Tố Thanh Thanh mở cửa bước vào nhà, hình ảnh Sở Đông Quân ôn nhu ôm Bo ngồi xem tivi đập vào mắt cô, cả hai cười nói vô cùng vui vẻ. Thấy mẹ về, Bo liền chạy vội đến, thoạt rồi kéo nhẹ tà áo của cô.
“Mẹ ơi...tay chị Zi sao vậy?…. Zi có đau không?” Bo nhìn vào cánh tay đang được băng bó của chị Zi, khẽ hỏi.
Tố Thanh Thanh nghe con hỏi thì có chút nghẹn lòng, vừa hạnh phúc vừa thương, cơ hồ không biết nên trả lời thế nào.
Sở Đông Quân lúc này cũng tiến lại chỗ cô, anh khẽ cười, nói nhẹ:
“Anh đi nấu cơm nhé.”
“Không cần đâu.” Tố Thanh Thanh không nóng không lạnh đáp.
Sở Đông Quân thấy cô nói vậy thì cũng không nói gì nữa, đáy mắt ánh lên tia lạnh lùng khó nhận ra.
Tố Thanh Thanh bế Zi lên phòng, thoạt rồi dắt Bo vào bếp...
Bữa tối nhanh chóng được bày biện lên bàn. Cả bữa ăn, không ai nói chuyện với ai câu nào. Zi và Bo dường như cũng nhận ra ba mẹ đang cãi nhau nên cũng ngoan ngoãn ăn cơm.
Không khí vốn căng thẳng phút chốc đã trở nên ngột ngạt…
Cũng như thường lệ, sau khi dọn bát đũa xong, Tố Thanh Thanh liền qua phòng đọc truyện cho hai nhóc đi ngủ, xong xuôi mới quay về phòng.
Tố Thanh Thanh cứ nghĩ bản thân sẽ không phải đụng mặt Sở Đông Quân ở trong phòng, bởi lẽ bình thường vào giờ này, Sở Đông Quân vẫn ở bên thư phòng, nhưng không ngờ đến, vừa mở cửa đã thấy anh đang nhàn nhã nửa nằm trên giường, chăm chú xem tài liệu.
Cô không quá để tâm, trực tiếp tới bên giường lấy gối và chăn.
“Em muốn ngủ riêng?’' Thấy hành động này của cô, vẻ mặt Sở Đông Quân trước sau vẫn không thay đổi.
Nếu Sở Đông Quân đã hỏi, Tố Thanh Thanh cũng muốn rõ ràng, cô đặt chăn gối sang một bên, thoạt ngồi xuống mép giường.
“Chúng ta cần nói chuyện.”
Sở Đông Quân thấy cô nói vậy thì thái độ cũng thay đổi luôn, anh khó chịu lên tiếng:
“Tôi nói rồi, tôi sẽ không ly hôn, không bao giờ!”
“Sở Đông Quân, anh nói có lý hơn được không.” Tố Thanh Thanh cau mày nhìn anh.
Sở Đông Quân ném tập tài liệu trên trên tay xuống bàn, không nói gì mà chỉ chằm chằm nhìn cô.
Tố Thanh Thanh còn tưởng Sở Đông Quân sẽ chịu nói lý lẽ bởi chính anh mới là người sai, vậy mà thái độ của anh lại khiến cô cảm thấy chính bản thân mới thực sự là người gây ra tội. Tố Thanh Thanh thầm hít một hơi, cơ hồ muốn trấn an bản thân nhưng vẫn không thể điều chỉnh được cảm xúc, nhịn không nổi mà đứng lên, nghẹn ngào nói:
“Sở Đông Quân, anh đã bao giờ nghĩ đến cảm xúc của vợ mình chưa? Đã bao giờ nghĩ đến hạnh phúc của các con chưa? Những gì anh làm…anh đã từng nghĩ tới nó sẽ đẫn đến hậu quả gì chưa?”
