Bốn Lần Gả

Chương 21



“Có những lời này của công chúa, tại hạ cũng yên tâm.”

Bạch Chỉ nhấp một ngụm trà: “Hiện giờ nhiều bất tiện, tại hạ cáo từ trước.”

“Ngày mai đến chợ người chờ ta.” Tần Bồng nhàn nhạt nói: “Nếu không trở về Bắc Yến, không bằng đi theo bên người ta trước đã.”

“Vâng.” Bạch Chỉ đáp lại rồi lui xuống.

Sau khi Bạch Chỉ đi rồi, Tần Bồng uống ngụm trà, từ đình viện đi ra, về trong phòng của mình.

Lúc này, Vệ Diễn đang nằm ở trên cái cây thật xa mở to mắt nhìn về hướng Bạch Chỉ rời đi, khóe miệng cong lên.

Người tẩu tử này của hắn thật đúng là có rất nhiều bí mật.

Buổi trưa ngày hôm sau, Tần Bồng đi chợ người. Lúc này Bạch Chỉ đã ngụy trang tốt ở đó. Tần Bồng chọn lựa, làm bộ cái gì cũng không nhìn ra, mua Bạch Chỉ trở về.

Sau khi vào nhà không bao lâu, Vệ Diễn liền đi đến, hàm chứa ý cười nói: “Ta nghe nói hôm nay tẩu tử mua một người vào phủ.”

“Ừ.” Tần Bồng nhìn sách, sắc mặt bình tĩnh: “Trong tay thiếu người dùng, làm sao vậy?”

“Trong tay thiếu người dùng thì tẩu tử nói với ta chứ.” Vệ Diễn nằm đến bên cạnh Tần Bồng, một tay chống đầu của hắn, một tay đặt ở đầu gối gập lên, mang theo ý cười nói: “Nếu tìm người có thể đánh, thông minh hoặc là đẹp thì trong tay ta có nhiều lắm đó, loại địa phương như chợ người kia có thể gặp được cái gì tốt chứ?”

Nghe được lời này, Tần Bồng mỉm cười giương mắt.

“Sao vậy…” Tần Bồng nói thẳng: “Hiện giờ Vệ tướng quân còn có nghi ngờ với ta ư?”

Sắc mặt Vệ Diễn cứng đờ, không nghĩ rằng Tần Bồng nhạy bén như thế. Một lát sau, Vệ Diễn cười cười: “Nào có, ta chỉ là hỏi một chút.”

Nói xong, hắn rũ mắt xuống: “Tẩu tử nghĩ nhiều rồi.”

Tần Bồng không muốn dây dưa cùng Vệ Diễn trong chuyện này, từ trước đến nay nàng biết Vệ Diễn là người tâm tư nhạy bén. Muốn hắn không nghi ngờ nữa thì cần phải để chính hắn suy nghĩ cẩn thận. Vì thế Tần Bồng đổi đề tài nói: “Hiện giờ đệ lộ mặt, có thể đi tìm Trương Anh rồi chứ?”

“Hả? Đó là đương nhiên.” Vệ Diễn gật đầu, suy nghĩ rõ ràng nói: “Tẩu muốn ta đi tìm Trương Anh nói việc Tần Thư Hoài lui binh?”

“Quân đội của hắn vẫn luôn ở chỗ này, không phải chuyện này.”

Tần Bồng gõ bàn, nghiêm túc suy tư: “Binh của đệ cũng không thể vẫn luôn ở trong thành, nhưng hắn không lui thì đệ không thể lui.”

“Ta hiểu ý của tẩu.” Vệ Diễn suy tư: “Đợi một lát nữa ta liền đi tìm Trương Anh.”

Khi hai người nói chuyện, Thu Tố đi đến, cung kính nói: “Công chúa, Thái Hậu nương nương thỉnh ngài đi qua.”

“Mời ta đi qua?”

Tần Bồng ngẩng đầu, nhíu mày nói: “Có nói là chuyện gì không?”

“Nương nương không nói, chỉ là nói ngài đi qua.”

Xem ra là không có chuyện gì lớn.

