Người ta thường nói phụ nữ hạnh phúc nhất là khi nhìn thấy quá trình phát triển của con, Tố Thanh Thanh cũng vậy.
Bước vào tháng thứ năm, mọi sinh hoạt của cô dường như cũng cẩn thận hơn. Ngoài đến công ty làm việc ra thì hầu hết thời gian của cô là ở nhà, nói cách khác là cô bị bỏ lại ở nhà.
Hôm nay là thứ bảy, từ sớm Giang Châu đã xin nghỉ phép để về quê, trong nhà lúc này cũng chỉ còn duy nhất một người đó là cô.
Tố Thanh Thanh nhàn nhã ngồi ăn hoa quả đã được Cố Nguỵ cắt sẵn để trên bàn, bên tai vẫn còn văng vẳng câu nói cách đây chưa đầy một tiếng trước của hắn: “Anh đưa Zi và Bo đi tập bơi, em ở nhà đừng phá nhé!”
Nghe xong câu đó miệng cô không khỏi giật giật, cái gì mà ‘không được phá’ cái tên này có phải đang coi cô là trẻ con không?
Kể ra thì mối quan hệ giữa tụi nhỏ và hắn phát triển thuận lợi nhanh tới mức khiến Tố Thanh Thanh không khỏi bất ngờ.
Nhiều hôm Zi hỏi cô “Mẹ ơi, sao chú ấy không ở nhà mình luôn?”, câu hỏi của con khiến cô suy nghĩ một lúc mới sắp xếp được câu trả lời “Chú ấy có nhà rất đẹp, nếu qua ở với mẹ con mình, trộm sẽ dỡ nhà chú!”. Khi hắn đến nhà ăn cơm, Zi lại thì thầm vào tai cô: “Chú không ăn hả mẹ…. Chú cứ nhìn mẹ suốt…”, hai má cô vì câu nói ngây ngô của con mà đỏ cả lên, cái tên này ít nhất cũng phải giữ ý trước mặt trẻ con chứ. Khi đó cô chỉ biết đá vào chân hắn, sau đó quay sang buồn bã nói với Zi “Mắt chú không được tốt, không phải phú đang nhìn mẹ mà là chú đang xem nên ăn món nào!” nghe xong Zi tủm tỉm cười, còn hắn thì liếc xéo cô.
Nhớ lại những chuyện xảy đến, Tố Thanh Thanh lại ngây ra cười.
Ăn xong đĩa hoa quả, Tố Thanh Thanh vừa chuẩn bị đứng lên thì điện thoại vang lên tiếng tin nhắn. Nhìn cái tên hiển thị trên màn hình điện thoại dù không muốn nhưng cô vẫn phải vào xem. Nói gì đi nữa thì Sở Đông Quân vẫn có quyền được xen vào cuộc sống của các con.
Mọi lần khi anh tới, anh sẽ báo và đến thẳng đây, nhưng lần này Sở Đông Quân lại hẹn cô ra quán caffe cách đây không xa. Tố Thanh Thanh khẽ cười, có thể anh sợ cô vợ bé nhỏ của mình không thoải nên mới làm như vậy. Nếu biết anh đến đây, hẳn là cô ta phải tức giận lắm.
Tố Thanh Thanh trở lại phòng, cô chọn cho mình một bộ đồ thoải mái nhất, rồi nhìn đi nhìn lại bản thân trong gương, xác định là không bị lộ gì thì mới ra ngoài.
————-
Chỗ hẹn là một quán caffe lâu đời, chính vì vậy mà nhìn quán có vẻ lụp xụp, thỉnh thoảng chỉ có một vài người ra vào.
Vốn thích những nơi bình dân nên với cô quán caffe này cũng không tệ, chỉ là có chút bất ngờ bở lẽ….đây là lần đầu tiên anh hẹn cô đến một nơi được xem là ‘rẻ tiền’ trong mắt anh như thế này.
Sở Đông Quân hẹn cô trên tầng ba, vì đã xuống cấp nên ở đây chỉ có thang bộ, đường lên khá dài. Tố Thanh Thanh nhìn từng bậc thang, thầm hít một hơi thoạt rồi đưa tay lên xoa xoa bụng như trấn an bản thân, sau đó đi lên trên.
