Bức Màn Hôn Nhân

Chương 15: Cuộc đụng độ giữa hai người đàn ông



Thủ tục ly thân rất nhanh đã hoàn thành, Tố Thanh Thanh cùng các con cũng đã dọn ra ngoài ở riêng.

- ---------------

Trong ngôi nhà chỉ có một người phụ nữ và hai con nhỏ, tuy vậy nhưng lại vô cùng ấm áp.

Bữa tối nhanh chóng được dọn lên bàn, hai nhóc đã ngồi vào vị trí, khi Tố Thanh Thanh vừa chuẩn bị ngồi xuống ăn cùng các con thì chuông cửa bỗng vang lên.

Vừa mở cửa, hình ảnh người đàn ông đang đứng chắp tay, vẻ mặt đậm ý cười hiện ngay ra trước mắt cô.

Tố Thanh Thanh có chút chán ngán nhìn người đàn ông, nhàn nhạt lên tiếng:

“Anh còn muốn gì nữa?”

“Anh đưa em về nhà, còn đón con giúp em, thế mà em lại 'vong ơn bội nghĩa', không mời anh ăn lấy bữa cơm…đã thế lại còn cấm cửa anh.” Cố Nguỵ hơi dựa người vào cửa, bất mãn nhìn cô.

Nghe hắn nói vậy, mặt Tố Thanh Thanh nhăn nhó hẳn đi.

Chuyện là hôm nay, lúc tan làm, khi Tố Thanh Thanh tính sẽ đi bộ ra điểm bắt xe buýt để tới nhà trẻ đón con thì chẳng biết từ lúc nào, xe của hắn đã dừng ngay trước mũi chân cô, hắn hạ cửa xe xuống, cười nói vu vơ:

“Một là em lên xe, hai là tôi bế em lên, em chọn cái nào cũng được, nhưng tôi thích vế sau hơn.”

Đây có tính là uy hiếp hay không?

Sau đó Tố Thanh Thanh bảo hắn dừng xe ở bến xe buýt để cô tự đi đón tiểu thiên thần của mình, nhưng hắn không những không dừng xe ngược lại còn phóng nhanh hơn, mặt bâng cua nói:

“Một là nói tên nhà trẻ nơi hai đứa học, hai là anh không ngại cùng em đi khắp thành phố này đâu.”

Tố Thanh Thanh bất lực, khẽ cười mỉa mai nhìn hắn: “Có vẻ anh thích con số nhỉ?”

Hắn chỉ cười, vậy nên cô chỉ biết ‘cung kính không bằng tuân lệnh’.

Khi về tới nhà, Tố Thanh Thanh bảo hắn về đi, nhưng Cố Nguỵ quá cứng đầu, chính vì thế mà có sự kiện hắn đang đứng ngay trước mặt cô ở đây!

“Đây là 200, anh tìm một nhà hàng dưới khu này mà ăn tối, tôi chỉ nấu đủ phần của ba mẹ con tôi thôi.’' Cô rút tiền ra đưa cho hắn.

“Em muốn dùng 200 đuổi tôi đi? Tôi giá bèo thế ư?' Cố Nguỵ khẽ cau mày, nghi hoặc hỏi.

Tố Thanh Thanh cũng đến bó tay với con người này, đang tính kệ hắn thì Zi từ trong nhà chạy ra:

“Mẹ ơi, chúng ta có ăn kh…ông…” còn chưa nói hết câu, Zi liền nhìn sang Cố Nguỵ, vui vẻ vẫy tay với hắn: “Chú ‘anh hùng’! Sao chú lại ở đây…chú chưa về sao?”

Mặc dù Zi chỉ mới gặp Cố Nguỵ đôi ba lần, nhưng con bé lại rất quý hắn....điều này khiến Tố Thanh Thanh không vui vẻ một chút nào…

Cố Nguỵ nghe Zi gọi vậy thì thích thú, hắn cúi xuống bế Zi lên.

“Chú đói quá…nên không thể đi đâu được…” Cố Nguỵ mặt dày lên tiếng, “...mẹ con ki bo quá không cho chú ăn.”

Zi nghe vậy liền quay sang nhìn cô:

‘'Mẹ ơi, tại sao mẹ lại không cho chú ‘anh hùng’ ăn ạ... Con sẽ chia phần của mình cho chú…nên không sợ thiếu đồ ăn đâu ạ…”

Con bé nhìn mẹ, ánh mắt đầy mong chờ, đợi cô đồng ý.

