Kết quả là, Giang Duy cứ như vậy tạm thời ở lại phòng Lí Hiên thuê, đem quần áo đặt chung với Lí Hiên, bàn chải đánh răng cũng để cùng một cốc, nằm trên giường gối của hắn.
Chính là, nằm trên giường nhìn trần nhà, tuy là nơi này sắp xếp so với nhà bọn họ không khác nhau lắm, quần áo để chung, bàn chải cắm chung cốc, nhưng mà, không chút tình cảm.
Nơi này chỉ là nhà Lí Hiên thuê, mà không phải là nhà của bọn họ.
Buổi tối, cùng Lí Hiên nằm trên giường, cái cảm giác thân quen kia dần trở lại.
Nhưng mà, cái người kia đừng có an tĩnh vậy thôi được không, vừa lên giường đã liền ngoan ngoãn ngủ a?
Lúc ăn tối cũng thế…
Cái gì cũng không nói…
Cũng chẳng phải người câm, nói một câu có chết người đâu chứ…
Mệt lúc y vào nhà còn ôm hắn chặt như thế…
Thật là một tảng đá không chút thú vị a…
Giang Duy cố tình lăn qua lăn lại gây tiếng động, y biết thừa Lí Hiên chưa ngủ, mà người ta chỉ cố tình giả bộ ngủ để lờ y đi thôi, hắn có đủ bản lĩnh sao…
Da mặt y dày như vậy, nhưng lần này lại không biết nên mở lời thế nào…
Nháo loạn? Khổ nhục kế cũng đã làm qua rồi, không lẽ tiếp theo lại mỹ nam kể? Đói… Quên đi, quên đi, ngẫm lại cũng thấy rùng mình…
Lúc quan hệ hai người vẫn bình thường kể còn có tí tình thú, chứ bây giờ thì…
Y sợ vạn nhất làm hắn bực sẽ thực sự bị Lí Hiên đuổi ra ngoài mất… Đến lúc đó thật sự phải ở ngoài cửa qua đêm mất…
A, Lí Hiên a… Lí Hiên…
Ngắm dáng hắn nằm, Giang Duy thật muốn được như trước kia, cãi lộn thì cãi lộn đi, dù sao cũng không có gì đáng ngại nữa ╮(╯▽╰)╭
Nhưng mà, lúc này y chẳng biết phải làm gì cho phải nữa…
Trừ bỏ lúc vào nhà ôm nhau ra, Lí Hiên gần như chẳng quan tâm gì tới y cả…
Tối thì ra ngoài ăn, nên trong nhà chẳng có đồ ăn gì…
Ăn cháo… Ài, chẳng nhẽ bỏ nhà tới đây, chỉ để ăn bát cháo chết tiệt kia thôi sao!
Nói cái gì đi chưa, thiên văn, địa lý, chính trị, lịch sử, văn học, số học… cái gì cũng được…
Nói chuyện đi a…
Rõ ràng là người thân quen, như nào lại chẳng nói gì chứ.
Càng thân thiến bao nhiêu, lúc đối mặt càng cảm thấy khó xử…
Quên đi, quên đi, cái gì cũng vô dụng thôi, trước tiên cứ ngủ đi cái đã… Mấy ngày nay không được ngủ ngon rồi…
Mùi hương quen thuộc khiến Giang Duy nhanh chóng chìm vào giấc ngủ…
Mà Lí Hiên giả vờ ngủ bên cạnh đột nhiên mở mắt, nhìn vào bức tường tối đen trước mặt, vô thần một lúc lâu, trăm mối cảm xúc đan xen, khẽ thở dài, khí tức quen thuộc quẩn quanh khiến hắn không khỏi lơ đãng.
Xoay người đắp chăn cho Giang Duy, đặt tay y chặn, sau đó nằm xuống nhắm mắt ngủ.
Trong đêm, có ai đang cười trộm a?
Là ai chung quy vẫn không nhịn được mà ôn nhu với người kia?
+++++++ Ta là vạch chia nhỏ nhắn a +++++++++
Từ ngày đó trở đi, hai người lại lần nữa trở về ở chung.
Nhưng lần này, hai người càng thêm trầm mặc.
Giang Duy ngày trước động chuyện gì cũng có thể nói liến thoắng, giờ đối mặt với Lí Hiên, một câu nói cũng chẳng nên lời.
Hai người cùng xem nhau là không khí sao?
Từ sáng tới tối, hắn chẳng nói được mấy câu, sáng dậy cũng chỉ đẩy đẩy y, ăn cơm thì gõ gõ bàn…
Này là có ý gì chứ?
Chịu không nổi nữa rồi, Lí Hiên như này thực sự khiến người ta muốn đánh cho một trận…
Hay là, dùng cách giải quyết mâu thuẫn của bọn trẻ con, với bạn bè, đánh lộn một trận là được rồi?
ầy, chính là tình huống của hai người không giống như vậy a…
dù sao, y cùng hắn không chỉ đơn giản là bạn bè.
Nhìn Lí Hiên vật lộn với đống đồ trong bếp, Giang Duy đột nhiên nhớ tới chính y trước kia cũng đã từng nhìn bóng lưng hắn như thế này.
Lúc ấy, bọn họ vẫn là bạn.
Nhớ lúc ấy hắn nói cái gì mà, “Hai mươi năm sau, nêu như chúng ta vẫn còn độc thân, còn tìm không được người thích hợp, liền sống cùng nhau nửa đời còn lại đi.”
Lúc đó nói đùa, cũng không nghĩ tới ai ngờ lại vượt kế hoạch vậy a.
“Lí Hiên, ngày hôm qua Lí Tu tới tìm ta.”
Hôm nay trên bàn cơm, Giang Duy quyết định không trầm mặc nữa.
Nếu hắn đã không phải đối, với y mà nói, nói chuyện thời tiết, phim ảnh, quảng cái gì đó cũng được.
Y cũng không cần hắn trả lời, chỉ cần, hắn nghe là được rồi.
“Lí Tu hỏi ta, ngươi sẽ không dời đi chứ,” Giang Duy ánh mắt sáng lạn nhìn Lí Hiên, “Nàng nói, nếu như ngươi không muốn dời đi, liền sử dụng quyền hạn để ngươi nghỉ việc luôn.”
Lí Tu nói, nếu như đây là lựa chọn của ngươi, ta cũng không có ý kiến.
Lí Tu nói, ta chỉ khó chịu ngươi giấu ta lâu đến vậy.
Lí Tu nói, tuy là đã muộn, nhưng ngươi nguyện ý nói cho ta biết, ta sẽ tha thứ cho ngươi.
Lí Tu nói, đi tìm hắn về đi, nếu như cần, ta sẽ mang người tới còng tay hắn mang về.
Lí Tu ngu ngốc a, lời nói chân tình như vậy, từ miệng nàng nói ra, lại khiến người ta muốn bật cười a.