Giang Duy hiện tại thực buồn phiền, ở trong sở, Lí Tu hoàn toàn lơ đẹp y, đem y coi như không khí, về phía Lí Hiên thì y không dám đi, gần nhất là Lâm Cần cũng không biết vội trốn ở đâu rồi, tìm cũng không thấy… Giang Hoài phải thi sát hạch, Trương Thiến Nhiên lôi ra cả đống phim đem đi rửa…
Nhàn thấy sợ, muốn tìm người tâm sự một chút, cố tình trong cục không biết có phải bị Lí Tu đe dọa, dụ dỗ không, nhưng cả ngày đều chẳng có ai chịu nghe y nói… TT Thiến lý ở nơi đâu a a!!
Tan tầm về nhà, trong phòng bài trí vẫn thế, chỉ là thiếu đi hơi người.
Thời gian hai năm ngắn ngủi, trong nhà từng góc một, tựa như nơi đâu cũng có hình bóng Lí Hiên.
Lí Hiên thực thích ở trước sô pha có một tấm thảm, đó là thứ mà lúc hắn chuyển về đây, hắn cùng ta chọn trên mạng mua, giá không cao nhưng chất lượng không tồi, hắn thích ăn xong lại ngồi ở đấy đọc sách, mà y, ngồi đối diện hắn, lên mạng.
Mỗi ngày sau bữa tối, Giang Hoài là bộ dạng tội nghiệp trở về phòng, mà bị họ sẽ cùng ngồi trên ghế xem tivi, Lí Hiên thực nghiêm túc ngồi, Giang Duy lại thích nằm lên chân hắn xem, tuy là nằm xem tivi là không tốt, nhưng sửa mãi không được, quen rồi.
Dù Trương Thiến Nhiên không phải đi làm, bất quá cũng chẳng nhờ vả được nàng xuống bếp, quét dọn với mấy việc thủ công nghiệp thì lại càng không mong đợi được rồi, nàng so với y còn muốn được nuông chiều hơn, mười đầu ngón tay còn chưa từng chạm nước a.
“Thiến Nhiên a, xem ra cuộc sống ở nước ngoài không tồi nhà.” Giang Duy giật giật cầm cây lau nhà nhìn nàng đang nằm trên sô pha ăn khoai miếng, xem tivi, nghĩ, nếu không phải vì sợ vi phạm pháp luật, y hận không thế bóp chết nàng ngay lúc này.
“Hahaha,” Trương Thiến Nhiên cười sáng lạn, trên mặt không chút ngượng ngùng, “Ân, cũng không tệ lắm, ít nhất ta cũng chưa chết đói.” Đương nhiên, nàng tuy nói dễ nghe vậy, nhưng ở bên ngoài gian khổ thế nào, xem ra chỉ mình nàng biết.
Một thân một mình nơi đất khách, không một hy vọng, chỉ sống bởi hoài bão?
Bất quá cũng may là, giai đoạn khó khăn nhất nàng đã vượt qua được rồi, tới lúc này, đã không có chuyện gì có làm nàng gục ngã được nữa.
“Giang Duy, bên này,” Trương Thiến Nhiên chỉ chỉ vào góc sô pha, “Ta xem ngươi bình thường việc nhà không biết là cái gì, xem ra còn đang học việc nha.”
“… Bình thường đều là Lí Hiên làm.” Nếu không vì nàng, y làm sao phải tan sở vội về nấu cơm, quét dọn,… a, bởi vì lâu rồi không có vào bếp, nêm nếm lúc ít, lúc quá tay, … TT Lí Hiên, ngươi mau trở lại đi… TT
“Xem ra đúng là một nam nhân tốt a.” Không rồi, so với mời bảo mẫu còn có lời hơn.
“Để làm gì, muốn cướp hả?” Vẻ mặt đề phòng.
“Hahaha,” Biểu tình thật đáng yêu nha, “Có muốn ta đi nói cho hắn biết mọi chuyện không?”
“Không cần.” Giang Duy thở dài.
“Thật sự không cần?”
“Thật.” Nam nhân của y, y sẽ tự mình tìm lại.
“Kỳ thật, ta cũng không ngại thành người thứ ba đâu…”
“= = Chuyện này nói đùa không vui đâu.”
“Yêu, ngươi còn biết ta nói đùa sao? Mau dọn dẹp đi…”
Thời điểm ăn cơm tối, trên bàn đều là những món y thích, nhưng y phát hiện ra, y chẳng chút muốn ăn, kiểu như đồ lúc hai người cùng ăn là mỹ vị, còn lúc chỉ mình y lại trở nên nhạt nhẽo, cảm giác này lại khiến y thế chán nản, thói quen mấy chúc năm, cư nhiên lại bị một người mới quen vài năm thay đổi cả.
Đem xuống, một mình trên chiếc giường lớn, cảm giác cô đơn tới khó ngủ.
Đêm thứ nhất…
Đêm thứ hai…
Đêm thứ ba…
Thứ tư…
Liên tiếp mất ngủ bốn ngày, mắt đã thâm đen làm người trong cục đều cười nhạp, trừng mắt ngồi dậy, trên giường còn có hai cái gối, dưới giường có hai đôi dép, không khỏi nhắc Giang Duy, người kia đã không còn ở đây nữa rồi…