Bên ngoài cửa sổ, mặt trời đã lên cao.
Tố Thanh Thanh khẽ mở mắt ra, đối diện là vòm ngực rắn chắc của Cố Nguỵ. Cánh tay thon dài của cô ngang nhiên ôm lấy hắn. Còn cánh tay to lớn kia của hắn cũng ôm chặt lấy eo cô.
Tố Thanh Thanh không biết Cố Nguỵ tỉnh hay chưa. Ở trong tư thế này, cô chỉ có thể cảm nhận được từng nhịp tim vững chãi, nhiệt độ cơ thể cùng hơi thở của hắn mà thôi.
Tố Thanh Thanh cảm thấy người mình vô cùng khó chịu, thật rất muốn đi tắm, nhưng cô không dám động đậy, cô sợ sẽ làm hắn thức. Mà kể cũng hơi lạ, cô nhớ hôm qua lúc hắn bước ra từ nhà tắm, trên người chỉ có chiếc khăn tắm quấn phía dưới, nhưng giờ nhìn lại, hình như hắn đang mặc một chiếc áo phông màu xám. Có lẽ trong lúc cô ngủ hắn đã mặc đồ đàng hoàng lại.
Chiếc áo nương theo hơi thở của hắn mà phập phồng, tay cô bất giác đưa nhẹ lên, đặt ở vị trí tim hắn.
Đã rất lâu rồi, trước đây Tố Thanh Thanh cũng từng hay như vậy, ngắm nhìn hắn ngủ…chỉ là thời gian vô tình, mọi thứ đã thay đổi.
Mang theo những hoài niệm, Tố Thanh Thanh bất giác ngẩng đầu liền bắt gặp ngay ánh mắt nửa cười nửa như không cười của Cố Nguỵ. Khuôn mặt cô vô thức trở nên nóng bừng.
“Em tỉnh rồi?” Cố Nguỵ hơi thu cánh tay về, sau đó hôn lên trán cô.
“Anh đậy rồi sao còn giả bộ như đang ngủ?”
khoé môi hắn cong lên, thoải mái nhìn người con gái đang cằn nhằn.
“Là em không nhìn thấy, sao lại bảo anh giả bộ” hắn khẽ cười, “Nếu anh ngủ thật, chẳng phải sẽ không biết được em đang đụng chạm anh sao?”
Đụng chạm hắn? Tố Thanh Thanh thầm phủ nhận, cô đụng chạm hắn cái gì chứ?
Cô khó hiểu nhìn hắn, theo ánh mắt của hắn mà nhìn xuống.
A…cô vội rụt tay đang đặt ở trên người hắn lại, thẹn không biết giấu mặt vào đâu. Hành động vô thức của bản thân khiến cô nghi ngờ, liệu cái tay này còn có còn phải là của cô hay không!
Thấy biểu cảm ngại ngùng không chút che giấu của Tố Thanh Thanh l, Cố Nguỵ không nhịn được mà bật cười thành tiếng: “Anh thích! Em đặt ở đâu anh cũng thích!”
“Anh…”
Câu nói của hắn khiến cô nhất thời cứng họng, thoạt rồi nhanh chóng bước xuống khỏi giường, không muốn nằm đây để nghe hắn trêu ghẹo nữa.
“Em đi đâu thế?” Thấy cô đi về phía cửa, hắn liền hỏi.
“Còn đi đâu nữa, về phòng của em!” Còn ở đây, ngay cả thân thể vốn là của mình có khi cô còn khó mà giữ được.
Vừa dứt lời, Cố Nguỵ đột nhiên nhảy xuống giường khiến Tố Thanh Thanh không khỏi toán mồ hôi lạnh, cô còn tưởng bản thân vừa nói gì sai khiến hắn nổi điên.
Hắn đi nhanh về phía tủ quần áo, kéo hết cánh cửa tủ ra, nét mặt ánh lên vẻ tự hào: “Em xem, không chỉ có đồ của anh, ở đây còn có cả quần áo của em. Em không nhìn ra cái bàn này sao, toàn là mĩ phẩm của em. Ảnh của em, ở đây, ở đây nữa?” Cố Nguỵ đi tới đi lui, chỉ từng chỗ một.
