Lý Trạch Phân mở điện thoại lên sau tròn 30 tiếng tắt máy.
Màn hình khởi động vừa kết thúc đã có một cuộc gọi đến. Nhìn tên người gọi đến, Lý Trạch Phân do dự một lúc lâu, cho đến khi cuộc gọi sắp tự động tắt máy thì cô mới ấn nút nhận.
“Ôi trời, cuối cùng em cũng nhận điện thoại rồi.”
“… Anh.” Lý Trạch Phân cắn môi một cái.
“Em làm bọn anh sợ chết khiếp đấy biết không? Xuýt chút anh đã nghĩ em lại… Ầy, nếu không phải Hàm Tinh khẳng định em không có chuyện gì thì anh và dì nhỏ đã sớm vượt qua đám phóng viên bu ngoài Cung để đến Trường An tìm em rồi.”
“… Em xin lỗi, đã gây rắc rối cho mọi người rồi.” Giọng của Lý Trạch Phân rất nhỏ.
“Phiền toái gì chứ, anh đã nói rồi, nếu em làm thì trời có sập anh cũng sẽ đỡ giúp em. Huống hồ em không làm gì sai hết, chuyện này đáng lẽ phải làm từ mười mấy năm trước rồi, vì cái gọi là “mặt mũi” của cha anh mà ép đến tận bây giờ. Nếu lúc đó tra xét ngay lập tức thì thứ đồ bỏ Paradise đó đã bị bóp chết trong lồng rồi. Nói cho cùng thì là bọn anh phải xin lỗi em và rất nhiều nạn nhân khác nữa mới đúng.”
“…” Lý Trạch Phân cúi đầu nhìn lòng bàn tay mình, không đáp lại.
“Dù sao thì… em không sao chứ?”
“Ừm,” Lý Trạch Phân khẽ gật đầu, tuy rằng bên kia điện thoại cũng không thể thấy được, “Em không sao cả.”
Nghe được câu trả lời của Lý Trạch Phân, Lý Trạch Thâm cuối cùng cũng thở phào, giọng điệu cũng dịu lại một chút: “Được rồi. Em yên tâm, lần này đã ầm ĩ đến mức chuột chạy qua đường* rồi, Cao Kiển kia không còn đường nào chui vào đâu, hai chữ “mặt mũi” cũng bị ném sạch sẽ rồi, nếu tôn thất nào giúp hắn thì chắc chắn đầu óc có vấn đề rồi. Theo như anh biết thì chuyện này đã kinh động đến cả Hoàng nãi nãi rồi, lão nhân gia đã hạ chiếu. Giờ phút này tất cả mọi người đều đứng ở phe của em.”
(*) Câu gốc là “Chuột chạy qua đường, mọi người kêu nhau đánh” ý chỉ mọi người ai cũng căm hận cái xấu.
A…
Khóe miệng Lý Trạch Phân giật giật, để lộ ra một nụ cười lạnh thoáng qua. Nhưng cô không phát ra âm thanh gì, vì thế Lý Trạch Thâm bên kia đầu dây không hề hay biết.
“Chuyện duy nhất anh lo lắng hiện giờ là,” Lý Trạch Thâm nói tiếp, “Bên Cao Kiển có khi nào sẽ ăn không được phá cho hôi, đem chuyện của em… Ý của dì nhỏ là em có muốn về đây một chuyến để tránh không, chờ khi nào dư luận qua đi rồi tính tiếp, dù sao thì Hoàng cung cũng không phải là nơi người khác dễ dàng bước vào. Về phía phụ thân và Hoàng tổ phụ, anh sẽ…”
“Không cần đâu, em ở lại Trường An cũng được.” Lý Trạch Phân cắt lời anh, giọng điệu thản nhiên tựa như chuyện này không liên quan gì đến mình, “Cao Kiển sẽ không làm thế đâu.”
“Hả? Sao lại dám chắc như thế?”
“Hắn có một đứa con trai, bảo vệ rất kỹ lưỡng.” Nói tới đây, cô dừng lại.
