Bức Màn Hôn Nhân

Chương 30



Đúng lúc này, Tố Thanh Thanh cảm thấy bên tai cơ hồ vang lên một chất giọng trầm ấm nhưng lại không giấu nổi được sự khẩn trương.

“Tiểu Thanh…Tỉnh lại đi em”

Bấy giờ Tố Thanh Thanh mới giật mình bừng tỉnh. Cô khẽ chớp đôi mắt chẳng biết đã sưng lên từ lúc nào.

“Cố Nguỵ….” Nhìn thấy người đàn ông đang ngồi bên cạnh, Tố Thanh Thanh run rẩy thốt lên, thoạt rồi nhoài người ôm lấy hắn, “Anh….là thật đúng không? Anh chưa chết…anh vẫn ở đây đúng không?”

Giọng nói nghẹn ngào đến chua xót. Hai mắt Cố Nguỵ sớm đã đỏ ngàu, đau đớn nhìn khuôn mặt đã ướt đẫm nước mắt của cô. Hắn không biết người con gái hắn yêu đã mơ thấy gì, chỉ thấy cô trong cơn mê man, nước mắt không ngừng rơi, cứ một lúc lại gào lên ‘không được…không được.’. Hắn cảm thấy tim mình đau đến thắt lại, tựa như có hàng ngàn mảnh vỡ thuỷ tinh cứa vào, khiến hắn chỉ muốn đánh thức người con gái này ra khỏi cơn ác mộng kinh khủng ấy….

Nhưng Tố Thanh Thanh thì sao có thể biết trong đầu hắn đang nghĩ gì, cô chỉ biết rằng hắn đang ở ngay trước mặt cô. Cô ôm hắn rất chặt như thể muốn xác định xem liệu đây có phải là mơ. Cố Nguỵ dường như cũng hiểu ra sự bất an của cô, hắn không nói gì, nhẹ nhàng vỗ nhẹ lên lưng cô.

Sau khi bình tĩnh lại, Tố Thanh Thanh đẩy nhẹ hắn ra: “Xin lỗi…”.

“Tại sao lại xin lỗi anh chứ?”

Tại sao ư? Tại vì cô luôn làm tổn thương hắn kể cả là trước đây hay bây giờ……

“Đừng khóc…anh rất đau lòng….” hắn nói, sau đó hôn nhẹ lên đôi mắt sưng đỏ của cô.

“Cố Nguỵ…anh không sao thật đúng không…”

Cố Nguỵ khẽ gật đầu, thoạt rồi nhẹ nhàng giải thích:

“Trên đường xảy ra tai nạn, lúc đó rất vắng, anh xuống xe gọi cấp cứu sau đó phụ họ đưa người ta đến bệnh viện….điện thoại có thể rơi lúc đó…”

Tố Thanh Thanh gật đầu, tay vẫn nắm chặt tay hắn.

Đúng lúc này một nữ bác sĩ vội đi vào nhắc nhở:

“Chị đừng kích động quá ảnh hưởng đến thai nhi.”

Tố Thanh Thanh cúi xuống, đặt lên bụng. Phải rồi trong bụng cô còn đang có một thiên thần…

“Anh nên chăm sóc vợ của mình.” Sắc mặt của nữ bác sĩ trở nên nghiêm túc, “Làm gì có ai lo lắng tới mức quên cả việc bản thân đang mang thai? Chị nhà thật sự rất yêu anh đó!”

Nghe vậy, Cố Nguỵ khẽ sau đó đáp lại lời của bác sĩ nhưng ánh mắt trước sau vẫn dán chặt vào khuôn mặt ửng đỏ của cô:

“Tôi sẽ không để cô ấy kích động như vậy nữa.”

Nữ bác sĩ tươi cười gật đầu, thoạt rồi khẽ cúi người, “Cũng do sai sót trong quá trình xác nhận thân nhân khiến chị nhà hiểu lầm, chúng tôi thành thật xin lỗi.”

Tố Thanh Thanh không nói gì mà chỉ nhẹ nhàng gật đầu với nữ bác sĩ.

———

Sau khi hoàn thành xong thủ tục xuất viện, lúc đi qua hành lang, Tố Thanh Thanh nhìn thấy một người phụ nữ đang gào khóc bên cạnh chiếc xe đẩy….có lẽ là người bị tai nạn ấy, người nhà cũng ôm chặt lấy cô gái đó mà khóc……Tố Thanh Thanh chợt thấy thương cho họ….chuyện sẽ như thế nào nếu người đang ngồi khóc kia chính là cô….

Suy nghĩ vừa loé lên khiến cô không khỏi rùng mình, cô nhìn Cố Nguỵ, sau đó nắm chặt lấy đôi bàn tay to lớn của hắn. Khoé môi hắn vì hành động này mà khẽ cong lên.