Do bước cầu thang nhiều nên Tố Thanh Thanh cảm thấy có chút mệt, đến tầng 2 cô phải đứng nghỉ một lát để lấy lại sức, lúc này điện thoại cô reo lên, là Cố Nguỵ.
Tố Thanh Thanh nhấc máy, đầu dây bên kia đã lo lắng hỏi: “Em đang ở đâu?”
Tố Thanh Thanh điều chỉnh hơi thở, đáp: “Quán caffe gần nhà…”
“Em đến đó làm gì?” giọng nói của hắn tỏ rõ vẻ không vui.
“Có hẹn với ‘Chồng Cũ’!” Tố Thanh Thanh cười, nhịn không được mà trêu hắn một chút.
“Em…” Nghe cô nói vậy, sắc mặt của Cố Nguỵ ở đầu dây bên kia phút chốc trở nên khó coi.
Tố Thanh Thanh bật cười, cô mới chọc hắn một xíu, không ngờ hắn đã xù lông lên. Nhưng không phải thú vị lắm sao? Nghĩ đến đây, Tố Thanh Thanh quyết định đùa dai hơn, chưa để hắn nói hết đã cúp máy…
Nhưng chưa quá 1 phút Tố Thanh Thanh liền nhắn tin lại cho hắn “Nguỵ….Em đi một lúc thôi!”
Đầu dây bên kia đang bừng bừng lửa thì nhận được tin nhắn của cô. Một người vốn điềm đạm như hắn không ngờ lại cười mãi không dứt.
———
Mất một lúc cuối cùng Tố Thanh Thanh cũng lên đến tầng ba, cô nhìn quanh, đập vào mắt là người đang ngồi bên chiếc bàn gần ban công. Vốn tưởng sẽ thấy Sở Đông Quân nhưng có suy nghĩ đến hàng vạn lần cô cũng không ngờ người đang ngồi đó là cô ta - Hạ Tuyết.
Thấy Tố Thanh Thanh, trên môi Hạ Tuyết liền nở nụ cười tươi rói, thoạt rồi vẫy tay thân thiện với cô.
“Chị, bên này!”
Trước biểu hiện này của người không muốn gặp, Tố Thanh Thanh chỉ cười lạnh rồi đi về phía bàn.
Cô ta gọi cô như vậy, người ngoài không biết sẽ tưởng là chị em thân thiết.
“Cô muốn gì?” Tố Thanh Thanh ngồi xuống đối diện cô ta, không dài dòng mà vào thẳng vấn đề.
Trên này, ngoài cô và cô ta ra cũng chỉ có một vài người.
Ngồi với cô ta như vậy khiến Tố Thanh Thanh không khỏi lạnh sống lưng.
“Em thì muốn gì được….chỉ là lâu lâu gặp chị tâm sự này kia.”
“Tôi và cô thì còn chuyện gì để nói?” Tố Thanh Thanh có chút khinh miệt nhìn cô ta.
“Chị uống nước cam nhé…nước cam rất tốt…” cô ta cười cười, ngữ điệu có chút kéo dài.
Tố Thanh Thanh không trả lời, xua tay từ chối.
Nhưng Hạ Tuyết dường như chẳng để tâm tới hành động của cô, cô ta trực tiếp gọi phục vụ.
“Cho tôi hai ly caffe không đường!”
Tố Thanh Thanh nghi hoặc nhìn Hạ Tuyết, cô ta muốn gọi, vậy còn hỏi cô làm gì?
Hai ly caffe rất nhanh được đặt xuống bàn.
Hạ Tuyết mỉm cười, điệu cười của cô ta cơ hồ khiến cô rùng mình.
“Thật ra là chuyện của anh Quân?” Hạ Tuyết nói, ánh mắt nhìn cô đầy thăm dò.
“Chuyện vợ chồng cô, người ngoài như tôi cần biết sao.”
không cần nói cũng biết, cô ta hẹn cô ra đây như vậy, còn hỏi những câu như này, đủ hiểu cô ta là đang muốn giở trò.