Tần Bồng gật đầu, nhẹ nói: “Đưa cho công công báo tin một ít bạc vụn, bảo hắn chờ một lát, ta lập tức đi ngay.”

Nói xong với Thu Tố, Tần Bồng liền đi thay đổi quần áo, rồi sau đó mang theo Bạch Chỉ theo người vào trong cung.

Vào trong cung, nàng thấy Lý Thục đang ôm Tần Minh. Thấy Tần bồng tới, Lý Thục lập tức đứng dậy nói: “Xem như ngươi tới rồi, ngươi còn nhớ rõ ta và đệ đệ ngươi không?!”

“Người làm sao vậy?”

Tần Bồng nhíu mày, hiện giờ ở chung cùng Lý Thục, đối với nữ nhân này, nàng thật là nửa điểm tôn kính cũng không có nổi. Lý Thục vừa nghe lời này liền rơi nước mắt, kéo Tần Minh lại đây: “Lâu như vậy rồi ngươi cũng không tiến cung một chuyến, ngay cả ta và A Minh bị người ta khi dễ đến chết ngươi cũng mặc kệ sao?”

“Mẫu thân.” Tần Bồng đè thấp giọng nói: “Ngài là Thái Hậu, là Thái Hậu thì phải có khí độ của Thái Hậu, cung quy trong cung đã viết rành mạch, ai phạm vào chuyện gì, cung quy viết như thế nào thì người xử trí như thế, cho dù là đánh chết cũng không ai nói người cái gì, khóc sướt mướt như vậy thì giống cái gì?!”

“Hơn nữa, lui một bước mà nói.” Tần Bồng hít vào một hơi: “Ta là công chúa, ngài là Thái Hậu, nói đến phẩm cấp hay địa vị đều là người cao hơn ta, làm gì có đạo lý ta tới quản chuyện người bị khi dễ hả?”

“Được, ngươi lớn rồi, cánh cứng cáp rồi nên chèn ép ta.” Lý Thục nghe lời này thì tức giận một cách ngang ngược, bà ta ôm Tần Minh nói: “Ta là Thái Hậu, nhưng ai để ta vào mắt?! Để ngươi làm Trấn Quốc trưởng công chúa là vì cái gì? Lúc trước là ngươi nói như thế nào? Ngươi nói ngươi muốn che chở Minh Nhi, che chở ta, hiện giờ ngươi lên làm Trấn Quốc trưởng công chúa thì không tính nữa à?! Thái Hậu như ta tính là cái gì hả…”

Lý Thục khóc lóc sướt mướt ồn ào, đầu óc Tần Bồng bị bà ta làm cho choáng váng, xoa đầu ngồi ở một bên, rõ ràng là không thể nói rõ với người này, nàng dứt khoát tránh đổi đề tài nói: “Người đừng náo loạn, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?!”

“Minh Nhi bị đánh!”

Lý Thục kéo tay Tần Minh tới, trên tay chỗ xanh chỗ tím, chắc thật sự là bị đánh.

Ánh mắt Tần Bồng lập tức lạnh xuống, ngẩng đầu nhìn về phía Tần Minh vẫn luôn cúi đầu không nói lời nào, lạnh giọng nói: “Ai đánh?”

Tần Minh không dám nói. Lý Thục lập tức nói: “Còn có ai? Thái phó đó! Một đống tuổi rồi còn khi dễ một đứa bé, huống chi Minh Nhi là hoàng đế, vậy mà hắn cũng dám xuống tay, ta thấy hắn chính là tạo phản! Mưu nghịch!”

Nghe Lý Thục nói, sắc mặt Tần Bồng tốt hơn rất nhiều.

Hiện giờ Tần Minh vừa mới đăng cơ, nàng còn chưa kịp chọn lựa phu tử cho hắn, hiện nay hắn còn nhỏ, phu tử đóng vai trò rất quan trọng, nàng vốn dĩ đã quên, hiện giờ vừa vặn đưa vào lịch trình.