Bấy giờ Tố Thanh Thanh mới để ý, chiếc bàn trang điểm to đặt ngay bên cửa sổ sát đất dài toàn là đồ của cô, trên tường là ảnh của cô….vẻ mặt hắn chợt nghiêm túc đến lạ. Vậy mà từ hôm qua cho đến bây giờ Tố Thanh Thanh vẫn nghĩ hắn nói vậy chỉ vì muốn giữ cô ở lại phòng hắn.
Tố Thanh Thanh khẽ thở dài, tự hỏi, hắn liệu có nhất thiết phải làm đến mức này không.
“Cố Nguỵ, anh không cần làm như vậy đâu, dù sao em và các con cũng không ở đây luôn, sau khi tìm được nơi ở mới mẹ con em sẽ dọn đi mà.”
Cố Nguỵ chau mày nhìn cô: “Ai cho em chuyển đi, mọi thứ anh đều sắp xếp cả rồi.”
“Anh sắp xếp? Vậy anh đã hỏi qua ý kiến của em chưa? Cố Nguỵ anh đừng làm quá!”
“Em…” Cố Nguỵ bị câu nói của Tố Thanh Thanh chọc cho giận tím mặt.
Thấy sắc mặt hắn thay đổi, cô tưởng hắn sẽ nổi điên lên, nhưng không, hắn đột nhiên nhếch miệng cười, sau đó tiến lại gần chỗ cô, khiến cô sợ đến mức hay chân cứng đơ, ánh mắt của hắn cùng với điệu cười như không cười thật khiến người ta ám ảnh.
“Vậy em phải hỏi xem hai nhóc có theo em đi không, nếu em muốn rời đi….dù anh không muốn nhưng cũng không thể ép em.” Hắn cúi xuống, ghé sát vào tai cô, bá đạo tuyên bố.
Sau đó hắn cười cười, không nhìn sắc mặt của cô mà ung dung đi ra ngoài.
Tố Thanh Thanh á khẩu, nửa ngày sau mới phản ứng. Cái tên này, giọng điệu đó, cô có nghe nhầm không vậy?
Sau khi tắm xong, Tố Thanh Thanh cảm thấy sảng khoái vô cùng. Nghĩ lại mà thấy tức, tại hắn mà hôm qua cô không tắm được.
Tố Thanh Thanh xuống tầng, tính tìm hắn tính sổ, cho dù có cãi tay đôi cô nhất định phải nói cho ra lẽ.
Hôm nay là thứ bảy nên hai nhóc không phải đến trường, có lẽ giờ này hai đứa đang chơi với Dì Giang ở dưới lầu.
Khi Tố Thanh Thanh đi qua phòng các con, bên trong vọng ra tiếng của Cố Nguỵ.
Cô nhìn, cửa rõ ràng là đang đóng, vậy mà tiếng của Cố Nguỵ lại vọng ra rõ mồn một. Chẳng lẽ căn biệt thự này của hắn lại cách âm kém đến vậy?
“Bo ơi con có thích ở đây không?” Hắn lớn tiếng hỏi.
Bo: “Có…Bo thích ở đây lắm!”
“Vậy còn Zi, con có muốn ở với chú không?”
Zi: “Con có, chú kể chuyện hay hơn mẹ Thanh, còn chơi trốn tìm với tụi con nữa.”
Rõ ràng là đang cố tình để tôi nghe thấy, giọng Bo và Zi tuy bé nhưng Tố Thanh Thanh vẫn có thể nghe ra. Còn hắn, giọng hắn to như thể đang hét lên bên cạnh cô vậy.
Chưa dừng lại ở đó, giọng điệu của hắn còn trắng trợn hơn, uỷ khuất nói: “Chú chỉ thích chơi với Zi và Bo thôi, vậy mà mẹ Thanh lại muốn chuyển đến chỗ khác, chú biết hai đứa sẽ đi theo mẹ mà bỏ chú lại, sau này chú không biết có được sang chơi với các con không nữa. Chú nhớ các con mà không được gặp, sẽ buồn lắm…”
Bo: “Không đâu, Bo thích ở đây với chú cơ….mẹ yêu Bo…Bo không gặp chú sẽ buồn lắm…mẹ sẽ không để Bo buồn đâu.”