Bảo vệ càng kỹ thì có nghĩa là càng quan trọng. Vì để tránh cho đứa con ngoài giá thú của mình bị ảnh hưởng, hắn chắc chắn sẽ không dám tiếp tục thách thức hoàng thất mà lấy chuyện thân thế của Lý Trạch Phân ra nói, hắn chỉ còn nước nhận tội mà thôi. Vì thế nên Lý Trạch Phân mới gửi cho hắn tin nhắn WeChat đó.
Tạp hóa Mỹ Giai [Smile.jpg] — Ông dám nói ra chuyện gì, thì tôi cũng sẽ trả lễ tương tự, có qua có lại mà, Cao phò mã.
Lý Trạch Phân biết rõ nhất định trong khoảnh khắc Cao Kiển bị còng tay sẽ hiểu ra được ngụ ý của tin nhắn đó. Lý Trạch Thâm cũng như thế, dù cô dừng không nói nữa, nhưng anh cũng có thể hiểu rõ tất cả.
“… Anh hiểu rồi.” Đúng là Lý Trạch Thâm đã hiểu.
Lý Trạch Phân nghe ra có gì đó khác thường ở cuối câu nói của anh.
“Họa bất cập thê nhi*…” Ánh mắt cô như bị một màn sương mơ hồ che lấp, “Anh đang định nói như thế đúng không?” Trong ngực cô như bị một con dao nhọn đâm vài cái, đau nhức âm ỉ, chỉ khi nghe được câu trả lời của Lý Trạch Thâm thì con dao đó mới nhỏ ra được, máu mới có thể chảy.
(*) Theo lý thuyết đạo đức của Khổng Tử thì câu này có nghĩa rằng khi một người phạm sai lầm thì người đó phải gánh chịu, không liên quan gì đến người thân trong nhà.
Lý Trạch Thâm trầm mặc, nhưng sự trầm mặc này trái lại đã thừa nhận suy đoán của Lý Trạch Phân.
Lý Trạch Phân im lặng vẽ một đường cong trên khóe miệng, tự mình rút con dao ra.
“Quân tử hữu sở vi nhi hữu sở bất vi*. Là em đã đánh mất nguyên tắc… Vấp ngã một lần đã đủ rồi, anh trai yên tâm, em sẽ không phạm sai lầm nữa đâu. Bất luận là Cao Kiển sẽ phản ứng thế nào, em cũng sẽ không đụng tới con của hắn.” Giọng điệu rất bình tĩnh như đang viết thư đồng ý vậy, nhưng từ ngữ lại vô cùng thành khẩn. Có lẽ vì cô là người không biết nói chuyện tình cảm chăng.
(*) Câu này có gốc từ Luận ngữ, ý chỉ phải biết việc nào nên làm và việc nào không nên làm.
“… Haizz.” Lý Trạch Thâm thở dài, “Em biết thì tốt. Đạo lý ai cũng nói được, nhưng nếu có chuyện thật sự với mình thì… Nếu như anh là em thì anh cũng sẽ làm như thế, thậm chí còn muốn trực tiếp công khai người tình và đứa con riêng của hắn nữa.” Những lời này khiến Lý Trạch Phân rất bất ngờ.
Cô rủ mắt xuống, giấu đi tâm trạng của mình, “Anh trai nói đùa rồi.”
“Không phải nói đùa, đó là sự thật. Em không phải thánh nhân, ai lại có thể thoải mái nhìn một thứ súc sinh có được chân tình chứ? Tất nhiên anh không khuyến khích em làm, chỉ muốn nói cho em biết rằng anh hiểu tâm trạng của em, em không lẻ loi. Vậy nên đừng…”
“Em biết rồi, anh,” Lý Trạch Phân hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu lên nhìn ánh nắng ban mai gay mắt, “… Cảm ơn nhé.” Khóe miệng cô căng cứng, tựa như 2 chữ này rất khó phát âm.
“Người một nhà mà cảm ơn cái gì.”
Lý Trạch Phân không đáp lại mà lựa chọn kết thúc cuộc trò chuyện này: “Em còn phải đi làm, anh, lúc khác nói chuyện nhé.”
“… Được rồi, em làm việc đi.”
