Bình Nam Tri Vi

Chương 16



28

Khi tôi tốt nghiệp đại học ở tuổi hai mươi hai, Hám Sinh đã ở bên bố tôi được ba năm.

Anh bắt đầu từ từ tiếp quản công việc của công ty.

Từ Bình Nam cũng bắt đầu buông tay.

Sau đó, Hám Sinh một mình giải quyết vấn đề khó khăn và việc lớn nhỏ trong kinh doanh, bố tôi mới hoàn toàn buông tay.

Sau khi tốt nghiệp, tôi không tham gia vào công ty.

Thay vào đó, tôi đã làm công việc mà tôi luôn muốn làm.

Đó cũng là sở thích của mẹ tôi.

Phục chế đồ cổ.

Ồ tôi gần như quên mất.

Năm đó cả mẹ tôi và Tần Như đều học ngành này.

Nhưng mẹ tôi luôn giỏi hơn Tần Như.

Người cố vấn của họ từng nói: "Trái tim của Tĩnh Vi bình tĩnh hơn, đôi tay cũng vững vàng hơn. Tiểu Như luôn thiếu một chút, vì vậy phải học hỏi nhiều hơn từ Tĩnh Vi."

Vậy nên sau này tại sao Tần Như lại cho người chặt đứt từng ngón tay của mẹ tôi.

Chắc cũng vì lý do này.

29

Khi nghe nói tôi sẽ không tiếp quản công ty của nhà họ Từ mà sẽ tập trung vào công việc kinh doanh yêu thích của mình, Tống Thanh Nhã đã nhiều lần chạy đến tìm tôi.

Thậm chí, bà ấy còn thuyết phục tôi một cách tha thiết: "Man Man à, đau lòng vì đàn ông sẽ bị sét đánh đấy."

“Đừng nói là Hám Sinh chỉ là anh trai được bố con nhận nuôi, cho dù là anh ruột, cũng có người vì gia sản mà đánh nhau đầu rơi má.u chảy đó.”

“Con tuyệt đối không được phạm sai lầm, bố mẹ con chỉ có một cô con gái là con thôi.”

"Nhà họ Từ không được tùy tiện dùng người khác."

Hiện giờ Tống Thanh Nhã và tôi có mối quan hệ rất tốt.

Khi bà ấy nói điều này, tôi liền làm nũng trong vòng tay của bà ấy:"Không phải vẫn còn có dì sao, dì Thanh Nhã, nếu sau này Hám Sinh dám có động cơ thầm kín gì đó, dì cũng có thể bán anh ấy sang nước P."

Tống Thanh Nhã nghe đến đây, càng sầu hơn: "Dì vốn là thiên kim tiểu thư mười ngõn tay không chạm nước."

"Dì cũng không định tiếp quản gia nghiệp, cũng không định lo lắng cái gì, định cả đời tiêu tiền như nước, sao đến tuổi trung niên lại thêm gánh nặng?"

Tôi bị bà ấy chõ cười: "Dì Thanh Nhã, dì không thấy làm một bà trùm kinh doanh rất ngầu sao?"

Tống Thanh Nhã nghiêm túc suy nghĩ về điều đó, dường như có chút rung động rồi.

Bà ấy vuốt tóc tôi một lúc.

Không hiểu sao mắt tôi đột nhiên đỏ hoe, tôi lại sắp khóc rồi.

Tôi nhẹ nhàng ôm bà ấy.

Tôi biết, sau ngần ấy năm, càng ngày càng ít người nhớ đến mẹ tôi.

Ngay cả dì tôi cũng không còn lảm nhảm và thầm mắng mỏ nữa.

Ông ngoại bị nhồi má.u não và đã chế.t được vài năm.

Ông ta đã trải qua hai năm cuối cùng trên giường bệnh.

Không có ai chăm sóc, ông ta phải chịu đựng những cơn lở loét trầm trọng. Nghe nói cuối cùng muốn chế.t để giải thoát.

Còn Trương Nam, sau này bà ta lấy một người chồng bị tật.

Cuộc sống không suôn sẻ gì, người đàn ông đó tâm trạng không tốt liền uống rượu, rượu vào thì đánh mắng bà ta.

Nhưng những đứa con của bà ta lần lượt ra đời, việc ly hôn vĩnh viễn không thể xảy ra được.

Người chế.t không bao giờ trở lại.

Người sống vẫn đang vùng vẫy.

Nhưng không sao, tôi với bố tôi, còn có dì Thanh Nhã và một số người lạ tôi không biết. Tất cả họ vẫn nhớ mẹ tôi.

Trước mộ bà không bao giờ thiếu hoa.

Người cố vấn của bà thường đến thăm bà.

Người đàn ông bà yêu nhất, từng giây từng phút đều nhớ bà.

Cô con gái bà yêu nhất cũng sắp thực hiện được tâm nguyện chưa thành của bà rồi.

Còn có dì Thanh Nhã, chắc mẹ tôi không ngờ tới đâu.

Trong số những người bạn cuối cùng của bà, vẫn có Tống Thanh Nhã sẽ luôn nhớ và nghĩ về bà.

Sẽ có Tống Thanh Nhã, thay bà bảo vệ tôi.