“Không có, không có… Mẹ sao có thể không mời chú ấy vào ăn chứ.” Tố Thanh Thanh trừng mắt nhìn hắn, nghiến răng nói: “Mời TongGiám Đốc vào nhà tôi ăn bữa cơm, coi như là lời cảm ơn.”

Thế là hắn 'vinh quang' ngồi trên bàn ăn cùng ba mẹ con cô.

Trong lúc ăn cơm, thỉnh thoảng cô còn dạy Bo cách cầm đũa, còn hắn thì hết gắp thức ăn cho cô rồi lại gắp sang cho Zi… Tố Thanh Thanh nghi hoặc nhìn người đàn ông kia…tự hỏi rốt cuộc hắn một mực đòi vào đây chỉ là để làm những việc này hay sao?

Nghĩ lại thì Tố Thanh Thanh chuyển ra khỏi nhà đã gần được một tuần, mỗi tối Sở Đông Quân đều đến thăm các con rất muộn, tất nhiên cô cũng không nói gì... Nhưng ngày nào anh cũng gợi ý đến chuyện cô tha thứ cho anh.

Nhưng liệu cô có thể tha thứ được không khi trái tim đã trở nên lạnh lẽo?

Kể ra thì cô cũng không biết hiện tại nên vui hay buồn nữa. Vì từ lúc cô chuyển ra ngoài, Cố Nguỵ ngày nào cũng đưa cô về, riết rồi làm mọi người trong khu dân cư thi thoảng bàn tán, nói rằng cô có nhiều ‘người thân'!

————

Khi bữa cơm gần kết thúc, thì chuông cửa lại vang lên.

Tố Thanh Thanh bỗng thấy da đầu giật giật vài cái, sau đó đứng lên đi ra mở cửa.

“Em và con ăn chưa?’' Sở Đông Quân cầm theo một túi hoa quả, sau đó đưa cho cô.

“Đang ăn, gần xong rồi.” Tố Thanh Thanh nhận lấy túi hoa quả rồi đi vào trong. Sở Đông Quân cũng theo vào ngay sau đó.

Cô đặt túi hoa quả lên mặt bàn nhà bếp, thoạt rồi quay ra phòng ăn. Vừa ra tới, cô đã cảm thấy không khí có vài phần rét.... rét run người.

Hai người đàn ông, kẻ đứng, người ngồi, hai mắt nhìn nhau mà sao có cảm giác đạn pháo chuẩn bị nổ…

Tố Thanh Thanh đang không biết nên nói gì thì anh đã ngồi xuống cạnh Bo sau đó lên tiếng:

“Xin chào, tôi là ‘chồng’ của Thanh Thanh!” Sở Đông Quân đột nhiên giới thiệu, đặc biệt nhất mạnh từ chồng’ kia, rồi cười lạnh nhìn Cố Nguỵ đầy đắc ý.

“Ồ! …..chào anh, còn Tô Thanh Thanh là người phụ nữ của tôi!” Cố Nguỵ không nhượng bộ, khẽ cười đáp lại.

Tố Thanh Thanh thấy hai nụ cười này còn khó nhìn hơn cả da con ếch. Thật sự chẳng muốn để hai người đàn ông này ở chung một chỗ.

“Anh ăn chưa?” Tố Thanh Thanh hỏi Sở Đông Quân cho lịch sự, phá tan bầu không khí căng thẳng này.

“Chẳng phải anh đến ăn cơm vợ nấu sao!” Sở Đông Quân nắm tay cô, thoạt rồi kéo cô ngồi xuống cạnh anh.

Tố Thanh Thanh có chút không thoải mái, vội thoát tay ra khỏi bàn tay anh, sau đó ngồi sang phía sau Bo cũng là ngồi cạnh hắn với Zi.

“Ồ, anh chưa ăn sao, Tiểu Thanh à em mau đi lấy bát đũa cho anh Quân đi này.” Cố Nguỵ vỗ nhẹ vào tay cô.

Tố Thanh Thanh bất lực, cảm giác như bản thân đang bị vướng vào một cuộc chiến ngầm…xung quanh toàn mùi thuốc súng…

Lúc cô lấy thêm một cái bát và một đôi đũa nữa thì trên bàn ăn như đang bàn chuyện gì đó hết sức sôi nổi:

“Sở Đông Quân, anh có nghe câu nói ‘có không giữ mất đừng tìm’ hay chưa?” Cố Nguỵ cợt nhả lên tiếng.

“Vậy anh nói xem rốt cuộc ai mới là người ‘có không giữ mất đừng tìm’?” Sở Đông Quân cũng không chịu thua, bình thản đáp lại.

