Bức Màn Hôn Nhân

Chương 39



Tố Thanh Thanh có chư bất ngờ. Bởi kể ra thì từ sau vụ triệu tập Hạ Tuyết không thành thì Tố Thanh Thanh chưa có dịp gặp lại cậu ta.

Nhớ lại chuyện đó, sau khi Kỳ Diêm lấy giấy triệu tập, cậu ta cùng vài cảnh sát đến nhà của Sở Đông Quân để dẫn Hạ Tuyết về đồn. Nhưng thật không ngờ rằng cô ta đã bỏ trốn, không ai liên lạc được với cô ta, đến cả Sở Đông Quân cũng không cách nào liên lạc được. Hạ Tuyết cứ như nước mà bốc hơi khỏi trái đất vậy.

Đã một tuần rồi mà vẫn chưa có tung tích của cô ta, Tố Thanh Thanh có đôi phần bất an nhưng hiện tại cô ta đang bị truy lã, rất khó có thể lộ diện.

Cất lại suy nghĩ liên quan đến Hạ Tuyết, Tố Thanh Thanh lên tiếng hỏi hắn: “Vậy chút nữa sẽ đi đâu?”

Dù sao đây cũng là lần đầu tiên hắn dẫn cô đi đâu đó ngoài công việc. Cô cũng phải tuỳ vào địa điểm mà chọn trang phục. Bỏi cô thì không sao nhưng không thể làm mất mặt hắn được.

“Inpassioned.”

“Hả?” Tố Thang Thanh ngạc nhiên thốt lên.

Impassioned Pub là một trong những câu lạc bộ tư nhân ở thành phố T. Dù chưa từng đến đây nhưng danh tiếng của nó không ai là không biết. Từ ngoài vào trong đều được giải trí vô cùng bắt mắt, màu sắc thì huyền bí kích tình. Ở đó luôn có trò bất ngờ mà bạn chưa nhìn thấy và nghĩ đến bao giờ. Có thể nói con gái đến nơi sắc tình đó rất dễ bị lôi vào vòng xoáy của những gã công tử.

Tố Thanh Thanh có chút sợ khi nghĩ bản thân sẽ tới những nơi như thế này…nhưng, nếu là đi cùng hắn thì cô có thể yên tâm hơn.

————

Xe dừng trước cửa Impassioned Pub, Tố Thanh Thanh xuống xe, chỉnh lại gấu váy do ngồi xe mà cộm lên. Bình thường cô rất ít khi mặc những chiếc váy kiểu này. Váy body hở vai màu đen ôm sát lấy thân hình mảnh mai, chiều dài chỉ ngắn đến ngang đùi….

Cố Nguỵ nhìn cô hồi lâu, thoại rồi ghé vào tai cô, nửa đùa nửa thật: “Thanh, chúng ta có nên về không? Anh thấy chỗ này không hợp với anh và em.”

Tố Thanh Thanh khó hiểu nhìn hắn, không phải là hắn kêu cô đi cùng sao? Chưa kể cô phải mất đến cả tiếng đồng hồ để chọn trang phục phù hợp, mà hắn lại là người chọn ra bộ đồ này?

“Không được, nếu vậy em gọi xe về là được rồi, anh còn có hẹn mà, hơn nữa em thấy mấy nơi như này không hợp với em.” Tố Thanh Thanh đáp thoạt rồi cúi xuống chỉnh lại phần hở của vai.

Chỉnh lại xong cô ngẩng lên nhìn hắn, bắt gặp nụ cười mang hàm ý sâu xa trên khóe miệng hắn: “Chưa gì em đã vội như vậy, anh sợ người khác không chịu được vẻ đẹp của em…nhưng không sao, bên trong đèn rất tối.”

Tố Thanh Thanh ngẩn người ra, cái tên này, có khi đi với hắn cô còn gặp nguy hiểm hơn.

Hắn cầm tay cô, để tay cô khoác lên tay hắn, sau đó đi vào trong. Bên trong rất đông người nhưng cũng không quá xô bồ. Ánh đèn rực rỡ nhưng do thiết kế khéo léo nên không hề chói mắt. Không khí vô cùng cuồng nhiệt. Nhân viên pha chế rượu ở quầy bar thỉnh thoảng lại đốt lên một ngọn lửa nhảy múa đẹp mắt. Tiếng nhạc rock ở sàn giữa sôi nổi bởi hiệu quả của dàn loa chất lượng hàng đầu, kích thích sự nhiệt tình tiềm ẩn trong mỗi người.

Lúc này Kỳ Diêm trên phòng VIP ở tầng hai vẫy tay.

Cố Nguỵ ôm vai cô đi lên phòng VIP trên tầng hai. Bên trong có tổng cộng sáu người, ba nam, ba nữ ngồi xen kẽ nhau. Kỳ Diêm trẻ nhất trong số hai người đang ngồi đó.

Ngoài Kỳ Diêm đang nói cười rôm rả ra thì cô không biết ai cả.

Tố Thanh Thanh mỉm cười chào mọi người, sau đó bị Cố Nguỵ ôm ngồi xuống ghế sofa. Còn chưa ấm chỗ, Cố Nguỵ đã dơ tay kéo gấu váy của cô xuống, ghé sát tai cô nói nhỏ: “Đúng là chúng ta không hợp đến đây, váy này mặc ở đây không hợp chút nào.”

