Cá Hề Hề Hề Nhỏ (Tiểu Sửu Sửu Sửu Ngư)

Chương 23: Chứng kiến thời khắc kỳ tích




Lái xe được một đoạn, liền rẽ vào một rừng cây, tu bổ rất đẹp, có thể tạo bóng râm, lại không cảm thấy lạnh lẽo.
Phía sau rừng cây là một sườn núi nhỏ, có thể nghe thấy tiếng nước từ xa xa vọng lại, Thẩm Đông tuy không có tâm trạng, nhưng vẫn cẩn thận nghe, trong lòng tìm tới cái vòng trên bản đồ đã sắp khắc sâu vào trong đầu hắn, con sông xuyên qua thành phố chảy từ ngoại ô thành phố về phía hạ du, nơi này có thể nghe thấy tiếng nước, Thẩm Đông gần như có thể đoán ra được vị trí hiện tại của bọn họ.
Sườn núi rất nhỏ, dốc núi thoai thoải, trên đỉnh núi có một kiến trúc lớn, trông như thể mấy tòa nhà nhỏ liền kề, hai bên đường là một màu xanh lục và hoa cỏ tươi đẹp, nhìn vào khiến người ta cảm thấy rất dễ chịu thư thái.
Xe lái tới tận trước tòa nhà mới dừng lại, Thẩm Đông đang định đưa tay ra mở cửa, hai người đi ra từ trong nhà đã giúp bọn họ mở cửa xe.
“Ngài Thẩm,” Một người rất lịch sự khom người với hắn, “Lương tiên sinh đang chờ các anh.”
Thẩm Đông không lên tiếng, xuống xe rồi, hắn không lập tức vào trong cùng hai người kia, hắn nhìn qua bốn phía, tòa nhà này được xây dựng đơn độc trên sườn núi, đến căn biệt thự gần nhất cũng phải lái xe một lúc mới tới, hắn phát hiện xung quanh tòa nhà này đang đậu chừng mười chiếc xe, đều là xe sang cả.
Có tiệc?
Tào Mộc xem ra vẫn nhớ rất rõ lời hắn nói trước đó, vẫn luôn đi bên cạnh Thẩm Đông, một bước cũng không đi quá, cũng không mở miệng.
“Xin các vị đi theo tôi.” Người trước đó đưa tay ra làm tư thế mời.
Thẩm Đông do dự mấy giây, cuối cùng cùng người kia đi vào cổng chính.
Tầng một là một phòng khách rất rộng, cửa sổ sát đất hai bên đều kéo rèm, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng nhạc du dương, chính giữa phòng khách đặt một cái bàn dài, bên trên có không ít hoa quả và đồ uống, trông nơi này như thể có một buổi tiệc tư nhân nhỏ đang chuẩn bị bắt đầu.
Trên ghế sofa xung quanh phòng khách đang ngồi gần mười người, có người ngồi yên lặng, có người đang nhỏ giọng trò chuyện.
Một bên phòng khách là một cầu thang xoắn ốc, Thẩm Đông ngẩng đầu lên nhìn, cao bốn tầng, ngoài đại sảnh tầng một có ánh đèn lờ mờ, từ tầng hai trở lên là một màu tăm tối, thật sự như thể đường hầm không gian không biết dẫn tới đâu, có lẽ Thẩm Đông ở trên đảo khoáng đãng nhẹ nhàng khoan khoái quen rồi, cảm giác hiện giờ khiến hắn cảm thấy không an lòng lắm.
Nhìn thấy bọn họ đi vào, người trong phòng không để ý nhiều lắm, chỉ liếc mắt nhìn một cái, rồi lại trở về trạng thái trước đó của mình.
Người này không dừng lại ở phòng khách, mà dẫn bọn họ xuyên qua phòng khách, từ cửa sau phòng khách đi ra sân sau.
Trang trí trong sân sau vẫn tinh xảo như vậy, hòn non bộ nước chảy, đầy đủ mọi thứ, dưới ánh nắng ấm áp là từng cơn gió nhẹ phất phơ, uống trà tán gẫu sẽ rất thư thái.