Thấy ba và chú ‘anh hùng’ nói chuyện khó hiểu, Zi liền đưa tay kéo vạt áo Cố Nguỵ hỏi:

“Chú ơi, ‘có không giữ mất đừng tìm’ là gì ạ?”

“Là không biết trân trọng đó Zi, lại đây với ba!” Sở Đông Quân nhanh chóng đáp, thoạt rồi vẫy con, nhưng Zi không lại gần mà nhóc chạy đến cạnh cô.

“Mẹ ơi, vậy chú với ba đều là ‘có không giữ mất đừng tìm’ phải không ạ?” Zi ngây ngô nói, Tố Thanh Thanh nghe con nói mà lòng vui vui.

“Đúng thế Zi à, Zi của mẹ giỏi lắm!’' Nói rồi, Tố Thanh Thanh ôm con trở lại bàn ăn.

“Sao em đi lấy bát mà lâu thế, làm anh Quân đây đợi mãi.” Cố Nguỵ tự nhiên cười nói.

“Thanh Thanh, em chuẩn bị món cá này cho anh sao…thật sự rất ngon, quả nhiên là chỉ có vợ hiểu chồng!” Sở Đông Quân cười tươi rói, thoạt rồi gắp miếng cá cho vào miệng, tấm tắc khen ngon.

Tố Thanh Thanh nghe xong mà không nói nổi, chẳng qua là Bo nó thích ăn cá mà thôi….

“Tiểu Thanh, trước đây em nói mỗi ngày sẽ nấu món canh rong biển cho anh ăn, anh không ngờ tới giờ em vẫn nhớ.” Cố Nguỵ tiếp lời, trên môi nở nụ cười đầy yêu nghiệt mà nhìn về phía cô….

Mặt Tố Thanh Thanh phút chốc lại đen hơn, chỉ là Zi thích ăn rong biển thôi mà....

Hai tên này có phải bị chập dây thần kinh nào đó rồi không nhỉ???

“Hai anh ăn xong chưa?” Tố Thanh Thanh cố nén bực mình nói, họ vào nhà cô đến tột cùng là để nói đểu nhau đấy à?

‘'Chưa...'’ cả hai đồng thanh lên tiếng, sau đó lại quay ra lườm nhau.

Tố Thanh Thanh đến lắc đầu. Á khẩu không nói thêm gì nữa.

“Mẹ ơi, sao con có cảm giác cứ lạ lạ nhỉ, sao ba cứ nhìn chú ‘anh hùng’ hoài vậy hả mẹ?” Zi nghiêng đầu hỏi cô, nét mặt không giấu nổi sự ngây thơ.

“Ba và chú đang trao đổi yêu thương qua ánh mắt đó Zi.” Tố Thanh Thanh xoa tóc con đáp.

Rứt lời, cả hai đôi mắt sắc lạnh kia nhanh chóng bắn về phía cô.

“Người tôi yêu là ai, em rõ hơn ai hết mới phải.” Cố Nguỵ cười lạnh nói.

Sở Đông Quân nghe vậy, trong lòng dấy lên một hồi nhức nhối.

“Vợ à, chúng ta có con với nhau rồi mà em vẫn còn nghi ngờ giới tính của anh sao?”

Khoé môi cô bất lực khẽ nhếch lên, miệng cười mà mặt cứng ngắc.

Khi hai người kia ăn xong, Tố Thanh Thanh lập tức nói:

“Mời hai người ra khỏi nhà tôi....”

Sau đó đứng lên mở cửa, động tác tiễn khách rõ ràng. Hai người đàn ông nhìn nhau rồi ‘hừ’ một cái, thoạt rồi cũng đứng lên đi ra ngoài.

“Mai anh đến đón em.” Cố Nguỵ đi qua cô nói nhỏ, nhưng tất nhiên đủ để anh nghe thấy.

“Mai anh đưa em và con đi chơi nhé!” Sở Đông Quân cũng cười nói.

Tố Thanh Thanh lạnh lùng từ chối: “Mai tôi bận rồi, mời hai người về cho!”

“Vậy về anh sẽ gọi cho em.” Cố Nguỵ thản nhiên xoa nhẹ đầu cô, rồi đi ra ngoài.

Sở Đông Quân lưỡng lự một hồi, lúc đi qua cô anh có nói:

“Thanh, em đừng lấy người đàn ông đó ra chọc anh, anh sẽ không để hắn đạt như ý nguyện đâu.”

Tố Thanh Thanh chỉ nhìn anh, không đáp.

Căn nhà nhỏ bé của cô rất nhanh đã trở lại trạng thái yên tĩnh vốn có, cô khẽ thờ phào nhẹ nhõm, thoạt rồi đóng cửa quay vào nhà….