Zi cũng vội tiếp lời: “Chú ơi, hay chú thuyết phục mẹ con đừng đi nữa, chú bảo mẹ con ở lại đi.”
Hắn buồn rầu đáp: “Chú thuyết phục rồi…nhưng mẹ con cương quyết lắm.”
Tố Thanh Thanh đứng ngoài cửa, nghe thấy rõ từng chữ. Tên này……thật sự quá ấu trĩ rồi. Không phải cô muốn nghe lén chuyện của hắn và hai nhóc mà là hắn cố tình để cô nghe thấy.
Chẳng có ai nói chuyện với trẻ con mà lớn tiếng như vậy cả, chỉ có thể là đang giở trò!
Lúc này, cửa phòng đột ngột mở ra, Zi và Bo chạy đến ôm lấy cô, còn hắn, vẻ mặt đau khổ đứng đằng sau.
“Mẹ ơi…đừng đi nha mẹ…Bo muốn ở đây…Bo muốn sống với chú và mẹ.” Nhóc con nũng nịu, hôn một cái ‘chụt’ vào má cô.
Zi bên cạnh cũng không chịu thua, cô nàng tự nhiên bóp bóp cánh tay của cô: “Mẹ ở lại nha mẹ, ở đây có bà, có chú, cả Bo cũng thích ở đây.”
Tố Thanh Thanh mỉm cười xoa đầu các con, nhẹ nhàng viện cớ nói: “Chú bận lắm, mẹ con mình ở đây sẽ làm phiền chú.” Cô giải thích cho hai con hiểu.
“Vậy con và em sẽ ngoan, sẽ không làm phiền chú.” cô công chúa nhìn mẹ, ánh mắt to tròn sáng rực lên.
“Bo cũng sẽ ngoan!”
Bị hai con dồn vào thế bí, Tố Thanh Thanh bất lực gật đầu, hai đứa thấy vậy thì cười phá lên, quay ra ôm lấy chân hắn, cười tít mắt.
Tố Thanh Thanh liếc mắt nhìn thì thấy hắn đang cười đắc ý, cái tên này, rốt cuộc đã đầu độc gì vào hai nhóc nhiên thần của cô vậy….
Dì Giang từ dưới nhà đi lên, thấy cô và hắn thì liền hỏi: “Bữa sáng chỉ còn Tiểu Thanh và cậu chưa ăn, bây giờ là gần 10 giờ trưa, hai người có muốn ăn gì không?”
“Dạ thôi, tỵ nữa cháu ăn trưa luôn cả thể ạ.” Tố Thanh Thanh đáp.
Hắn cười cười, nhìn sang cô sau đó trả lời: “Tôi cũng vậy.”
Dì Giang gật đầu, sau đó ngồi xổm xuống: “Vậy Zi và Bo muốn ăn kem dâu không nè!”
Hai nhóc nghe thấy kem thì sáng lên, đồng thanh đáp ‘Có ạ!’, Sau đó theo Dì Giang xuống lầu.
Lúc này ở hành lang chỉ còn cô và hắn.
“Cố Nguỵ, anh được lắm, anh dám dùng các con để đối phó em!”
Cố Nguỵ bày vẻ mặt oan ức, hắn xua tay: “Sao em lại nghĩ như thế, em cũng nghe rồi đó, anh chỉ muốn các con vui thôi.”
Tố Thanh Thanh nhìn hắn, cái vẻ mặt cười cười đến đáng ghét đó, nếu không phải vì không muốn gương mặt quá hoàn mỹ kia bầm tím thì Tố Thanh Thanh chỉ muốn ngay lập tức đấm cho hắn một trận.
Nhưng mọi chuyện đã thành ra như vậy, cô chỉ còn nước mà thoả hiệp