Ra sân sau rồi, Thẩm Đông đã hiểu rõ được kết cấu của kiến trúc này, đây nói đúng ra thì không phải là sân sau, mà là bốn toà nhà nhỏ được kết nối với nhau bởi hành lang trên cao, vây lại một không gian nhỏ chính giữa.
Xuyên qua nơi này, bọn họ đi vào cửa chính của tòa nhà đối diện.
Chỗ này so với tòa nhà trước đó thì mộc mạc hơn một chút, cũng có rèm cửa sổ dày nặng, nhưng nội thất lại không xa hoa như trước đó.
Bọn họ được dẫn lên tầng cao nhất, người dẫn đường phía trước gõ lên một cánh cửa đen, hạ giọng nói một câu: “Người đã tới rồi.”
Cảnh cửa màu đen mở ra cạch một tiếng, người kia nhẹ nhàng đẩy mở cửa ra, quay người nói với bọn họ: “Mời vào, Lương tiên sinh đang ở bên trong.”
“Có bẫy gì không?” Hồng Kiệt vẫn luôn không nói chuyện, đột nhiên hỏi một câu.
“Không có,” Người kia cười, “Đây chỉ là một câu lạc bộ tư nhân thông thường, có đăng ký.”
“Vậy anh đi vào trước đi, tôi nhìn thử xem có mũi tên bắn anh thủng lỗ chỗ thành cái rổ không.” Hồng Kiệt chỉ vào người kia.
Thẩm Đông tuy cảm thấy Hồng Kiệt hơi thần kinh, nhưng cũng không ngăn lại, tuy hắn cũng không cảm thấy bên trong sẽ có ám khí gì đang chờ bọn họ.
“Chỗ này không có lời mời thì không thể tự tiện đi vào,” Người kia vẫn lịch sự như cũ, “Xin yên tâm, các vị là khách quý.”
Người trong phòng vẫn chẳng hề lên tiếng, tựa như thể rất kiên trì với việc bọn họ dầy dà không chịu đi vào.
Thẩm Đông quan sát qua xung quanh, không nhìn ra được chỗ nào có gì đó không đúng, qua tia sáng lộ qua khe cửa, có thể nhìn ra được căn phòng này không kéo rèm cửa sổ lại, tràn ngập ánh nắng.
Thế nên hắn đi vào.
Nếu đã đến rồi, phải hiểu rõ sự tình, huống hồ nơi này tuy ở ngoại thành, nhưng cũng không coi là hẻo lánh, bên trong tòa nhà cũng có không ít người trông như có vai vế xã hội, kể cả có âm mưu gì đi nữa, hẳn sẽ không tiến hành ở một nơi ngay giữa ban ngày ban mặt thế này.
Trong phòng quả nhiên là sáng choang, mặt tường thủy tinh khiến cả căn phòng như thể cứ thế được đặt dưới ánh nắng mặt trời.
Trang hoàng trong phòng rất đơn giản, một vòng ghế sofa, một bàn uống nước, ngoài ra không còn thứ gì khác.
“Hoan nghênh,” Một người đàn ông đứng lên từ trên ghế, đi tới trước mặt Thẩm Đông, đưa tay ra, “Lương Phong, xin lỗi vì đã dùng cách không lịch sự này đưa các cậu lại đây.”
Thẩm Đông đưa tay ra bắt tay với ông ta, không nói gì.
Lương Phong lại đưa tay về phía Tào Mộc: “Đây là Tào Mộc phải không?”
“Ừ.” Tào Mộc đáp một tiếng, không đưa tay ra bắt tay với ông ta.
Lương Phong cũng không ngại, cười rồi chuyển hướng qua Hồng Kiệt: “Vị này chính là…”
“Thuyền trưởng Jack,” Hồng Kiệt đưa tay ra bắt tay với ông ta, “Gọi tôi Jack là được.”
“Được,” Lương Phong quay người ngồi về ghế sofa, “Mời các vị ngồi.”
