời gian. Ví dụ như tòa soạn của chúng tôi, quá khứ không thể thay thế hiện tại. Mặc kệ là nhân viên hay tư tưởng của cả tòa soạn đều đang không ngừng đổi mới."
"Vậy cô dựa vào đâu mà cho rằng tôi sẽ thay đổi suy nghĩ đây?" Tần Dĩ Châm hỏi ngược lại.
Thiểm Ngữ Tổng biên tập Bắc Hàng: "Tôi không chắc chắn. Nhưng rất nhiều chuyện trên thế giới này đều là như thế. Nếu chỉ vì tôi không chắc chắn mà không chịu làm, vậy sẽ chẳng bao giờ thấy được sự thay đổi. Nhưng một khi đã làm rồi thì chắc chắn sẽ có một tia hi vọng."
"Gần đây tôi đúng là hơi mệt thật. Để tôi suy nghĩ đã." Gửi xong, Tần Dĩ Châm tắt máy tính.
Sau đó, Tần Dĩ Châm đứng dậy vươn vai, đi đến bên cạnh ghế lười rồi ngồi xuống.
Một lúc sau, nàng cầm điện thoại lên xem giờ, tiếp đó lại đứng dậy, thay quần áo, trang điểm rồi ra khỏi nhà.
Hôm nay có hẹn với mấy người bạn đi bar. Bây giờ đã đến lúc xuất phát rồi.
Nàng bỗng dưng cảm thấy, bản thân vẫn là phù hợp với cuộc sống độc thân hơn.
Dù sao sống như thế tự do tự tại biết mấy. Nhớ đến Trình Chanh... Tần Dĩ Châm cười nhẹ, thôi bỏ đi.
Sau khi đến quán bar, Tần Dĩ Châm ngồi xuống cạnh bạn bè. Nàng đặt một ly rượu, đưa tay vào không trung, hô to một tiếng: "Cạn ly!"
"Dĩ Châm, cậu thật sự không sao chứ?" Kiền Tử vẫn hơi lo lắng.
"Mình thì sao với trăng cái gì." Tần Dĩ Châm lắc lắc ly rượu, nghiêng đầu nhìn cô ấy.
"Trời ạ, trông cậu chả giống thất tình tí nào. Nhìn chẳng khác gì mới trúng xổ số, cười tươi như thế cơ mà. Hồi đó mình thất tình, hơn nửa năm sau mới vượt qua được." A Lăng ngồi bên cạnh không nhịn được nói.
"Ai bảo mình là Tần Dĩ Châm, cứ ngầu như thế đó." Tần Dĩ Châm đắc ý vuốt vuốt cằm.
Không sai, Tần Dĩ Châm là ai. Tần Dĩ Châm là một người hiểu rất rõ mục tiêu bản thân, không có gì là không vượt qua được.
"Tự dưng mình tò mò. Không biết liêu sau này cậu có thể gặp được một người khiến cậu phá vỡ mọi quy tắc, chìm đắm trong tình yêu không nhỉ?" Kiền Tử cảm thán.
"Ý cậu là trước kia mình chưa đủ chìm đắm?" Tần Dĩ Châm hỏi ngược lại.
"Hahaha mình nói bừa đó!" Kiền Tử ngây người, sau đó lắc lắc tay.
Lâu rồi chưa đi bar, khó khăn lắm mới đến được một lần, Tần Dĩ Châm chỉ cần nghe nhạc thôi cũng đã thấy tinh thần vui vẻ hơn hẳn.
Nhưng lúc chơi trò "15 20", Tần Dĩ Châm cứ thua suốt, uống không biết bao nhiêu rượu.
Uống đến lúc não hơi lâng lâng, Tần Dĩ Châm rút điện thoại ra chụp lại, đăng lên Weibo, nói: "Cảm giác thả lỏng rất tốt. Cảm giác hơi say cũng rất tốt."
Chơi đủ rồi, Tần Dĩ Châm bị bạn bè xách về nhà, vừa đi vừa lướt Weibo.
Sau khi mơ màng xem hết một đống tin nhắn, Tần Dĩ Châm bỗng thấy tin trả lời của Bắc Hàng.
Thiểm Ngữ Tổng biên tập Bắc Hàng: "Được, tôi sẽ đợi câu trả lời của cô. Số điện thoại của tôi là 15612***76, gọi lúc nào cũng được. Cô không cần cho tôi số điện thoại đâu, tôi có rồi."
"Hành động nhanh vậy sao? Chưa gì đã có được số điện thoại của tôi rồi?" Tần Dĩ Châm cảm thấy, sự cứng đầu của người kia có chút vượt ngoài trí tưởng tượng của nàng.
Thiểm Ngữ Tổng biên tập Bắc Hàng: "Bởi vì tôi bị trúng độc của cô rồi."
Nhìn thấy câu nói này, Tần Dĩ Châm lại bấm vào xem trang cá nhân của Bắc Hàng.
Giới tính: Nữ.
