Bức Màn Hôn Nhân

Chương 38



Ăn trưa xong, Cố Nguỵ nhận được điện thoại sau đó hắn lên phòng nhanh chóng thay đồ rồi lái xe ra ngoài.

Tố Thanh Thanh có chút hiếu kì, nhưng dù sao đây cũng là chuyện riêng của hắn, Tố Thanh Thanh tự cảm thấy bản thân không nên quá xen vào.

Đến tối muộn, khi cô thu dọn đồ của mình sang phòng đối diện xong thì nghe thấy tiếng động cơ xe, có lẽ hắn đã về.

Tố Thanh Thanh cầm tờ giấy đã được chuẩn bị trước rồi vào phòng hắn ngồi đợi.

Một lúc sau, Cố Nguỵ từ ngoài đi vào, thấy cô đang ngồi ngay ngắn trên ghế, hắn nhìn lướt quanh phòng một lượt, chau mày hỏi: “Em làm gì phòng anh thế này?”

“Trả lại không gian ban đầu, em chuyển đồ của mình sang phòng bên rồi!” Tố Thanh Thanh thản nhiên đáp.

“Tố Thanh Thanh, anh đang rất mệt, không muốn cãi nhau với em, chuyển lại đồ sang đây đi!”

Cố Nguỵ nới lỏng chiếc cà vạt, sau đó đi đến bên giường ném cái áo vest đang vắt trên tay xuống.

Lúc hắn đi qua, Tố Thanh Thanh cơ hồ có thể ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt toả ra từ trên người hắn.

Hắn uống rượu sao? Nhưng tại sao lại uống rượu?

Tố Thanh Thanh giữ chặt tờ giấy trên tay, đứng dậy đi đến chỗ hắn. Cô đấu tranh tư tưởng một lúc rồi đưa ra quyết định đã được vạch ra trước đó.

Dù gì cũng phải nói, chi bằng nói luôn!

Cô bắt đầu đàm phán.

“Nếu sống ở đây, phí sinh hoạt em sẽ trả anh, coi như anh đang cho em thuê nhà. Hơn nữa chúng ta sống chung, mọi chuyện cũng cần phải rõ ràng, em đã note lại hết rồi, anh đọc đi.” Tố Thanh Thanh cầm tờ giấy, đưa lên trước mặt hắn.

Cố Nguỵ tỏ rõ vẻ không vui, thoạt rồi cười nhạt nhìn cô: “Em có cần làm đến mức này không?”

“Cần chứ, đối phương là anh thì nhất định phải cần!” Tố Thanh Thanh cứng rắn đáp.

Vẻ mặt nghiêm túc của cô khiến Cố Nguỵ nhịn không được mà bật cười, “Ý em là nói anh không đứng đắn?”

Tố Thanh Thanh mím chặt môi, không trả lời. Hắn nhận mình ‘đứng đắn’ vậy ai dám nhận là người ‘không đứng đắn’ đây?

Cố Nguỵ cầm lấy tờ giấy từ tay cô. Ánh mắt rà soát một lượt.

Tố Thanh Thanh không biết hắn đọc đến đâu, chỉ thấy hai hàng lông mày của hắn chau lại.

Trên giấy cô có ghi rõ:

1: Tố Thanh Thanh sẽ ngủ ở phòng đối diện, không phải phòng của Cố Nguỵ.

2: Chuyện cá nhân của Tố Thanh Thanh, không được sự đồng ý của cô, Cố Nguỵ không được phép xen vào.

3: Cố Nguỵ không được tự ý có những hành động KHÔNG ĐÚNG CHUẨN mực với Tố Thanh Thanh

“Anh đọc xong chưa vây?” Tố Thanh Thanh mất kiên nhẫn hỏi.

Nội dung bản thoả thuận chỉ có 3 điều đơn giản, vậy mà hắn vừa đọc vừa, đăm chiêu suy nghĩ như thể cô ghi rất dài vậy.

Sau một hồi im lặng, Cố Nguỵ chẳng nói chẳng rằng mà bất ngờ đứng lên đi về phía tủ quần áo.

Tố Thanh Thanh nhìn theo từng động tác của hắn, một lúc sau mới giật mình nói: “Cố Nguỵ….anh làm gì vậy?”

Cố Nguỵ đang cởi áo sơ mi, nghe thấy cô hỏi thì thản nhiên đáp:

“Tắm? Em muốn xem anh tắm à?” Nói rồi hắn để chiếc áo sơ mi sang một bên tay, người hơi tựa vào tủ, nhìn cô cười nói.

“Anh….” Khuôn mặt Tố Thanh Thanh đỏ bừng, cô chỉ tay vào người đàn ông đang cợt nhả kia, nước đi này của hắn quả nhiên là không thể lường trước.

Trước sự trêu chọc của Cố Nguỵ, Tố Thanh Thanh giận dữ đi nhanh ra khỏi phòng, đóng cửa cái ‘Rầm!

Cái tên này, đọc xong cũng phải nói một tiếng chứ!

—————

Cả ngày chỉ nghĩ cách đối phó với hắn cũng khiến đầu óc Tố Thanh Thanh loạn hết cả lên. Sau khi tắm xong, cô mặc một chiếc váy cho thoải mái, sau đó trèo lên giường ngủ.

Trong mơ màng cô cảm thấy giường hơi lún xuống, một lúc sau lại cảm thấy lạnh lạnh phía sau lưng. Theo phản xạ, Tố Thanh Thanh khua tay tìm chăn, sau đó chùm chăn lên đến cổ.