Trên bàn uống nước có một bộ trà cụ, có thể ngửi thấy hương trà nhàn nhạt, Lương Phong nhuần nhuyễn tráng trà rồi pha trà, rót xong trà cho bọn họ mới nói một câu: “Hôm nay tôi mời các vị lại đây, không có ý gì xấu, chỉ là muốn tâm sự, nhân thể mời các vị xem biểu diễn.”
“Không có ý gì xấu?” Hồng Kiệt dường như chẳng hề cảm kích gì cho lắm, lấy điện thoại ra quơ quơ, “Tín hiệu điện thoại di động còn bị chặn, đây gọi là không có ý gì xấu?”
“Ngại quá, trong mấy tòa nhà này đúng là có chặn tín hiệu di động,” Lương Phong nhấp một hớp trà, “Bởi vì đặc thù của buổi biểu diễn, đây là biện pháp bảo vệ, xin hiểu cho.”
“Biểu diễn gì?” Thẩm Đông hỏi, nhắc tới biểu diễn, trong đầu hắn lập tức lóe lên hình ảnh Dư Tiểu Giai với cái đuôi cá bàng bạc bơi qua bơi lại sau tường kính trong thủy cung, nói thật, cũng chẳng tốt đẹp gì.
“Hoặc cũng không gọi là biểu diễn,” Lương Phong nhìn trà trong chén, qua một lúc mới nói, “Tôi không tìm được cách gọi chính xác, e rằng chỉ là biểu diễn một kỳ tích.”
“Kỳ tích?” Thẩm Đông nói nhỏ, nếu như có liên quan tới Dư Tiểu Giai, một con cá có thể biến thành người, đúng là kỳ tích.
Thế nhưng….biểu diễn kỳ tích thế nào?
“Còn một tiếng nữa,” Lương Phong nhìn đồng hồ đeo tay, “Chúng ta có thể tâm sự tùy ý.”
“Tôi muốn gặp chị tôi,” Tào Mộc vẫn luôn giữ im lặng đột nhiên mở miệng, “Tôi không muốn xem kỳ tích.”
“Chị cậu?” Lương Phong ngước mắt lên nhìn Tào Mộc.
“Dư Tiểu Giai.” Tào Mộc cũng không né tránh ánh mắt của ông ta.
“À, công chúa,” Lương Phong cười, “Cái tên Dư Tiểu Giai này nghe thật sự không hay, đã không dùng rất nhiều năm rồi.”
“Tên của ông mới không hay.” Tào Mộc trả lời chẳng hề kiêng nể, dưới cái nhìn của cậu, cái tên ông nội đặt cho chị nghe hay vô cùng, cậu cảm thấy rất khó chịu với người hời hợt phủ nhận ông nội trước mắt.
Lương Phong sững sờ vài giây rồi mới nở nụ cười: “Ừ, tên tôi không hề hay, nhưng đã nghe quen rồi.”
Đề tài hơi lúng túng, mấy người họ đều giữ im lặng.
Thẩm Đông không muốn mở miệng nữa cho lắm, dưới bầu không khí này, hắn lo lắng mình không thể nào biểu đạt rõ ràng được, nhưng hắn không thể im lặng như vậy.
“Dư Tiểu Giai giờ, giờ đang ở đâu?” Thẩm Đông hỏi, vốn là một chuyện rất đơn giản, tìm được Dư Tiểu Giai thôi, nhưng bây giờ cái người không hiểu sao lại xuất hiện này đã khiến chuyện trở nên ngày càng phức tạp, hắn chẳng biết nên hỏi từ chỗ nào.
“Đang nghỉ ngơi, yên tâm, nàng rất tốt, chốc nữa là các cậu có thể nhìn thấy nàng.” Lương Phong chậm rãi uống trà, trông có vẻ rất ung dung.
“Ông làm sao, lại tìm được…bọn tôi?”
“Chuyện này cũng không khó,” Lương Phong nở nụ cười, “Tôi muốn tìm một người trong thành phố này rất dễ dàng, huống hồ đối với tôi, mục tiêu của các cậu thật sự rất lớn, chỉ cần các cậu xuất hiện, thì tôi sẽ biết.”