“Sao chị lại nói vậy, dù gì chị cũng là vợ cũ của anh ấy… chúng em mới cưới…vợ chồng son như vậy, em nhiều khi cũng hơi bất cẩn.”
Tố Thanh Thanh cười lạnh, không muốn trả lời.
Trước giờ cô vẫn luôn cảm thấy khó hiểu, tự hỏi da mặt cô ta làm bằng gì mà lại dày đến vậy!
Hạ Tuyết lấy đá cho vào ly caffe của mình, không chút ngại ngùng nói tiếp: “Không biết vì cớ gì mà nhu cầu của Đông Quân lại tăng đến vậy…em vốn yếu đuối, thật có chút không chịu nổi.”
Từ khi đặt chân đến đây, Tố Thanh Thanh luôn giữ tinh thần bình tĩnh nhất vậy mà lúc này, khi nghe câu nói kia phát ra từ miệng cô ta lại khiến cô không nhịn được mà bật cười.
“Hoá ra là cô muốn tôi biết thành tích của mình sao…ha, tôi lấy làm khâm phục!” Tố Thanh Thanh nhếch miệng cười.
Sắc mặt Hạ Tuyến phút chốc đen lại, trái với dự tính, Hạ Tuyết tưởng người phụ nữ kia sẽ vì câu nói của cô ta mà tức điên, cũng không ngờ rằng thái độ của cô lại hết đỗi bình thường như thể nó vốn không liên quan đến mình.
Không phục, Hạ Tuyết tiếp tục tấn công.
“Em thì làm sao có thành tích như chị được, ngủ với hết người này đến người khác…kinh nghiệm hẳn rất dồi dào.”
“Cô….” Tố Thanh Thanh hận không thể đem ly caffe này hất vào mặt cô ta.
Thấy cô như vậy Hạ Tuyết đắc ý nói tiếp: “Bởi vậy mới nói, đứa bé trong bụng chị, chắc chị cũng không biết ai là ba của nó cũng nên…”
Dứt lời, Hạ Tuyết thoả mãn ngả người ra ghế, nhìn chằm chằm vào bụng của Tố Thanh Thanh, khẽ cười.
Trước phát ngôn bất ngờ của Hạ Tuyết, Tố Thanh Thanh không lấy làm tức giận mà ngược lại nó khiến cô vô thức giật mình.
Làm sao cô ta biết được việc cô đang mang thai? Tố Thanh Thanh đã chuẩn bị kĩ càng trước khi tới đây như vậy kia mà, người bình thường cũng khó nhìn ra….không lẽ là khi ở bệnh viện? Nhưng khi ấy bụng của cô vẫn chưa có gì thay đổi. Không biết tại sao, ngay lúc này, bản năng người mẹ mách bảo cô rằng có nguy hiểm, bàn tay vô thức đặt lên bụng.
“Nếu gặp tôi chỉ để nói những lời này thì xin lỗi cô Hạ, tôi không rảnh.” Tố Thanh Thanh dứt khoát nói, thoạt rồi đẩy ghế đứng lên.
Lúc này trên tầng ba cũng chỉ còn cô và Hạ Tuyết.
Thấy Tố Thanh Thanh đứng dậy, Hạ Tuyết dường như đã nhận thức được việc cô đang khẩn trương muốn rời khỏi đây, ngay lập tức liền cầm ngay ly caffe lạnh hất thẳng vào mặt Tố Thanh Thanh.
Tố Thanh Thanh bàng hoàng, trừng mắt nhìn chằm chằm người con gái trước mặt.
“Hạ Tuyết, cô bị điên sao?” Tố Thanh Thanh gằn giọng nói lớn, nước lạnh đột ngột khiến cả người cô khẽ run lên.
“Ha, em vô ý quá…để em lau cho chị nha!” Hạ Tuyết cầm lấy chiếc khăn lau bàn ngay đó đưa lên lau người cô nhưng bị cô hất văng tay ra.
“Không cần!” Vừa dứt lời Tố Thanh Thanh liền tránh cô ta ra, nhanh chóng quay người rời đi.
Hạ Tuyết thấy vậy thì chạy đuổi theo sau.
“Em xin lỗi…thật sự em không cố ý.”