Tố Thanh Thanh cúi xuống, quả nhiên váy ngắn bị co lên. Cô mất tự nhiên chỉnh lại váy, hắn nói ở đây ánh đèn sẽ tối vậy mà đèn trong phòng Vip lại sáng đến chói lọi.

“Mọi người hẹn cậu từ 7 rưỡi tối mà đến hơn 8 giờ mới thấy bóng dáng, cậu xem như vậy coi được không?” Cố Nguỵ vừa cởi áo Vest chùm lên đùi cô thì một người có mặt trong phòng tiếng phê bình.

Kỳ Diêm thấy vậy thì thừa nước đục thả câu, cười lớn tiếp lời: “ Anh đến muộn như vậy, chi bằng chịu phạt đi!”

“Phải đó, phạt cậu một ly.”

“Một ly thì ít quá, không được, hai ly.”

Kỳ Diêm cầm chai rượu đi đến ngồi bên cạnh cô, dứt khoát chốt lại một câu: “Ba ly!”

Cố Nguỵ mỉm cười: “Được rồi, là tôi không đúng, tôi sẽ uống ba ly chịu phạt.”

Kỳ Diêm ghe vậy thì cười như nắc nẻ, nhanh tay rót rượu liên tục.

Sau khi uống cạn ba ly rượu liền một lúc, hắn chỉ cười tủm tỉm, sắc mặt cơ bản là không có gì thay đổi, thoạt rồi thuận thế vòng tay qua eo ôm cô.

“Đấy đấy mọi người nhìn xem, tôi ngồi đây mà anh ấy còn như thế này.” Kỳ Diêm đứng dậy trở về chỗ của mình, tay chỉ chỉ về phía Tố Thanh Thanh và Cố Nguỵ.

“Cố Nguỵ, cậu còn chưa giới thiệu cô gái xinh đẹp đang ngồi cạnh cậu đây là ai?” một người lên tiếng.

Tố Thanh Thanh cười nhẹ, vừa định mở miệng thì Kỳ Diêm đứng lên tuyên bố: “Là chị dâu của em, đấy mọi người xem, anh ta dấu chị ấy như vàng ý.”

Tố Thanh Thanh ngại ngùng nhìn sang Cố Nguỵ, một tay kéo nhẹ áo hắn, thì thầm nói: “Anh giải thích lại với họ đi.”

Cố Nguỵ đứng lên, Tố Thanh Thanh còn tưởng hắn sẽ nói rõ mối quan hệ giữa cô và hắn, nhưng thật không ngờ cái tên đó đứng lên, miệng cười tươi rói nói vỏn vẹn một câu: “Giới thiệu với mọi người, cô ấy là Tố Thanh Thanh”

Nhịp tim của Tố Thanh Thanh vô thức đập nhanh, cô muốn nói gì đó nhưng Cố Nguỵ lại tiếp lời:

“Đây là Trác Ninh, là một Luật sư, bạn đại học của anh. Còn đây là Tề Trịnh, bác sĩ khoa ngoại bệnh viện A. Về Kỳ Diêm, cậu ta mới 25, nhưng em đừng để vẻ mặt vô tội của cậu ta lừa, là cảnh sát thất đức lừa tình nhất mà anh biết.”

Khi giới thiệu đến Kỳ Diêm, hắn nhấn mạnh từng chữ. Tố Thanh Thanh nghe mà buồn cười, cảm giác căng thẳng cũng không còn nữa.

Cô mỉm cười xã giao, bắt tay Trác Ninh và Tề Trịnh.

Bọn họ nói chuyện rất vui vẻ, Cố Nguỵ cũng vậy. Trước mặt bạn bè, hắn vui vẻ phóng túng, cùng bọn họ cười đùa. Gương mặt nhìn nghiêng của hắn dưới ánh đèn rực rỡ giao động, toát ra sức hút đàn ông trí mạng, khiến phụ nữ khó có thể kháng cự…

Tố Thanh Thanh không biết nói gì, thỉnh thoảng cũng chỉ gật đầu cười theo, ngồi bên cạnh quan sát.

Những câu chuyện phiếm lâu ngày như được dịp tuôn ra, mọi người bắt đầu vừa trò chuyện vừa lâng những ly rượu vang sóng sánh, ai cũng uống, cả cô cũng không ngoại lệ.

Tửu lượng của Tố Thanh Thanh không tốt, nhưng cũng không thể không nể mặt mọi người, chỉ dám nhấp từng ngụm nhỏ. Cố Nguỵ bên cạnh nhận ra điều bất thường của cô, khẽ thì thầm “Em không khoẻ ở đâu sao?”

-

“Không có, em uống rượu không tốt, sợ sẽ say.” Tố Thanh Thanh thật thà đáp

“Có anh ở đây em còn sợ gì?”

“Tất nhiên là sợ rồi, anh say đến bất tỉnh thì sao?”

Đáy mắt hắn ngập tràn ý cười, ôm lấy vai cô.

“Anh đừng như thế, mọi người hiểu lầm mất.” Tố Thanh Thanh nhích vai, cơ hồ muốn thoát khỏi đôi cánh tay to lớn của hắn.

Cố Nguỵ khẽ nhún vai, ôm cô chặt hơn, thản nhiên đáp:

“Kệ bọn họ.”