Sau khi cúp điện thoại, Lý Trạch Phân cũng đúng lúc đến cổng Cục điều tra. Còn chưa bước vào cửa thì đã có một chiếc xe đen tuyền dừng sau lưng cô.
Lý Trạch Phân vô thức liếc nhìn chiếc xe kia, sau đó lập tức dừng lại. Vì biển số chiếc xe này là nền xanh lam viền vàng. Cả nước Đường Quốc này chỉ có những chiếc xe công vụ của hoàng thất mới được viền vàng thế này.
Lý Trạch Phân xoay người lại.
Có 3 người đi ra từ trong xe. Họ mặc đồng phục màu đen, cổ tay và ống tay áo có hoa văn rồng sẫm màu, trên túi ngực trái có thêu logo hoàng thất.
Truyền lệnh quan ư? Lý Trạch Phân nhận ra bộ đồng phục này.
Cô còn chưa kịp nghĩ ra lý do tại sao truyền lệnh quan của hoàng thất lại đến đây thì người đàn ông đi sau cùng đã lấy ra một cái hộp màu nâu rất tinh xảo. Cái hộp có đường nét và góc cạnh rõ ràng, cũng được chạm khắc hoa văn hình rồng màu vàng sẫm và logo hoàng thất. Người đàn ông đó cầm cái hộp bằng hai tay dẫn đầu, 2 người khác đi sau ông ta nửa bước chân.
Thì ra là thế.
Lý Trạch Phân nhìn cái hộp kia, khóe miệng hơi cong lên. Kiếm Hiệp Hay
Suy nghĩ trong chốc lát, cô tiến lên phía trước, chặn đường của 3 người kia.
Ba người đều sững sờ, người đàn ông đi đầu đang định mở miệng nói gì đó thì thấy Lý Trạch Phân tháo kính râm ra, lấy thẻ ngành từ trong túi xách giơ lên trước mặt họ.
Giọng nói của cô rất khẽ, nhưng cũng rất rõ ràng: “Đội điều tra đặc biệt, nhà họ Lý, Trạch Phân…” Cố ý dừng một chút, “Tự Chỉ.”
Lý Trạch Phân… Tự Chỉ!
3 người trừng to mắt, 2 người đứng sau không cầm đồ nhấc tay lên định hành lễ nhưng bị Lý Trạch Phân dùng ánh mắt ngăn lại. Giờ họ mới bất giác nhận ra Lý Trạch Phân vẫn chưa công khai thân phận, xuýt chút nữa đã làm hỏng chuyện rồi. Họ không khỏi chột dạ nhìn quanh, xác định tứ phía đều tĩnh lặng mới nhẹ nhàng thở phào.
Nhưng Lý Trạch Phân không cho họ cơ hội thả lỏng. Cô chỉ vào cái hộp trong tay người đàn ông đứng đầu, nở một nụ cười đoan trang rồi nói với giọng hoàng thất: “Chuyện vặt này, các vị đại nhân có thể giao cho tôi không?”
3 người nhìn nhau, chần chừ vài phút, sau đó người đàn ông đứng đầu cũng gật đầu đồng ý.
10 phút sau, Lan Khâm ngơ ngác nhìn Lý Trạch Phân, người không phải thành viên của đội chuyên án, lại dẫn theo 3 vị truyền lệnh quan đi vào chỗ phòng thẩm vấn Cao Kiển.
Tuy rằng nói 30 năm cuộc đời này Lan Khâm chưa từng nhìn thấy 1 cọng lông của hoàng thất, nhưng dù gì thì anh cũng là người Đường Quốc chính tông, biết rõ truyền lệnh quan trông như thế nào, cũng biết truyền lệnh quan xuất hiện là để làm gì.
Cũng may từ trước tới nay anh vẫn là người thích nghi tốt, dù trong nội tâm đang cực kỳ kích động vì sắp được chứng kiến một cảnh tượng lịch sử cùng lo lắng không biết sắp tới chuyện gì sẽ diễn ra, nhưng trên mặt vẫn giả vờ mình đang rất bình tĩnh, ít ra cũng không giống như Tiêu Lãng Duyệt hét to “Ôi trời ơi Thánh chỉ kìa, không thể nào”, như thế là vứt mặt mũi của đội điều tra đặc biệt đi mất.