“Ông định làm gì.” Thẩm Đông cầm lấy chén uống một hớp trà, hơi đắng, người này phô trương đến thế này, chắc chắn không chỉ đơn giản nhằm sắp xếp cho bọn họ gặp gỡ Dư Tiểu Giai, vậy mục đích của ông ta là gì?
“Đừng nghĩ chuyện này quá phức tạp, thật ra chuyện này rất đơn giản, Dư Tiểu Giai không phải người bình thường, mấy người chúng ta đều hiểu rõ chuyện này,” Lương Phong đặt chén xuống, đứng lên, đi tới bên cạnh cửa sổ, “Việc chúng tôi muốn làm cũng không phải việc thương thiên hại lý gì, coi như nghiên cứu khoa học cũng được, nàng đồng ý phối hợp với chúng tôi…”
Hồng Kiệt vẫn luôn dựa vào ghế sofa cầm chén trà quay qua quay lại chơi, đột nhiên cười lạnh.
“Sao vậy?” Lương Phong quay đầu lại nhìn cậu ta.
“Không,” Hồng Kiệt đứng lên, đi tới cửa, “Nghiên cứu khoa học nghe quá vĩ đại, tôi không hiểu được.”
“Ngài thuyền trưởng muốn đi ra ngoài sao?”
“Đúng, không được sao?”
“Đương nhiên là được, cứ tự nhiên.”
Hồng Kiệt đi ra khỏi phòng, người đứng ngoài cửa đóng chặt cửa lại rồi, Lương Phong cười: “Người bạn này của hai cậu hình như không có hứng thú gì với đề tài này.”
“Ông nói, nói tiếp đi.” Thẩm Đông cảm nhận được Tào Mộc hơi bất an, hắn nắm lấy tay Tào Mộc.
“Nàng tiên cá vẫn luôn là truyền thuyết, mọi người tưởng tượng ra một người con gái xinh đẹp, có cái đuôi đẹp đẽ, ngồi trên rặng đá ngầm hát ca dưới ánh trăng… Tiếng ca của những người con gái đó có ma lực khiến người ta mê muội,” Lương Phong dựa vào tường thủy tinh nhìn ra bên ngoài, “Rất đẹp.”
Đẹp? Nếu là trước đây, Thẩm Đông sẽ có tưởng tượng giống vậy, có điều giờ hắn cứ nghĩ tới cảnh tượng này, sẽ không nhịn được mà hiện lên hình ảnh nàng tiên cá trồng cây chuối, thực sự là vô cùng thê thảm.
“Cậu có nghĩ tới không, nếu như những thứ này là thật, nàng tiên cá thật sự tồn tại, tiếng ca của bọn họ có thể khiến người ta quên đi đau khổ, chữa được bệnh tật,” Lương Phong khoanh tay nhìn hắn, “Đây là kỳ tích tới nhường nào.”
Câu nói cuối cùng này cũng coi như khiến Thẩm Đông lấy lại tinh thần từ trồng cây chuối, hơi giật mình nhìn Lương Phong: “Có ý gì?”
“Nàng tiên cá thật sự tồn tại, hoặc có thể nói, chúng ta có thể làm cho nàng tiên cá tồn tại,” Ánh mắt Lương Phong hơi lóe lên, “Nàng tiên cá có thể khiến người ta thoát khỏi đau đớn, chính là kỳ tích mà tôi nói đến.”
“Ông muốn nói…Dư…Dư Tiểu Giai?” Thẩm Đông cảm thấy khó mà tin nổi, nhìn chằm chằm Lương Phong, nghe như thể đang lừa trẻ con.
“Không sai, Dư Tiểu Giai, bọn tôi muốn gọi nàng là công chúa hơn, công chúa nhân ngư thực thụ,” Lương Phong đi tới trước mặt Thẩm Đông, trong hai mắt mang theo hưng phấn không dễ phát hiện, “Tiếng hát của nàng có thể khiến người ta thoát khỏi đau khổ, vứt bỏ bệnh tật…”
“Chị tôi không biết hát,” Tào Mộc ngắt lời ông ta, “Chị tôi không phải nàng tiên cá, chị ấy chỉ là cá hề thôi.”