Hài tử đọc sách, phần lớn là phải bị đánh, nhưng Tần Bồng chưa bao giờ thích phu tử quá nghiêm khắc với trẻ, bởi vì trước kia phu tử trong cung đình Bắc Yến đều không quá thích nàng nhưng nàng cảm thấy bản thân vẫn trưởng thành khá tốt.

Tần Bồng vẫy Tần Minh lại đây, nhìn miệng vết thương của hắn, bình đạm nói: “Vì sao hắn lại đánh người?”

Tần Minh không dám nói ra. Tần Bồng cười cười, dịu dàng nói: “Người nói ra, tỷ tỷ sẽ không trách người.”

“Ta… Đi học ngủ gật.”

“Vì sao lại ngủ gật?”

Tần Minh không nói, Tần Bồng suy nghĩ: “Có phải buổi tối người trộm đi ra ngoài chơi hay không?”

“Không có!”

Tần Minh nôn nóng lên tiếng. Tần Bồng nhướng mày: “Vậy thì vì sao?”

“Ta… Ta…”

“Bệ hạ nhớ mong điện hạ.” Cuối cùng một vị thị nữ bên cạnh mở miệng, nhỏ giọng nói: “Bệ hạ nghe nói điện hạ rớt xuống vách núi, đêm không thể ngủ, sau đó lại nghe điện hạ trở về, vẫn luôn nhớ mong điện hạ vì sao không tiến cung…”

Tần Minh không giãy giụa, mắt hắn đỏ lên, cúi đầu xuống, giống như là bị uất ức rất lớn.

Tần Bồng ngẩn người, không nghĩ rằng Tần Minh lại vì lý do này.

Trong lòng nàng chợt mềm xuống, trong lòng ấm áp. Nàng giơ tay xoa xoa đầu Tần Minh, quay đầu nhìn thị nữ kia nói: “Ngươi tên là gì?”

“Nô tỳ là Song Yến.”

“Ừm.” Tần Bồng gật gật đầu: “Ngày thường là ngươi hầu hạ bên người bệ hạ sao?”

“Vâng.”

Thị nữ kia quỳ trên mặt đất, vô cùng thấp thỏm. Tần Bồng đánh giá nàng ta. Thấy thần sắc đối phương thẳng thắn, trong sáng, nàng gật đầu, tiếp tục nói: “Lời này ngươi đã nói với thái phó chưa?”

“Nói rồi ạ…”

“Thái phó nói như thế nào?”

“Thái phó nói…” Song Yến có chút do dự. Tần Bồng dựa ra phía sau ghế một chút, lười biếng nói: “Cứ nói đừng ngại.”

“Thái phó nói bệ hạ rằng người giống như phụ nhân.”

Nghe lời này, Tần Bồng mỉm cười không nói, nhưng mọi người đều cảm thấy không khí lạnh xuống. Tần Bồng giơ tay cầm lấy chén trà, nhấp một ngụm, gật đầu. Nàng ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Chỉ, cho Bạch Chỉ một ánh mắt. Bạch Chỉ lập tức hiểu rõ, lui xuống. Lúc này Tần Bồng mới quay đầu, nhìn về phía thái giám bên cạnh Lý Thục nói: “Hiện giờ thái phó ở nơi nào?”

“Có lẽ là đang ở Hàn Lâm Viện làm việc …”

Thái giám kia trả lời, thần sắc rất là thấp thỏm. Tần Bồng không nói hai lời, đứng dậy, lập tức phi thẳng đến Hàn Lâm Viện.

“Này? Ngươi đi đâu đó!” Lý Thục đứng lên, sốt ruột nói: “Ngươi không quan tâm đến Minh Nhi à?!”

“Có!” Tần Bồng cất cao giọng nói: “Ta đây lập tức đi quan tâm!”

Nói xong, Tần Bồng liền biến mất ở trong tầm mắt của Lý Thục.

Xuân Tố và Thu Tố theo sát ở phía sau Tần Bồng, nhìn Tần Bồng bước đi nhanh chóng, nhưng bước chân vừa ổn định vừa nhanh.