Bên ngoài bình minh đã lên cao, những tia nắng ấm áp chiếu lên cô và hắn…

—————————

Tâm sự với vầng trăng lí do tôi không thể buông bỏ

Có phải là lo lắng sẽ biến thành một con dã thú

Bước trên mái nhà theo nhịp đập của con tim. Ngôn Tình Xuyên Không

Những lời chưa nói hết, những cái cớ chưa tìm được

Liệu có nhẫn tâm đem niềm kiêu hãnh của mình ra mổ xẻ

Trên bầu trời xám xịt kia, có một tia sáng rực rỡ hơn hết thảy

Phía sau những đám mây xám xịt, là nguồn sáng đẹp đẽ đến chói mắt

Anh toả sáng như những vì tinh tú

Anh thắp lên trong tôi nguồn sáng ấm áp

Kết thúc một ngày dài khó khăn

Anh chiếu sáng rạng rỡ lên tôi như thế

………………

Sau hôm ấy mối quan hệ giữa cô và Cố Nguỵ cũng tốt hơn rất nhiều.

Hôm nay lịch trình của làm việc của hắn rất bận, tối còn phải đến thành phố T kí hợp đồng làm ăn, Tố Thanh Thanh phận làm thư kí cũng không thể tránh khỏi việc đi theo hắn.

Mới đầu hắn nhất quyết không chịu để cô đi theo nhưng vì Tố Thanh Thanh lấy lí do vì công việc để cố gắng thuyết phục hắn, hơn nữa gần đây cô có thói quen mặc đồ rộng, nhìn tổng thể thì tôi không khác trước là bao hắn mới miễn cưỡng đồng ý.

Sau khi kí hợp đồng xong hắn dẫn cô đến một nhà hàng rất nổi tiếng ở thành phố T dùng bữa.

“Cố Nguỵ, chúng ta đến chỗ khác ăn được không?”

Tố Thanh Thanh có chút áp lực, kéo lấy tay hắn nói.

“Ở đây không hợp khẩu vị sao?”

“Không phải….”

Một nơi sang trọng như vậy, không chỉ đồ ăn mà ngay cả ly nước thôi cũng có giá trên trời rồi…hơn nữa ở đây cũng sẽ rất đông, toàn người trong giới thượng lưu… Nói trắng ra, cô cảm thấy không quen khi ăn ở những nơi như vậy…

“Thế thì chúng ta vào thôi!” Chưa để cô nói xong hắn đã dẫn cô vào bên trong nhà hàng.

Trái với suy nghĩ của cô, ngoài nhân viên phục vụ thì bên trong cũng rất vắng khách….nói cách khác ngoài cô và hắn ra thì chẳng có vị khách nào cả!

“Hôm nay nhà hàng không có ai. Vậy chúng ta may mắn rồi!” Hắn cười nói.

Thấy hắn cười bất giác Tố Thanh Thanh cũng cười theo. Trong lòng ấm áp đến lạ.

Khi nhận bàn Tố Thanh Thanh có chút khó hiểu. Nghi hoặc nhìn hắn.

“Là anh đặt trước sao?” Cô hỏi

Trên bàn, đồ ăn đã được bày biện sẵn, hơi nóng vẫn còn bay nghi ngút, chứng tỏ cũng chỉ mới bê lên cách đây chưa đầy 2-3 phút trước khi cô và hắn bước vào.

Bị nói trúng tim đen, Cố Nguỵ cười rất tươi nhưng không trả lời câu hỏi của cô.

Cái tên Cố Nguỵ này, nếu lúc đó cô nhất quyết muốn ăn ở chỗ khác thì chẳng phải bàn đặt này sẽ bị huỷ sao?

Trên bàn toàn là những món cô thích…

Lúc hắn xắn tay áo lên, chăm chú bóc từng con tôm đặt vào bát cô. Khoảnh khắc này khiến cô nhớ đến khoảng thời gian nhiều năm về trước, khi cả hai vẫn còn giữ bí mật về mối quan hệ của mình. Hôm ấy câu lạc bộ tổ chức tiệc nướng ngoài trời, lúc đó Tố Thanh Thanh đang cặm cụi bóc vỏ tôm thì hắn bống chỉ tay lên bầu trời.

“Sao băng?”

Tất cả mọi người đều nhìn về hướng tay hắn chỉ, Tố Thanh Thanh cũng không ngoại lệ.

“Đâu, đâu?”

“Là máy bay mà!”

“Đúng rồi là máy bay mà.”

Sau đó mọi ánh mắt đổ dồn về phía Cố Nguỵ chờ hắn m trả lời, tuy nhiên Cố Nguỵ lại thản nhiên như không ‘ồ’ một tiếng làm mọi người hận không thể đánh hắn một trận.

Tố Thanh Thanh nhịn không được mà phì cười. Lúc cô cúi xuống đã thấy trên bát mình đầy tôm khiến cô mắt chữ A mồm chữ Ô nhìn hắn, hắn liếc qua cô nhếch miệng cười….