“Không sai, trước đây nàng chỉ là một con cá hề không biết hát, giống như cậu,” Lương Phong cúi người xuống nhìn chằm chằm vào Tào Mộc, “Nhưng giờ nàng đã không phải nữa, giờ nàng là một kỳ tích.”
Hồng Kiệt xuyên qua sân giữa các tòa nhà cứ thế đi thẳng ra ngoài, không có ai ngăn cậu ta lại, chỉ có hai người đi theo sau cậu ta, cách rất xa.
Cậu không thèm để ý tới người phía sau, lấy điện thoại di động ra đi thẳng tới chỗ có tín hiệu, bấm số, bên kia vừa nghe còn chưa lên tiếng, cậu đã gọi: “Sao anh vẫn chưa tới?”
“Tôi không đến,” Bên kia vang lên giọng Tần Vũ, nghe có vẻ không có tinh thần lắm, “Mấy ngày nay trạng thái của tôi không ổn lắm, tôi đi sẽ xảy ra chuyện.”
“Xảy ra chuyện gì? Sẽ khiến ký ức ai bị rối loạn? Như vậy có liên quan gì, Tào Tiểu Ngư với Thẩm Đông, ký ức hai người này vốn đã lung tung rồi, rối loạn dù sao cũng còn hơn để cho Lương Phong cố giữ Tào Tiểu Ngư lại chứ!” Hồng Kiệt cau mày, “Còn một tiếng nữa, lão điên này muốn để bọn tôi xem kỳ tích, giờ có người bám theo tôi, nói thật ra tôi còn không biết chốc nữa tôi còn có thể trở về an toàn được không nữa, lão giờ nhìn tôi là chỉ muốn đâm cho hai nhát rồi.”
“Tự cậu chạy đi.”
“Có rắm! Tôi đã nhận lời Lão cá tinh trông coi Tào Tiểu Ngư rồi, tôi là một thuyền trưởng, lời tôi nói ra là tính! Nếu không về rồi làm sao tôi đối mặt với những thủ hạ kia được!”
“Cậu có cái rắm mà thủ hạ, cậu sao lại diễn sâu được như vậy cơ chứ!” Tần Vũ cũng nóng lên.
“Tôi rút cuộc cũng phải xứng đáng với Lão cá tinh chứ.” Hồng Kiệt thở dài.
“Lão cá tinh chết rồi.”
“Chết rồi cũng phải giữ lời, anh đừng nhiều lời như vậy nữa, anh đến đây, anh phải giúp tôi mang cả Tào Tiểu Ngư với Thẩm Đông đi.”
Tần Vũ ở đầu bên kia im lặng rất lâu: “Tôi chỉ chịu trách nhiệm Tào Mộc.”
“Tào Tiểu Ngư không có Thẩm Đông là không được, phải mang cả hai người đi.”
“….Được, nhưng tôi có điều kiện,” Tần Vũ hơi do dự, “Tôi muốn biết bí mật của cậu.”
“Được.” Hồng Kiệt thẳng thắn đáp ứng.
Thẩm Đông nghe Lương Phong nói, tuy rằng không hẳn nghe được rõ ràng, hắn đã ngây người trên đảo bảy năm rồi, trong đầu cơ bản chỉ có mấy thứ như biển, cá, san hô, đột ngột nghe thấy những nội dung cao siêu khiến người ta cảm thấy dung lượng não nhỏ đi trong nháy mắt như vậy, qua nửa ngày hắn vẫn chưa bình tĩnh lại được.
Ý đại khái của Lương Phong là, bọn họ dùng một cách gì đó hắn không hiểu, khiến cho Dư Tiểu Giai từ một con cá hề phổ thông ngoài biến thành người ra thì không còn kỹ năng gì khác, trở thành một ca sĩ tiên cá có siêu năng lực chân chính.
Thẩm Đông tuy rằng sau khi nghe xong thì như thể rơi vào trong sương mù mịt mùng, mà có một từ lại khiến hắn khắc sâu ấn tượng, đồng thời có nghĩ thế nào cũng cảm thấy sau lưng lạnh toát lan ra cả người.