“Anh…”Nghe cô nói vậy, Sở Đông Quân có chút bối rối, thoạt rồi vội vã đứng lên, nắm lấy tay cô, nài nỉ lên tiếng: “Không phải trước đây em nói sẽ tha thứ cho anh sao...vợ à tha thứ cho anh đi.”
Tố Thanh Thanh bất lực lắc đầu: “Sở Đông Quân, rốt cuộc anh muốn tôi làm như thế nào đây? Sau lưng tôi anh có người khác…. Tôi vì con… vì tình cảm tôi dành cho anh….hết lần này đến lần khác tôi tự nhủ với bản thân phải mạnh mẽ hơn, tự nhủ rằng anh sẽ không bỏ rơi tôi và con… nhưng anh đã là gì? Anh luôn muốn thể hiện rằng anh đang ngoại tình trước mặt tôi, ôm hôn người tình bé nhỏ của anh trước mặt các con của tôi….tôi bị bắt nạt anh cũng im lặng….bị mẹ anh dè bỉu anh cũng chưa một lần đứng ra bảo vệ tôi…. anh….” Tố Thanh Thanh nhìn anh, nước mắt không hiểu sao cứ trào ra không thôi. Là khóc vì anh, vì gia đình anh hay là khóc cho bản thân cô đây?
“Mẹ anh có làm gì tôi, tôi cũng nhịn nhưng con của tôi…. Nó là con của tôi, hết lần này đến lần khác mẹ anh đều làm nó bị thương…. Đông Quân anh nói tôi tha thứ? Tôi tha thứ như thế nào đây? Anh còn không ngạc nhiên khi con bé bị thương…có phải mẹ anh đã nói trước cho anh rồi không?” Tố Thanh Thanh gào lên, rồi cứ thế mà xoay người rời đi.
Cô không muốn nhìn thấy anh…ít nhất là lúc này!
“Anh xin lỗi…. Thanh Thanh!”
Sở Đông Quân níu lấy tay cô, nhưng lại bị cô mạnh mẽ hất ra. Hành động này của Tố Thanh Thanh khiến Sở Đông Quân vô cùng tức giận, anh kéo mạnh cô lại, trực tiếp đè xuống giường.
“Là nó đúng không? Vì nó trở về nên cô muốn quay lại với nó chứ gì? Tố Thanh Thanh, tôi sẽ không để chuyện đó xảy ra đâu…có chết cũng đừng mơ!”
Sở Đông Quân tức giận gằn lên từng chữ, anh đưa tay về phía cô, chiếc áo ngủ mỏng manh bất ngờ bị anh xé tung ra. Sở Đông Quân hung hăng cúi xuống, anh hôn mạnh lên cần cổ trắng ngần của cô, rồi không thương hoa tiếc ngọc mà cắn xuống.
Một tay Sở Đông Quân cố định hai tay cô khoá trên đỉnh đầu, tay còn lại tìm xuống phía dưới....
Tố Thanh Thanh sợ hãi, cả người khẽ run lên, suốt bảy năm qua đây là lần đầu tiên cô thấy Sở Đông Quân hung dữ như thế này…
“Đông Quân, anh đừng khiến tôi thêm ghét bỏ anh….tôi…..sẽ hận anh…” Tố Thanh Thanh bị hành động này của anh doạ sợ tới mức khóc lấc lên.
“Nói đi… có phải hôm qua cô qua đêm ở chỗ hắn ta hay không?”
Tố Thanh Thanh im lặng không đáp, Sở Đông Quân càng điên cuồng hơn, anh xé hết tất cả những thứ còn sót lại trên người cô rồi vứt xuống đất.
Cảnh tượng này khiến Thanh Thanh giống như một con cá đang chờ chết, nước mắt không ngừng rơi xuống…
”Cô ngủ với nó rồi?” Sở Đông Quân gằn lên.
Cô lại chỉ mím chặt môi mà không nói gì, Sở Đông Quân càng điên tiết hơn.
Cơn tức giận như biến Sở Đông Quân thành con người khác. Không có màn dạo đầu…không có sự âu yếm, Sở Đông Quân cứ thế mà mạnh mẽ đâm thẳng vật thô cứng vào trong người cô.