Chiêu này hắn đã áp dụng rất nhiều nhưng lần nào mọi người cũng bị hắn lừa….và không phát hiện ra.

Nhưng Tố Thanh Thanh cũng phải công nhận rằng tốc độ bóc tôm lúc đó của hắn còn nhanh hơn cả vận động viên điền kinh.

Đã nhiều năm trôi qua rồi…vậy mà hắn vẫn không thay đổi…

“Em xem, trên miệng còn dính nước sốt.” Cố Nguỵ lấy khăn lau nước sốt dính trên miệng cô. Ánh mắt dịu dàng ẩn đầy ý cười.

“Tôi tự lau được…” Cô xấu hổ giữ lấy chiếc khắn, tay vô tình nắm lấy tay hắn.

Tim cô lúc này như muốn phá lồng ngực mà nhảy ra ngoài….

Sau khi ăn xong hắn đứng dậy đi lấy đồ tráng miệng. Tố Thanh Thanh nhìn đồng hồ thoạt rồi gọi cho Dì Giang hỏi tình hình của các con.

Dì nói Zi và Bo rất ngoan, tụi nhỏ mới ăn xong và đang ngồi chơi với Dì. Co cảm ơn Dì Giang sau đó cũng cúp máy.

Một lúc sau, Tố Thanh Thanh liếc nhìn xung quanh, không gian yên tĩnh đến lạ, hắn nói đi lấy món trang miệng…nhưng cũng phải mất 10 phút rồi.

Cô đứng lên, có chút lo lắng đi về phía hắn vừa đi. Được vài bước, đèn trong nhà hàng bỗng phụt tắt, xung quanh là bóng tối bao chùm, ánh sáng bên ngoài cửa sổ cũng không còn.

Tố Thanh Thanh giật mình hét lên một tiếng.

“Cố Nguỵ!”

Còn chưa định hình được mọi việc đang diễn ra thì tiếng nhạc du dương bắt đầu nổi lên, không quá to nhưng đủ để cô nghe thấy. Đèn cũng theo đó mà dần được bật lên, không còn là ánh đèn trắng như khi cô và hắn bước vào, thay vào đó là ánh đèn vàng nhàn nhạt, xung quang là ánh nến lung linh….

Tố Thanh Thanh chưa hết ngạc nhiên thì Cố Nguỵ từ bên trong bước ra, trên tay là một đoá hoa hồng lớn.

Hắn đi về phía cô, trên môi nở nụ cười rất tươi.

“Tặng em!”

“Hả…” Tố Thanh Thanh kinh ngạc nhìn hắn.

“Sinh nhật vui vẻ…Tiểu Thanh!”

Sinh nhật? Là hôm nay ư? Gần đây có quá nhiều chuyện xảy ra khiến ngay cả bản thân cô cũng quên mất hôm nay là sinh nhật mình. Cô cười nhận lấy bó hoa từ tay hắn.

“Cảm ơn anh, Cố Nguỵ.”

“Vừa anh có làm em giật mình không?” Hắn nhẹ nhàng hỏi:

Tố Thanh Thanh lắc đầu.

“Vậy thì tốt…lúc em gọi tên anh, anh đã sợ bản thân đã làm em sợ.” hắn nhẹ nhàng nói

“Không…chỉ là hơi bất ngờ…” Tô Thanh Thanh khẽ nói, nước mắt không kìm được mà rơi xuống.

“Tiểu Thanh, em đau ở đâu?” Hắn luống cuống đưa tay lên lau nước mắt cho cô, sắc mặt rất lo lắng.

Tố Thanh Thanh lắc đầu phủ nhận, rồi vòng tay ôm lấy hắn.

“Cảm ơn anh…Cố Nguỵ” cô nói

Hắn hôn nhẹ lên trán cô. Tố Thanh Thanh ngẩng lên nhìn hắn, kiễng lên hôn nhẹ lên má hắn.

Sự chủ động bất ngờ của Tố Thanh Thanh khiến cả người hắn cứng đờ trong giây lát.

Thấy hắn nhìn, Tố Thanh Thanh thẹn đến mức cúi vội xuống, hai má nóng ran.

Biết cô có ý định tránh né ánh mắt của mình, Cố Nguỵ liền đưa tay ra giữ lấy chiếc cằm nhỏ nhắn của cô:

“Tiểu Thanh…chúng ta làm lại từ đầu nhé!” Giọng hắn run hẳn lên, có trời mới biết hắn đang khẩn trương đợi câu trả lời của cô tới mức nào.

“Được!” Cô đáp.

Khoé môi hắn cong lên, ý cười tràn ra khỏi mắt.

Ngay lúc này đây….Tố Thanh Thanh cảm thấy bản thân có lẽ chính là ngươi phụ nữ hạnh phúc nhất!