Giang Duy hoàn toàn cứng đờ người.
“… Thiến… Thiến Nhiên?” Y không xác định hỏi, bởi vì nữ nhân trước mắt, cùng cô gái ngây ngô mười năm trước y biết, quả thực khác xa.
Cô gái – Trương Thiến Nhiên con mắt sáng ngời nhìn y cười, “Còn như rõ ta sao.”
Coi như cũng có lương tâm, không tới mức hơn sáu năm không gặp liền quên giọng nói cùng tướng mạo nàng.
(Xuyên mỗ: Ta nhìn trời… Kỳ thật cũng thấy giọng nói cùng dáng điệu này có điểm huyền diệu…)
“Đương nhiên nhớ rõ,” Giang Duy miễn cưỡng cười, mặc dù thế, trên mặt lại nhăn thành một đoàn, y khẽ liếc mắt nhìn Lí Hiên đang trầm mặc, có điểm lúng túng.
Ngươi a, quả nhiên là không có khả năng gặp chuyện may mắn.
Trương Thiến Nhiên nhìn đứa nhỏ trốn sau lưng Lí Hiên, kia là Giang Hoài đi? Bảy tuổi a, lớn lên thật đáng yêu, “Không có ta vào trong sao?”
Nàng gợi khóe môi, khiêu khích nhìn Lí Hiên cười.
Xem đứa nhỏ thân thiết với hắn vậy, chắc là sống chung với Giang Duy rồi đi, ân ân, bộ dạng cũng không tệ lắm, xem như Giang Duy có mắt.
“A? Nga…” Giang Duy nuốt nước miếng, lại không biết phản ứng thế nào.
Lí Hiên thấy nữ nhân kia cười, cảm thấy dị thường ngứa mắt, “Đi, Tiểu Hoài, chúng ta đi gọi cho A Ngưu một tiếng, nói sẽ tới muộn một chút có được không?”
Đột nhiên có nữ nhân tới thăm thế này, Giang Duy là tỏ ra khác thường…
Mọi chuyện đều đã sáng tỏ… Chỉ là Lí Hiên không dám thừa nhận thôi.
Thật đúng là giống y phim truyền hình dài tập a, còn tưởng chỉ là mất tình tiết chỉ xuất hiện trên phim tám giờ thôi chứ.
“Nga.” Giang Hoài ngước nhìn hai người, cả người chẳng chút sức lực…
Nói là, có khách đến, nên tới muộn… Xem ra hôm nay không đi được rồi…
Lúc này Lí Tu cùng Lâm Cần đang đợi, không thấy Giang Duy đâu, lại thấy cửa nhà mở, làm sao vậy? Bị trộm đột nhập sao? Ai dám lớn mật trộm nhà của cảnh sát chứ?
Người chưa tới, tiếng đã tới trước, Lí Tu ở phía dưới chờ cũng mỏi chân rồi, không kiên nhẫn gọi, “Giang Duy! Ngươi rốt cục ở trên đó chậm chạm cái gì thế… Ân? Giang Duy, vị tiểu thư này là, ngươi yêu ngươi?” Bên cạnh còn có một va ly đỏ thẫm, bộ dạng không tồi, rất xinh đẹp, nhìn ra, ít nhất cũng một mét tám, đã thế còn đi guốc màu hồng ít nhất mười phân… Thật không biết là nàng thời thượng hay là muốn khoe mẽ đây… = =
Nữ nhân này có điểm quen mắt a, kỳ quái đến khó hiểu, nàng hình như chưa từng nhìn thấy người này trong Đông trấn a.
“Ân…” Giang Duy ấp úng, ánh mắt chới chới, không biết nên trả lời thế nào.
“Ai, ngươi là Lâm Cần, Lâm tử đúng không? Lâm Cần đại học XX hệ XX?” Trương Thiến Nhiên đột nhiên thấy được người quen, khóe miệng mở rộng.
Lí Tu nhìn Lâm Cần phía sau cau mày, bạn học?
Xem Giang Duy thế kia, giống như hai người đó có tồn tại bí mật gì không thể nói…
“Ha ha, ta với ngươi chính là bạn tri âm đã lâu đó nha,” khi đó ai chẳng biết Lâm tử X đại học chứ, lúc nào cũng gắn với một câu “Triệu Nhã Chi là hình mẫu mý tưởng của ta” mà bỏ rơi biết bao nữ sinh.
Hình mẫu của cậu là Triệu Nhã Chi, ai ai, vậy chẳng phải nói các nữ sinh còn chưa đủ ôn nhu, thuần thục, xinh đẹp sao?
Thật là một lý do tốt để đả thương người ta a.
“Lúc nào cũng thấy Giang Duy nhắc tới ngươi, bạn tốt, hảo huynh đệ a…” Chỉ kém nước mặc cùng quần xả lỏn lớn lên thôi.
… “Giang Duy, nữ nhân này là ai?” Lí Tu bị lơ, một lần nữa lên tiếng chất vẫn, nàng xem nữ nhân này, càng nhìn càng thấy không ổn, thế nhưng Giang Duy vẫn không có trả lời vấn đề của nàng.
Trái lại “Nữ nhân kia” cũng nhìn nàng cười, khiến nàng càng muốn biết câu trả lời.
“Ta là mẹ của Giang Hoài, vợ của Giang Duy.”