“Cô làm gì vậy, bỏ tay ra!” Tố Thanh Thanh tức giận nói lớn, cánh tay bị Hạ Tuyết kéo lại.
“Chị…lúc đó em sơ ý, đang nói chuyện mà chị bỏ đi nên…” cô ta ngập ngừng, Tố Thanh Thanh nhìn cô ta mà nổi hết da gà.
Cô không muốn dây dưa gì nữa, chỉ muốn nhanh về nhà. Nghĩ rồi cô liền xuống nước, gật đầu, khó khăn mỉm cười.
“Cô còn gì muốn nói thì…bỏ tay ra rồi nói chuyện.” vừa nói Tố Thanh Thanh vừa cố gắng cậy tay cô ta ra. Móng tay cô ta ghim chặt vào da cô khiến tay cô bật máu.
“Phải rồi, em muốn nói chuyện với chị…” Cô ta cười lớn. Bắt đầu bước xuống cầu thang.
“Cô…cô muốn làm gì”
“Em làm chị sợ hả?” Hạ Tuyết buông tay ra, giả tạo lo lắng hỏi.
Tố Thanh Thanh lắc đầu, vội bước xuống cầu thang. Thấy Hạ Tuyết không có ý định bám sát theo sau, trong lòng cơ hồ có chút nhẹ nhõm.
Do bước nhanh nên ngay khi xuống đến tầng hai, đầu óc cô mơ hồ choáng váng, Tố Thanh Thanh vịm vào lan can, bước chân cũng chậm lại.
Lúc này bên tai cô là tiếng tiếp xúc giữa nền gạch và đế giày cao gót với tốc tộ nhanh khiến âm thanh trở lên chói tai.
Tố Thanh Thanh hốt hoảng quay người lại, Hạ Tuyết đã ở ngay phía sau lưng.
Cô sợ hãi nhìn cô ta, cô ta cười rất tươi nhưng ánh mắt đằng đằng sát khí.
Không một động tác thừa, Hạ Tuyết nhào vào người cô, thoạt rồi duỗi thẳng tay đẩy mạnh Tố Thanh Thanh xuống.
Cùng lúc đó là một tiếng ‘Rầm’ lớn vang lên.
Chưa quá 3 giây, đầu óc Tố Thanh Thanh sớm đã trở lên mơ hồ, máu từ bụng bắt đầu chảy ra không ngừng. Thấy cô ta từng bước, từng bước tiến lại gần, Tố Thanh Thanh không khỏi kinh hãi, cô gắng chịu đau, lê người xuống phía dưới.
Lúc này, cổ chân bất ngờ bị một lực kéo mạnh lại.
“Hạ…Hạ Tuyết…” Tố Thanh Thanh sợ hãi, trán đẫm mồ hôi.
Thấy dáng vẻ này của Tố Thanh Thanh, Hạ Huyết nhịn không được mà cười lớn. Cô ta sảng khoái cười nghiêng ngả, như thể đang coi diễn hài. Nhưng nụ cười nhanh chóng ngắt lịm một cách nhanh chóng, thay vào đó là chất giọng lạnh lẽo đến đáng sợ:
“Đời này tôi không có con…chị đừng mơ có được!”
Dứt lời, cô ta liền đưa chân lên, đạp liên tiếp vào bụng người phụ nữ đang nằm thoi thóp dưới đất.
Tố Thanh Thanh vội lấy tay ôm chặt bụng, máu giữa hai chân chảy ra không ngừng, cô hét lớn, dưới hạ thân không ngừng co thắt.
Cơn đau như chết đi sống lại, đầu óc phút chốc trở nên mụ mị, tuy vậy nhưng có một điều Tố Thanh Thanh nhất định phải làm đó là bảo vệ đứa con bé nhỏ của mình.
Hạ Tuyết khinh miệt nhìn xuống, động tác mỗi lúc một mạnh hơn, thoả mãn vô cùng…
Ngay khi ý thức dần mất đi, trong mơ màng Tố Thanh Thanh nghe thấy tiếng hô hoán của mọi người, tiếng la hét chói tai….tiếng xe cứu thương….và cả tiếng gọi thất thanh của Cố Nguỵ? Và còn có cả Sở Đông Quân?