Giang Duy dạo này suy sụp lắm, thường xuyên ngẩn người, đờ đẫn.
Lúc trước nếu như bị đồng nghiệp đi qua, bảo y đờ đẫn gì thế, y nhất định sẽ phản bác lại, “Ta có chỗ nào đờ đẫn chứ! Ta là đang tự suy nghĩ không được sao!”
Chính là, lúc này Giang Duy sẽ chẳng phản ứng gì, mới đầu còn “A?”, sau “Nga”, cuối cùng chỉ “Ân” một tiếng.
… Giang Duy thế này, ai đi qua nhìn thấy cũng cho rằng y không bình thường.
Hơn nữa lại thêm phát biếu của Lí Tu “Không quan tâm”, Đông sở đại biểu nhiều lắm cũng chỉ nghĩ rằng Giang Duy này lại đắc tội gì với Lí tiểu thư rồi đây.
Tuy là bộ dạng Giang Duy rất chi là đáng thương, nhưng đây là chuyện “gia đình” người ta, bọn họ là ngoại nhân, không thể can thiệp được.
Giang Duy cũng Lí Tu quả thật ngẩng đầu không thấy, cúi đầu lại thấy, Giang Duy mấy lần muốn gọi Lí Tu lại, cùng nàng hảo hảo nói chuyện.
Nhưng, nói cái gì đây?
Hiện tại, có phải nàng rất … ghê tởm y không?
Giang Duy vẫn luôn cho rằng mình mạnh mẽ, cho rằng đã tu luyện nhiều năm gian khó như vậy rồi, sẽ không còn sợ bất kỳ lời ra tiếng vào nào hết, đã có thể thẳng lưng đối diện với mọi người, cũng có thể quang minh chính đại mà chiến đấu.
Nhưng vẫn không nghĩ rằng mọi chuyện lại đáng sợ đến mức này,
Trong bụng thầm ủy khuất vạn phần, thích đàn ông có phải lỗi của y đâu, thích người cùng giới thì có gì là sai chứ.
Vì sao lại dùng ánh mắt ấy nhìn y, y không phải người mắc bệnh tâm thần, cũng không nhiễm HIV, không cần nhìn y với ánh mắt ấy có được không…
+++++ Ta chính là đường phân tuyến +++++++
Lí Tu nhìn Giang Duy uể oải bò ra bàn, trong lòng cũng chẳng dễ chịu gì.
Cũng phải để cho nàng có thời gian tiêu hóa mọi chuyện chứ… Dù sao, tin tức này cũng khiến nàng vô pháp tiếp thu ngay lập tức mà.
Thì ra, chuyện y vẫn luôn giấu là chuyện này.
Bảo sao, tìm không được bạn gái thân cận.
Lí Tu trong lòng chua chát cười, có bản lĩnh a, đến lúc việc bại lộ rồi, còn cho rằng che giấu nàng là không sai.
Tối qua lão đầu hỏi nàng, cùng Giang Duy xảy ra chuyện gì, lớn như vậy rồi còn cãi nhau.
Không xem như cãi nhau, chính là, không biết phải làm thế nào để đối diện thôi…
Lâm Cần nói Lí Tu, cứ yên tâm về Giang Duy… Chính là…. Nhưng mà…
Lí Tu nhưng mà nửa ngày, cái gì “Nhưng mà” cũng không nghĩ ra…
Phiền toái a, lần đầu tiên nàng cảm thấy chính mình thật vô dụng…
Đã sớm thông đồng rồi, thật ra bọn họ trước kia cũng đã nhận ra, chỉ là không nghĩ tới chiều hướng này thôi.
Hai nam nhân kề vai sát cánh, cùng tiến cùng lùi, cảm giác ban đầu luôn là tình bằng hữu a…
Ai mà biết chứ…
Thì ra lúc ở quán bar, cái nàng thấy cũng không phải ảo giác.
Không biết lúc ấy, hai người đó nói cái gì…
Xem ra, nàng chính là bà mối rồi đi?
… Ài, nàng là bà mối… Tin này cũng chẳng khiến nàng vui thêm tẹo nào cả…
Mấy năm nay, cũng không thấy Giang Duy thân cận nam nhân nào lâu, nếu không có Lí Hiên, chẳng nhẽ y định ở vậy cả đời sao…
Giang Duy rốt cục suy nghĩ cái gì trong đầu, Lí Tu lần đầu tiên cảm thấy chính mình rất vô dung.
Không nên không nên!!
Nàng mãnh liệt lắc đầu, vỗ vỗ mặt, nàng là ai a?! Nàng là Lí Tu!
Như nào lại cảm thấy vô lực chứ!
Đồng tính thì đồng tính, thích nam nhân thì sao chứ, cũng chỉ là không kết hôn, sinh con được thôi mà…
Nếu như bọn họ ra nước ngoài kết hôn, nàng cũng không để bụng mà giúp đỡ một chút…
Tất nhiên là, nàng sẽ không bỏ tiền túi mình ra đâu, là của Dương Đằng chứ ai…
Lí Tu nhìn cái gã đang đắm chìm trong suy nghĩ của riêng y kia, còn chu mỏ nữa chứ, y nghĩ mình là Giang Hoài hay sao.
Quên đi, quên đi, chỉ cần y cao hứng là được rồi.
Hồi trước, Giang Duy nhỏ xíu còn cố trèo lên cây cao, chỉ vì muốn lấy giúp Lí Tu con diều nhỏ.
Hồi trước, Giang Duy nhỏ xíu cùng Lí Tu nói, nhà ngươi không có con trai, ta đây sẽ làm ca ca của ngươi, về sau phải gọi ta là ca ca đấy.
Sau này, Giang Duy nhỏ xinh trưởng thành, y là người đầu tiền đưa cho Lí Tu băng vệ sinh đàn ông (wth?!)
Lớn lên, Giang Duy nhỏ xíu trưởng thành, y nói, đây là con trai ta, Giang Hoài.
Sau nữa, Giang Duy nhìn Lí Tu nói, Lí Hiên là người yêu của ta.