Sau đó, Tần Dĩ Châm không hiểu vì sao tự dưng vui vẻ. Cách nói chuyện của vị biên tập này khác xa so với đám biên tập nghiêm túc kia.
"Cô không sợ không có thuốc giải sao?" Nàng chưa từng đồng ý. Tuy đã bảo sẽ xem xét, nhưng cũng có thể từ chối bất cứ lúc nào.
Dù sao gần đây nàng cũng hơi mệt thật. Mới đi du lịch về chưa kịp nghỉ ngơi đã phải xử lý một đống chuyện, hơn nữa còn bị thất tình. Riêng việc viết cho tòa soạn bây giờ thôi đã rất tốn sức rồi, nếu nhận thêm một bên nữa, chắc nàng phát điên mất.
Thiểm Ngữ Tổng biên tập Bắc Hàng: "Nếu không có thuốc giải, đó chính là số mệnh."
Tần Dĩ Châm về đến nhà, bóp trán nở một nụ cười nhàn nhạt. Vài giây sau, nàng trả lời: "Cô cũng hài hước đấy. Được rồi, tôi sẽ suy nghĩ kĩ càng."
Thiểm Ngữ Tổng biên tập Bắc Hàng: "OK. Còn nữa, không nên uống nhiều rượu. Nếu uống nhiều sẽ xảy ra chuyện đó."
Tần Dĩ Châm nhìn thấy câu nói này, biết được chắc chắn cô đã xem được bài Weibo mình đăng, nên mới nói như thế.
"Không sao. Nhưng mà, tôi thì có thể xảy ra chuyện gì?" Trả lời xong, Tần Dĩ Châm mở máy nghe nhạc lên, chọn một bài hát.
Thiểm Ngữ Tổng biên tập Bắc Hàng: "Một vài chuyện khó nói."
"Không có đâu. Đối với những chuyện khó nói như thế, tôi thích làm lúc tỉnh táo hơn." Tần Dĩ Châm lấy tay xoa xoa trán.
Ngạn Bắc Kỳ nhìn đối phương trả lời, cảm thấy người ta hiểu lầm câu nói của mình rồi. Thật ra "khó nói" của cô tức là, nếu như uống say rồi mà phải về nhà một mình, trên đường rất dễ gặp chuyện không may."
"Nghe là biết kinh nghiệm vô cùng phong phú rồi." Cuối cùng, Ngạn Bắc Kỳ cũng không giải thích, chỉ trả lời câu nói của Queenie.
"Thật ra không phong phú lắm, cũng chỉ có vài nghìn lần thôi." Tần Dĩ Châm đùa cợt.
Sau đó, người kia trả lời: "Haha, nói thật, hình tượng của cô trong lòng tôi hơi tan vỡ rồi đấy."
"Ban đầu cô nghĩ tôi nên là một người như thế nào vậy?" Thật ra Tần Dĩ Châm rất tò mò, không biết hình ảnh của mình trong lòng người đọc ra sao.
"Tôi nghĩ cô giống kiểu... học bá chững chạc đàng hoàng, mặc váy trắng, đeo cặp kính dày cộp trong thư viện."
"Vậy nên cô cảm thấy tôi không đàng hoàng? Thú vị. Thôi không nói nữa, tôi phải tắm rửa rồi đi ngủ đây." Tần Dĩ Châm nói xong, không đợi người kia trả lời đã bước chân vào phòng tắm.
Học bá chững chạc đàng hoàng, mặc váy trắng, đeo cặp kính dày cộp? Tần Dĩ Châm nhìn lại bản thân từ đầu đến chân, cười đến mức run cả người.
Từ từ, nàng mới nói chuyện linh tinh gì với người ta đó. Đúng thật là uống rượu vào rất dễ giải phóng bản thân.
Nhìn lại, có lẽ trước đây Kiền Tử bảo nàng uống say ôm gối hôn nửa giờ đồng hồ cũng là sự thật rồi.
Đây còn chưa say đâu, đã bắt đầu giải phóng bản thân rồi.
Một nơi khác, Ngạn Bắc Kỳ nằm trên giường gửi một câu ngủ ngon rồi xem lại tấm ảnh quán bar mà Queenie đăng.
Nhìn thấy trên bàn còn có vật dụng gì đó... Quán bar YOUNGER?
Sau đó, cô vứt điện thoại trên giường, hai chân gác lên nhau, nhíu mày suy nghĩ.
Chuyện này tám chín phần là thành công rồi. Mặc dù cũng không chắc chắn lắm.
Nhưng mà, nếu Queenie nói sẽ xem xét chỉ là lấy lệ, dựa theo phong cách từ chối trước đây của nàng mà nói, nàng sẽ không trò chuyện với mình nhiều như vậy.
Nghĩ đến đây, Ngạn Bắc Kỳ xuống giường, lấy một lon Coca, uống một hơi hết nửa lon. Cô lảo đảo tới trước cửa phòng ngủ, nhìn bàn làm việc lộn xộn của mình.