26
Khi tôi mười tám tuổi.
Trên đầu Từ Bình Nam đã bạc trắng.
Trong những năm này ông ấy đã làm việc rất chăm chỉ.
Ông ấy không cần bất cứ ai giúp đỡ mà tự mình chăm sóc tôi.
Càng lớn tôi càng giống mẹ.
Thỉnh thoảng ông hốt hoảng nhìn tôi.
Có đôi khi, ông vẫn không nhịn được mà buột miệng gọi "Tĩnh Vi".
Nhưng bà ấy đã đi được mười ba năm rồi.
Mười ba năm này, lúc đầu rất nhiều người muốn ông ấy tái hôn.
Nhưng theo thời gian.
Không ai đề cập về nó với ông ấy nữa.
27
Năm đó khi chúng tôi từ nước F trở về, về cùng chúng tôi còn có một cậu bé người lai lớn hơn tôi hai tuổi.
Bố tôi đặt tên cho cậu ấy là Hám Sinh.
Cậu ấy là một đứa trẻ mồ côi, nhưng xuất thân, lý lịch và gia cảnh ban đầu của cậu ấy đều rất trong sạch.
Chính bố tôi đã cẩn thận tuyển chọn từ gần một trăm đứa trẻ để giữ lại bên cạnh tôi, đồng hành cùng tôi.
Sau khi trở về từ nước F, tôi dần bắt đầu mở miệng nói chuyện.
Đặc biệt là khi ở bên cạnh Hám Sinh.
Bởi vì trong tiềm thức, tôi luôn cảm thấy chúng tôi rất giống nhau. Chỉ những người cùng mang vết thương trên người mới có thể sưởi ấm cho nhau.
Tôi không có mẹ, nhưng tôi vẫn có một người bố yêu thương tôi nhất.
Nhưng khi cậu ấy ba tuổi, bố mẹ đều chế.t cả rồi.
Chúng tôi rất thích nằm trên mái nhà và thì thầm.
Chỉ có chúng tôi mới hiểu nỗi đau đó.
Không thể nói với người khác, nhưng có thể nói với đối phương.
Chớp mắt đã hơn mười năm trôi qua.
Tôi mười tám tuổi, Hám Sinh hai mươi tuổi.
Anh được bố tôi dạy dỗ rất tốt.
Theo tôi thấy, giống như một Từ Bình Nam khác trên thế giới này vậy.
Tôi rất thích anh ấy, cũng rất ỷ lại vào anh ấy.