Tố Thanh Thanh vùng vẫy hét lên, đau…. Thật sự rất đau, cơ thể cô như bị đem ra mổ xẻ vậy.
Cô càng kháng cự, Sở Đông Quân càng hung hăng tiến vào…. Động tác nhanh đến mức khiến thân dưới cô đau rát.
Qua một màn kịch liệt, Sở Đông Quân khẽ rướn người, anh gầm lên một tiếng, một cảm giác ấm nóng rất nhanh đã lấp đầy khiến cơ thể cô run lên từng rồi. Động tác của Sở Đông Quân theo vậy mà cũng chậm lại, miệng không ngừng gọi tên cô.
Không biết là đã qua bao lâu, chỉ là Tố Thanh Thanh đã không còn cảm giác gì nữa….cả người đơ ra, hệt như một khúc gỗ. Nước mắt chẳng biết từ bao giờ đã thấm ướt hết cả gối, Sở Đông Quân lúc này mới phát hiện ra, mặt anh phút chốc trở nên trắng bệch, vội vàng đưa chăn quấn lên người cô, ôm cơ thể đang không ngừng run rẩy vào lòng…
“Anh xin lỗi...anh ghen quá...anh không muốn mất em đâu Thanh Thanh…” Sở Đông Quân đau đớn nói nhỏ vào tai cô....
Tố Thanh Thanh không nghe thấy gì cả, nhắm nghiền mắt lại, cơ hồ vẫn cảm thấy vị mặn đắng trên khoé môi....
Sở Đông Quân đau lòng nhìn cô, thoạt rồi nhẹ nhàng hôn xuống nơi những giọt nước mắt đang rơi.
Tố Thanh Thanh cảm giác như có hàng vạn mũi dao đang đâm vào lồng ngực mình, nỗi chua xót không ngừng lan rộng khắp toàn thân.
Nếu anh nói sớm với cô…nếu anh nói hết về người con gái tên Hạ Tuyết kia sớm hơn, nếu mẹ anh không bị ngã, nếu anh không để người phụ nữ kia chăm sóc con cô....thì có lẽ cô vẫn sẽ yêu anh, yêu gia đình này...đáng tiếc anh lại không làm như vậy.
Anh giấu tất cả, anh để cô tự mình điều tra cô gái đó, anh đã đứng về phía mẹ anh...cũng như đứng về phía người con gái kia. Thậm trí anh còn công khai qua lại ngay trước mặt cô…
Sở Đông Quân, trái tim cô không phải làm bằng sắt bằng đá, không phải không biết tổn thương và đau đớn.
Trước đây cô nói sẽ tha thứ cho anh một lần nếu anh đi ngoại tình, nhưng khi sự việc ấy thật sự xảy ra, cô lại không thể làm được. Cô làm sao có thể coi như không có chuyện gì mà toàn tâm toàn ý bên anh đây?
“Đông Quân, chúng ta cần ly thân... tôi… muốn chuyển ra ngoài sống.” Nếu như Sở Đông Quân đã nhất quyết không muốn ly hôn vậy thì cô sẽ ly thân…chỉ cần không đối diện với anh nữa….
“Được… chỉ cần em không ly hôn với anh… tất cả đều nghe em… nhưng đêm nay để anh ôm em ngủ được không?’' Sở Đông Quân thì thầm vào tai cô. Giờ phút này anh chỉ còn nước thoả hiệp mà thôi.
Sự ấm áp, âm cần của Sở Đông Quân lúc này…có lẽ cũng không thể làm trái tim tan vỡ của cô ấm lên được nữa… Nhưng cho dù không muốn đi chăng nữa thì cô vẫn là vợ anh…. Cô không thể cự tuyệt chuyện quan hệ giữa hai vợ chồng. Tố Thanh Thanh mặc để anh ôm, cho dù giác đau đớn không ngừng lan rộng khắp cơ thể.
Sở Đông Quân ôm cô rất chặt như thể chỉ cần bỏ ra thì cô sẽ như bọt biển mà biến mất.