Cô nhận ra rằng bật máy lạnh sau đó đắp chăn là cảm giác vô tùng vời. Cô ngủ rất ngon, thậm chí không một lần nằm mơ, cô đánh một giấc cho đến tận khi mặt trời lên đến cao. Lúc mở mắt ra Tố Thanh Thanh mới giật mình phát hiện chiếc giường có thêm sự xuất hiện của một người - Cố Nguỵ. Nhưng điều khiến cô cảm thấy tệ hại hơn đó là tư thế ngủ của cô. Cô gần như nằm úp trên người Cố Nguỵ, gối đầu lên vai hắn, vắt một chân qua người hắn, một cánh tay ôm chặt cổ hắn. Chưa dừng lại ở đó, nước miếng của cô rớt cả trên ngực hắn….

Tố Thanh Thanh cắn chặt môi, đừng nói nửa đêm cô mông du, đi lại linh tinh rồi chèo lên giường hắn……nhưng nhìn lại, đây rõ ràng là phòng của cô…

Tranh thủ lúc hắn còn chưa phát hiện Tố Thanh Thanh vội vàng rời khỏi người hắn. Nào ngờ Cố Nguỵ đột nhiên mở mắt nhìn cô.

Tố Thanh Thanh sợ đến mức ngây người, nhanh chân, đá thẳng hắn xuống giường.

Bị đá bất ngờ nên Cố Nguỵ không kịp phản ứng, ngã một cái ‘huỵch’ xuống sàn. Hắn chống tay ở lưng, to tiếng hỏi: “Tố Thanh Thanh, em làm gì vậy? Sao lại đá anh?”

Tố Thanh Thanh đứng hẳn trên giường, hai tay chống hông: “Cố Nguỵ, anh biến thái hả, ai cho anh leo lên giường em ngủ?”

Cố Nguỵ cứng họng, không nói lại được lời nào. Một lúc sau lại hướng tầm mắt xuống vai cô.

Tố Thanh Thanh vội cúi xuống, thấy dây váy bị tuột xuống tận bắp tay, chiếc áo con bên trong lộ ra phân nửa.

“Á….Cố Nguỵ, đồ vô sỉ, anh cút ra ngoài ngay!” Cô nhanh tay kéo dây áo lên, cầm gối trên giường đánh về phía hắn.

“Ha, đừng đánh nữa….được rồi, anh ra ngay.” Cố Nguỵ cười lớn, sau đó miễn cưỡng ra ngoài.

Hắn vừa rời đi, Tố Thanh Thanh liền nhảy xuống giường, nhanh tay chốt cửa lại.

Sau khi thay quần áo xong, cô đến trước cửa phòng hắn, đập mạnh vào cửa.

Hắn mở cửa ra, cợt nhả nói: “Nhớ anh đến vậy à, cả đêm ôm anh ngủ, bây giờ lại chạy sang đây nhìn ngắm anh?”

“Cố Nguỵ, điều khoản có ghi rõ, vậy mà anh cố tình làm ngơ, thật là không thể tin anh được….”

“Ai nói anh làm ngơ, anh đã đọc rất kĩ bản giấy tờ đó của em!” Hắn cắt ngang lời cằn nhằn của cô. Khoé môi khẽ cong lên cười nhẹ, thoạt rồi đưa tay kéo lấy cô ôm chặt vào lòng. Thân hình cao lớn của hắn khẽ cúi xuống nhìn người phụ nữ đang cau có một cách hứng thú.

“1: ‘Tố Thanh Thanh sẽ ngủ ở phòng đối diện, không phải phòng của Cố Nguỵ.’ Vậy anh có thể ngủ ở phòng em, ‘Cố Nguỵ không được tự ý có những hành động không đúng chuẩn mực với Tố Thanh Thanh’ thế nào là không đúng chuẩn mực? Vậy anh sẽ hỏi em trước khi có những hành động đó….”

“Ai….ai cho anh suy diễn kiểu đó.”

Vẻ mặt Cố Nguỵ lại càng thêm ái muội, trong mắt cũng lộ rõ sự thích thú vô hạn…

“Anh không suy diễn, tất cả điều khoản của em anh đều không phạm phải, còn nữa….”

Còn nữa? Hắn tính giở trò gì đây?

Tố Thanh Thanh cảnh giác lấy tay đẩy người hắn ra, giữ khoảng cách giữa cô và hắn.

“Chuyện cá nhân của em? Vậy nếu là chuyện của Zi, Bo hay người xung quanh em thì anh có quyền xen vào đúng không?”

“Cố Nguỵ!” Trước những lời biện minh vô lý của Cố Nguỵ, Tố Thanh Thanh mắt nhìn hắn.

“Giấy trắng mực đen, anh và em đều kí cả rồi, luật em đề ra, anh chỉ thực hiện!” Hắn vừa nói vừa cười nhìn cô.

Tố Thanh Thanh á khẩu, có chút không vui nhìn hắn….

“Xuống ăn cơm thôi. Đến tối anh đưa em đi gặp bạn bè, hôm nay anh có hẹn với họ.” Cố Nguỵ cong môi cười, nhanh chóng chuyển chủ đề của cuộc nói chuyện.

Tố Thanh Thanh hơi bất ngờ, hỏi lại: “Anh có bạn bè sao? Nhưng sao em phải đi cùng anh? Em thì liên quan gì chứ. Hơn nữa em đâu quen ai.”

Cố Nguỵ cau mày:

“Em coi thường anh tới mức nghĩ anh không có bạn sao?”

Tố Thanh Thanh tỉnh bơ, không đáp.

Thấy bản thân bị cô đem ra làm trò cười, Cố Nguỵ hờn dỗi nói:

“Có Kỳ Diêm, cậu ta muốn anh dẫn em đi cùng!”

Tố Thanh Thanh‘à’ một tiếng, thì ra là Kỳ Diêm