Tần Bồng một đường đi đến bên trong Hàn Lâm Viện. Lúc này trong Hàn Lâm Viện người tới người đi. Tần Bồng bước vào phòng, nói thẳng: “Thái phó đại nhân ở đâu?”

Nghe được giọng nói của Tần Bồng, mọi người đều ngẩn người, chợt có người phản ứng lại trước, lập tức dập đầu nói: “Gặp qua công chúa điện hạ.”

“Thái phó đâu?”

“Có vi thần.”

Một lão giả râu bạc trắng từ trong đám người ngẩng đầu lên. Tần Bồng đánh giá ông ta, ông ta cung kính quỳ, trên mặt cương trực công chính. Tần Bồng gật đầu, nói với ông ta: “Ngươi lại đây.”

Lão giả nhíu nhíu mày nhưng vẫn đứng lên, đi theo Tần bồng tới gian uống trà bên cạnh.

Sau khi vào trong, Tần Bồng ngồi xuống, nói với lão giả: “Mời Thái phó ngồi.”

“Không dám.” Lão giả cảnh giác nhìn Tần Bồng: “Có chuyện gì, vi thần đứng đáp lời là được.”

“Hôm nay bổn cung tới là vì một chuyện, nghe nói thái phó đánh bệ hạ, không biết có việc này không?”

Nghe xong Tần Bồng nói, trong mắt lão giả hiện lên vẻ khinh thường, trên mặt lại là cung kính nói: “Đúng là có việc này, nhưng điện hạ chỉ biết thứ nhất mà không biết thứ hai.”

“Nguyện nghe kỹ càng.”

Tần Bồng gật đầu, lão giả kia nói: “Hôm qua vi thần dạy học bệ hạ, bệ hạ lại ngủ trong giờ học. Hiện giờ bệ hạ còn tuổi nhỏ, nếu mọi việc đều theo tính tình của hắn, lớn lên làm sao học được tính kỷ luật, không học được tính kỷ luật, vậy sao làm được một vị minh quân, một vị thánh chủ?”

“Thái phó nói phải.” Tần Bồng gật đầu, tỏ vẻ tán đồng. Lão giả đảo qua Tần Bồng, mang theo sự khinh thường và trào phúng, dường như là đang dùng ánh mắt nói rằng “Tần Bồng chỉ là một nữ nhân, chắc là vô cùng dễ lừa gạt”.

Xuân Tố và Thu Tố nhìn đến bực mình, nhưng lại không dám tiến lên, Tần Bồng mỉm cười nhìn thái phó, nghe người nọ tiếp tục nói: “Tuy rằng ngủ gật chỉ là việc nhỏ, nhưng xảy ra ở trên người bệ hạ, vậy đó là chuyện lớn. Lão hủ tuy là thần tử nhưng cũng là lão sư của bệ hạ, chỉ có thể phạm vào tội đại bất kính, khiển trách bệ hạ một chút, điện hạ hẳn là có thể hiểu được một mảnh khổ tâm của lão hủ chứ?”

Tần Bồng không nói tiếp, lúc này, Bạch Chỉ đi đến, trong tay ôm một đống giấy, cung kính đặt trước mặt Tần Bồng.

“Điện hạ, đã xong rồi.”

Tần Bồng gật đầu, đang muốn nói gì đó thì nghe bên ngoài truyền đến một giọng nam trong sáng, lãnh đạm nói: “Đang làm gì thế, náo nhiệt như vậy?”

Bạch Chỉ đột nhiên ngẩng đầu. Tần Bồng cũng ngẩng đầu giống như Bạch Chỉ, mỉm cười nhìn lại.

Lại là Tần Thư Hoài đứng ở cửa, người mặc áo dài màu xanh biếc, bên ngoài khoác áo khoác lông chồn trắng, sắc mặt bình đạm nhìn Bạch Chỉ và Tần bồng.

Ánh mắt hắn rơi xuống vẻ mặt của Bạch Chỉ, sắc mặt bình tĩnh, dường như không ngoài ý muốn chút nào, hắn gật đầu, lại nói: “Đã lâu không gặp, Bạch cô nương.”