Đó chính là, “cải tạo”.
“Cải tạo”, cải tạo thế nào? Dùng phương pháp gì để cải tạo? Dư Tiểu Giai bị cải tạo sẽ cảm thấy thế nào? Có đau không?
Ngay lúc Thẩm Đông đang suy nghĩ điều này, hắn đã cảm nhận được bàn tay Tào Mộc trong tay mình ngày càng lạnh đi, hắn lo lắng nhìn Tào Mộc: “Không thoải mái à?”
“Không,” Mặt Tào Mộc hơi tái nhợt, mà trông cũng không giống như lúc thiếu nước, “Ông ta làm gì chị tôi?”
“Đừng lo, không phải thay đổi đáng sợ gì, công chúa rất phối hợp, nàng đồng ý thay đổi như vậy,” Lương Phong một lần nữa nhìn đồng hồ đeo tay, “Sắp đến giờ rồi, hai người có thể tự mình trải nghiệm cảm giác tuyệt vời này.”
Nơi chứng kiến kỳ tích không phải phòng khách trước đó nhìn thấy, sau khi Hồng Kiệt trở lại, ba người bọn họ bị dẫn vào một cái thang máy, thang máy vẫn luôn đi xuống dưới, trên màn hình hiện chỉ xuống dưới một tầng, nhưng thời gian đi lại rất lâu, Thẩm Đông cảm thấy thế nào cũng phải bằng ba bốn lần thời gian đi qua một tầng bình thường.
Lúc cửa thang máy mở ra, hắn nhìn thấy một đại sảnh khổng lồ dưới lòng đất.
Toàn bộ đại sảnh làm bằng kính, tường bốn phía, trần nhà và mặt đất đều là kính, bên trong thủy tinh đổ đầy nước, xuyên qua lớp kính có thể nhìn thấy đủ loại cây thủy sinh cùng với cá bơi qua bơi lại, người đi vào đại sảnh, giống như rơi vào một chỗ trống khổng lồ dưới lòng nước, bị nước bao lấy.
Chính giữa đại sảnh có một hồ nước, dưới đáy rải đầy đá cuội lớn màu trắng, trên mặt nước trôi đầy tảng băng lớn trắng cùng cánh hoa đủ màu khác nhau, trông rất đẹp.
Trong hồ có chiếu sáng, khiến cho mặt nước dập dờn lên ánh sáng bàng bạc.
Mà nguồn sáng duy nhất trong đại sảnh lớn này chính là hồ nước, bốn phía của hồ nước được đặt đủ kiểu võng và ghế sofa lớn rất thoải mái, khoảng cách giữa từng cái đều rất xa, người ngồi trên có thể không để ý gì tới nhau.
Mười người nhìn thấy trước đó cũng đã ngồi trên sofa, hoặc là nằm trên võng, ai cũng là dáng vẻ thả lỏng mà nhàn nhã.
“Ngồi ở đâu?” Hồng Kiệt nhỏ giọng hỏi.
“Đằng kia đi,” Thẩm Đông chỉ một ghế sofa trong góc, “Đừng, đừng tách, nhau ra.”
Hồng Kiệt ngồi xuống một đầu ghế sofa, dựa lên tay vịn ghế, còn rất thoải mái cong chân lên.
“Có thể nhìn thấy chị tôi không?” Tào Mộc ngồi xuống sát bên cạnh Thẩm Đông.
“Ừ,” Thẩm Đông nắm chặt tay cậu, trong lòng có cảm xúc khó nói rõ, căng thẳng, do dự, bất an, “Nhớ lời tôi nói với cậu không?”
“Tôi không chạy lung tung, chỉ ở bên cạnh anh.” Tào Mộc xoa nắn tay hắn.
“Các vị, chào buổi sáng,” Giọng Lương Phong vang lên, nhưng lại không thấy người đâu, “Ngày hôm nay, có bạn cũ, cũng có vài người bạn mới, cho nên có một số chuyện, tôi vẫn muốn nhắc lại… Buổi tiệc này của chúng ta, xin tuyệt đối giữ bí mật, cho dù mọi người đều đã trải qua chọn lọc nghiêm ngặt để tới nơi này, nhưng vẫn phải nhấn mạnh điểm này, mong mọi người hiểu cho.”