Anh kiềm chế lại cái tay đang run của mình, mở cửa cho 3 vị truyền lệnh quan và Lý Trạch Phân không liên quan gì sau đó nghiêng người bảo 4 người họ bước vào, sau đó mình và Trương Trác Bân sẽ theo sau.
Lúc truyền lệnh quan bước vào… Không, là lúc Lý Trạch Phân bước vào phòng thẩm vấn, biểu cảm cả ngày không đổi của Cao Kiển lập tức sụp đổ. Chỉ tiếc là Lan Khâm và Trương Trác Bân đang phập phồng lo lắng nên không để tâm đến.
Mắt của Cao Kiển dần trở nên mơ hồ, hắn nhìn chằm chằm Lý Trạch Phân với ánh mắt như nhìn một con bọ trong nhà vệ sinh.
Nụ cười mà Lý Trạch Phân vẫn luôn đeo trên môi, giờ phút này cũng đã biến mất. Thay vào đó là biểu cảm vẻ không giận mà uy ẩn chứa trong dòng máu nhà họ Lý.
“Thánh chỉ đến —” Người đàn ông nâng cái hộp bằng 2 tay cất cao giọng.
Lan Khâm và Trương Trác Bân đều bị âm lượng này làm cho giật bắn người. Sự ngáy ngủ của sáng sớm đã bị xua đi sạch sẽ, giờ hai người đột nhiên tràn đầy sức sống, không tự chủ được mà há miệng trợn mắt nhìn.
Họ thấy 3 vị truyền lệnh quan đi theo sau lưng Lý Trạch Phân từ phía Bắc đến phía Nam căn phòng, sau đó đứng lại.
Cao Kiển đơ trên ghế tròn 1 phút, lúc này mới cắn răng đứng dậy, bất đắc dĩ chắp tay trước ngực hành lễ. Lan Khâm và Trương Trác Bân vừa vào cũng học theo tư thế của Cao Kiển, miễn cưỡng nửa ngày vẫn chưa bắt chéo tay được.
Truyền lệnh quan hai bên trái phải cùng nhau mở cái hộp ra, sau đó người bên phải lấy một cuộn giấy vàng đưa tới cho Lý Trạch Phân.
Lý Trạch Phân nhận Thánh chỉ bằng 2 tay, từ từ mở ra, trước mặt các đồng nghiệp của mình dùng giọng hoàng thất đọc nội dung bên trong.
“Môn hạ: Trọng Trực nhà họ Cao…”
Đọc được 6 chữ, cô đột nhiên dừng lại, khóe miệng hơi nhếch lên, trực tiếp cuộn Thánh chỉ lại rồi đưa tới trước mặt Cao Kiển.
“Nội dung bên trong, vẫn nên mời Trọng Trực tự xem đi.” Không biết là vô tình hay hữu ý mà cô không gọi hắn là “Phò mã”, càng không gọi “Phụ thân”, mà lại “đại nghịch bất đạo” gọi thẳng tự của hắn.
Cao Kiển tức giận trừng mắt nhìn Lý Trạch Phân, nghiến răng ken két nhưng vẫn nhận lấy Thánh chỉ.
Lý Trạch Phân thu lại biểu cảm trên mặt, làm việc công xong nên lui về phía sau, chắp tay trước ngực hành lễ, sau đó bước ra khỏi phòng. 3 vị truyền lệnh quan cũng theo sát phía sau, dường như hành động đọc một nửa Thánh chỉ của Lý Trạch Phân không có gì bất ổn, trái lại Lan Khâm và Trương Trác Bân nhìn nhau cả buổi cũng chưa hiểu lúc nãy đã xảy ra chuyện gì.
Sau khi 5 người ra khỏi phòng, Cao Kiển nhanh chóng mở Thánh chỉ ra đọc, sau đó mặt tái xanh rồi lại đỏ bừng, ném Thánh chỉ xuống đất.
Tối đó, có 2 tin được lên hotsearch.
— # Hưu thư của đương đại hoàng thất #
— # Nữ Hoàng hạ chiếu điều tra rõ Paradise #