Giọng Lương Phong sau khi nói xong câu này liền im bặt, người trong phòng cũng không mở miệng, chỉ có thể nghe thấy tiếng nước nhẹ nhàng dao động bên trong hồ.
Thẩm Đông cảm thấy hơi kỳ lạ, nếu đúng như lời Lương Phong nói, người trong phòng nếu nghĩ thứ được nhìn thấy là truyền thuyết trở thành sự thật, ai lại có thể đảm bảo sẽ giữ được bí mật tuyệt đối không tiết lộ ra ngoài? Câu nói xin mọi người giữ bí mật này, dưới cái nhìn của hắn, hoàn toàn chẳng có ý nghĩa gì.
Thế nhưng, chuyện như vậy rõ ràng không phải lần đầu tiên, cũng dường như đúng là chưa từng bị tiết lộ bao giờ…
Thẩm Đông đang nghĩ ngợi, nước trong hồ bị quấy động, những khối băng va vào nhau phát ra tiếng leng keng, rất dễ nghe.
Tay Tào Mộc đột nhiên nắm chặt tay hắn.
Cảnh tượng xuất hiện dưới nước ngay sau đó, Thẩm Đông lại rất quen thuộc, bong bóng li ti không ngừng nổi lên từ đáy nước phủ kín cả hồ nước.
Mà khiến hắn giật mình là, hồ nước này rất rộng, người ngồi ở đầu này của hồ thậm chí còn không thấy rõ người bên kia là đứng hay ngồi, bong bóng vậy mà phủ kín được cả hồ.
Tào Mộc cho dù là biến thành người hay biến thành cá, đều chưa từng có bọt biển lan ra diện tích lớn như vậy.
Lúc bọt biển to to nhỏ nhỏ không ngừng trôi về mặt nước dần dần tan đi, Thẩm Đông nhìn thấy nàng tiên cá dưới nước.
Mái tóc dài đen phiêu du trong làn nước, đuôi cá bàng bạc thon dài nhẹ nhàng lay động, nàng tiên cá chậm rãi bơi qua bơi lại phía dưới cùng của hồ nước.
Khối băng trắng, cánh hoa rực rỡ màu sắc, ánh sáng trong trẻo chiếu lên đá cuội trắng dưới đáy hồ, tất cả những thứ này đều lộ ra một vẻ đẹp khiến người ta không thốt nên lời.
Nàng tiên cá dưới nước đã bơi vòng quanh đáy hồ một thời gian rất lâu rồi, Thẩm Đông không tính được thời gian, nhưng hắn thử nín thở một lúc, thời gian hắn ngạt thở dài hơn so với người bình thường nhiều, nhưng chưa tới một nửa thời gian đã không chịu nổi, cho nên, có thể khẳng định nàng tiên cá dưới nước không phải nàng tiên cá như trong thủy cung, e rằng như lời Lương Phong nói, đây là một nàng tiên cá thực thụ.
Nàng tiên cá chậm rãi bơi từ dưới nước lên mặt nước, ngay trong nháy mắt ló lên khỏi mặt nước, Tào Mộc hạ giọng rất thấp mà nói một câu: “Đó là…chị tôi.”
Thẩm Đông không nói gì, hắn nghe thấy tiếng ca trầm thấp ngân nga, tiếng ca này như thể từ trên mặt nước vọng ra, lại giống như vang lên từ phía sau, nghe lần nữa, cuối cùng phân biệt không rõ được phương hướng.
Tiếng ca như thể thì thầm như có như không vang lên từ bốn phương tám hướng, Thẩm Đông từ trước tới giờ đều chưa từng nghe thấy âm thanh như vậy, đột nhiên có cảm giác như thể cả người bị rút hết sức lực, cả người mềm nhũn xuống.
Tào Mộc dựa vào ghế sofa, cậu cũng tự nhiên chậm rãi nhắm hai mắt lại, người như thể bồng bềnh trên không trung, thoải mái và thả lỏng không nói rõ được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.